Khu vườn hoa Thịnh Trạch.
Thầm Hoa Linh và Đường Ngọc Tân vừa trở về từ nước Mỹ, chụp bìa tạp chí liên tục vài ngày liền, họ vô cùng mệt mỏi.
Tuy nhiên sự việc diễn ra cũng coi như là thuận lợi, Trương Thanh Hoài cũng đã hợp tác tốt vì quen được bạn của Đường Ngọc Tân.
Thầm Hoa Linh vì để cảm ơn sự giúp đỡ của Đường Ngọc Tân, dự định mời cậu ta đi ăn một bữa, tự tay nấu một bữa ăn cho cậu ta để cảm ơn.
Nhưng không ngờ vừa mới bước vào khu đó thì gặp ngay Lâm Hà Vinh, khoảnh khắc kinh tởm khiến cô ta cau mày theo bản năng, và cô ta đứng yên bất động tại chỗ như thể bị đông cứng lại.
Đường Ngọc Tân cũng nhìn thấy vậy, liền nhíu mày, đưa tay ra đặt lên vai Thẩm Hoa Linh, khế thì thào: "Chẳng phải cô muốn nấu cơm mời tôi ăn sao? Không được đổi lời đâu đấy!"Thầm Hoa Linh nhìn chăm chăm vào Lâm Hà Vinh, bước đi như một cái máy cùng với Đường Ngọc Tân tiến về phía trước.
Lâm Hà Vinh thực sự không biết rằng hôm nay Thẩm Hoa Linh sẽ về nước, càng không ngờ đến việc sẽ gặp phải ảnh tượng này.
Trong một khoảnh khắc, anh ta liền cảm thấy vị trí của trái tim mình như thể bị đục một lỗ thủng khiến cho gió lạnh xuyên vào.
Mấy ngày nay anh ta luôn đợi ở gần nhà cô, anh ta có quá nhiều điều muốn nói với cô, nhưng lúc này, anh nhìn thấy một người đàn ông khác ôm cô, như bị ai đó kìm lại cổ họng, tất cả những gì anh muốn nói đều tắc lại trong cổ họng.
Họ thực sự đã ở bên nhau rồi sao?
Anh thấy bọn họ lướt qua anh như không nhìn thấy anh, giây phút hoảng sợ đó khiến anh vô thức hét lên: "Hoa Linh..."
Bước chân của Thẩm Hoa Linh bỗng cứng đờ lại trong chốc lát, cô chỉ hít sâu một hơi và không hề dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
"Hoa Linh, tôi có chuyện muốn nói với cô!"
Trong giọng nói hoảng sợ của anh ta mang theocả sự cầu xin.
Thầm Hoa Linh thở dài một cách bất lực, cô đưa cho Đường Ngọc Tân cái chìa khóa trong tay: "Đường Ngọc Tân, cậu lên trước đi, tớ sẽ quay lại ngay."
Đường Ngọc Tân có chút không vui, đôi mắt tỏ vẻ cáu kỉnh nhìn về phía Lâm Hà Vinh, nhưng nhìn dáng vẻ của Thẩm Hoa Linh thì lại không nói điều gì, ngoan ngoãn nhận lấy chìa khóa cười rồi nói: "Được rồi, tớ lên cắm cơm trước, nhưng thức ăn chắc phải nhờ cậu nấu rồi, tớ không biết nấu cho lắm!"
Thẩm Hoa Linh cười nhẹ và nói: "Như vậy cũng lợi hại rồi, có những người đàn ông đến cả cơm cũng không biết cắm"
Đường Ngọc Tân liếc mắt nhìn Lâm Hà Vinh, nói: "Vậy tớ chờ cậu lên, tớ sẽ học cậu cách nấu ăn, sau này còn nấu cho cậu nữa!"
Thẩm Hoa Linh biết rằng anh ta đang cố tình nói cho Lâm Hà Vinh nghe.
Nhưng cũng chẳng ích gì.
Cô không quan tâm Lâm Hà Vinh nghĩ gì.
Cô cười và đáp: "Được rồi!"
Nhìn Đường Ngọc Tân đi lên lầu, Thẩm Hoa Linh quay đầu lại nhìn Lâm Hà Vinh, sau đó hít sâu một hơi:"Anh muốn nói gì?"
Lâm Hà Vinh liếc mắt về phía Đường Ngọc Tân "Cô thực sự thích anh ta sao?"
Thẩm Hoa Linh nói: "Sẽ thích thôi!" Cô nói rằng cô sẽ thích anh ta!
Lâm Hà Vịnh nghe xong, tim anh ta như thắt lại, anh ta rốt cuộc đã làm tổn thương người con gái này đến mức nào?
Anh ta bước hai bước về phía cô: "Hoa Linh, bây giờ tôi mới hiểu được tình cảm của mình, tôi không thích Trương Linh Đan, tôi thích cô, cô cho tôi thêm một cơ hội được không."
Thẩm Hoa Linh lùi lại một bước về phía sau theo bản năng, rồi chững lại, mìm cười nói: "Anh muốn làm gì vậy? Thấy tôi đáng thương sao? Yên tâm đi, tôi không yếu đuối như vậy, không có anh thì không có người khác nữa sao? Tôi sống cũng không phải là không như ý, sao có thể rơi vào bước không ai cần chứ?"
Lâm Hà Vinh có chút lo lắng, lại bước lên phía trước: "Hoa Linh, những gì tôi nói đều là sự thật.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nhớ về những chuyện giữa chúng ta.
Cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cảm giác này..."Thầm Hoa Linh lại lùi một bước về phía sau: "Được rồi được rồi, anh đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Mấy ngày nay tôi không dễ dàng gì mới quên đi được một chút.
Lâm Hà Vinh, chúng không thể quay trở lại như trước nữa đâu, không những không thể làm người yêu, đến cả bạn cũng không thể nữa rồi, tôi nhìn thấy anh thì lại thấy tôi thật là ngu ngốc! Thích một người không sai, động lòng với một người cũng không sai, tôi chưa bao giờ trách anh, tôi chỉ trách bản thân, là tại tôi đâm đầu vào, cố chấp không quay đầu lại, không dễ dàng gì tôi mới tình ngộ ra, vì vậy anh đừng có kéo tôi xuống vực sâu không đáy đó nữa!"
Giong cô hơi nghẹn lại, trái tim của Lâm Hà Vinh như bị ngàn mũi tên chọc thủng vào trong.
Anh ta cất giọng cầu xin: "Hoa Linh, đó là lỗi của tôi, là tôi đã bị những lời ngọt ngào của Trương Hà My mê hoặc, tôi không chỉ phụ lòng cô, mà còn làm tổn thương trái tim cô, tôi cho cô thời gian để bình tĩnh lại, cô đừng vội từ chối tôi, cô nhớ nhé.
" "Anh đừng nhắc đến cô ta nữa được khô Chuyện của anh và Trương Hà My có thể đừng nói cho tôi nghe được không?" Thẩm Hoa Linh không đợi anh ta nói xong, đột nhiên mắng anh: "Sai lầm lớn nhất trong đời tôi chính là thích anh đó, 7 năm! Lâm Hà Vinh, tôi thích anh 7 năm.
Tôi thực sự không ngờ rằngtrước mặt anh, tôi lại phải dùng điện thoại ghi âm lại để chứng minh sự trong sạch của mình nữa.
Tôi thực sự không còn sức lực để thích anh nữa rồi.
Anh đừng tìm tôi nữa!" Nói xong, cô lấy tay lau nước mắt rồi quay người bước vào trong "Hoa Linh, tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ không từ bỏ cô đâu, tôi chỉ là không biết.
Tôi đã thích cô rồi!"
Lâm Hà Vinh ôm đầu và vô cùng hối hận.
Lúc đó, anh ta không biết làm thế nào để đối phó với thái độ không quan tâm của Thẩm Hoa Linh, mới chạy theo cô ta như một đứa trẻ.
Muốn dùng cách này để ép cô để mắt đến mình, cho dù cô ấy cãi nhau với anh ta cũng được.
Nhưng lại không biết rằng anh ta đã làm tổn thương đến cô một cách sâu sắc.
Tại sao anh ta lại khốn nạn như vậy!
Trong 7 năm, vứt bỏ tình cảm, là tình bạn 7 năm, anh ta không biết Thẩm Hoa Linh là người thế nào sao?
Lúc đó anh ta đang nghĩ gì vậy?
Tại sao lại cảm thấy rằng Thầm Hoa Linh ức hiếp Trương Hà My?không phải
Anh ta chỉ không ngờ người phụ nữ kia lại ác độc như vậy, cô ta ta đã tự biên tự diễn tạo ra một màn kịch bị bắt nạt.
/299
|