Lưu ý: Câu truyện dưới đây được viết bằng hình thức kể chuyện. Cho nên, diễn biến có hơi nhanh thì tác giả cũng không...chịu trách nhiệm ^^.
Hãy để tôi kể cho bạn nghe về một câu chuyện thú vị xảy ra giữa Bình An, Hoàng Dương, một đám nhóc và một tên thanh niên lạ.
Cho thời gian trôi nhanh một chút sau khi Bình An đã đóng giả làm anh trai, trở thành một "soái ca" đúng nghĩa trong mơ của các cô gái: đẹp trai, trong nóng ngoài lạnh, tài năng... Phải nói là sống với những con người phong cách đầy mình cũng khiến gu thẩm mỹ của cô nàng tăng cao. Khi còn trong thân phận Bình An, cô cho rằng việc đeo kính, để đầu ổ quạ là đẹp! Nay đã thành Lâm Bình rồi thì quần áo diện cũng khác. Phong cách bụi bặm và đầy bí ẩn. Tóc đã cắt ngắn và duỗi ra ôm sát mặt. Trước Bình An là người vô hình, sau thành Lâm Bình lại khiến người ta cuốn hút không thôi. Bởi vậy mới làm dư luận chú ý, để mém tý nữa thì gây ra chuyện hiểu nhầm là cô không được "thẳng" (vụ này tác giả sẽ đề cập sau).Mà hình như tôi lạc chủ đề và sắp ngồi huyên thuyên cả cốt truyện còn lại mất rồi. Trở lại chuyện chính mà tôi đang muốn kể, về em họ Hoàng Dương. Cô bé tên là Lan Anh, 9 tuổi. Lan Anh là một đứa trẻ rất đáng yêu, đồng thời cũng là một tiểu mỹ nhân. Thật sự, cái gì cô bé cũng tốt, trừ một điều... Cái điều này làm Bình An cực không vui. Đó chính là việc suốt ngày bám dính lấy Hoàng Dương. Chỉ trong một tuần lên chơi với anh em họ Trần, cô bé này đã xác định chủ quyền, độc quyền chiếm hữu cậu ấy. Ngay cả Bình An bây giờ được coi là con trai, Lan Anh cũng không cho phép lại gần.
"Ứ chịu. Anh Dương là chồng của em cơ. Anh đẹp trai vậy, lỡ cướp mất chồng em thì sao?"
Đó chính là câu nói của bé với Bình An. Rồi bất kể lúc nào, dù là tập đua xe hay việc gì khác, bé cũng luôn không để hai người ở riêng.Cứ tưởng mọi chuyện sẽ thế này cho đến khi cô bé rời khỏi. Vậy mà mọi thứ đều thay đổi vào ngày hôm nay. Số là, cô bé đã làm quen được một nhóm nhóc tỳ trạc tuổi trong thời gian ở đây. Lũ nhóc thì cực mê một cái máy game gần nhà và suốt ngày lân la ra đó.
Ấy vậy mà sáng hôm nay cả nhóm chưng hửng ở nhà. Hỏi ra thì mới biết, chúng nó bị "cướp máy" bởi một tên choai choai mê game. Trong khi Hoàng Dương thì nghe xong rồi "bơ" vì cho rằng chuyênh này cũng tốt, tránh lũ nhóc chơi nhiều, thì Bình An lại nổi giận. "Người lớn mà cướp đồ, thú vui của con nít. Không thể tha". Cô nói thế rồi đi ra chỗ máy game đó. Theo tin "tình báo" của đám nhóc, tên này vốn là một cao thủ chơi game.
"Anh chắc là sẽ thắng chứ? Anh chơi chưa? Ông đó mạnh lắm"
Bình An cười nhẹ, nheo mắt nguy hiểm.
"Cứ yên tâm. Nhưng anh có điều kiện đấy"
"Dạ?"
Cả lũ đồng thanh.
"Tự giác không chơi quá nhiều. Ổn thì anh lấy cho"
Những cặp mắt ngây thơ nhìn nhau rồi đáp.
"Dạ ổn!"
Rồi Bình An ra chỗ máy. Là trò bắn súng lái xe hơi. Nói thật là cô chưa chơi bao giờ, nhưng cô tin vào bản thân. Quan sát hắn chơi một lượt, Bình An buông lời thách đấu với điều kiện thắng thì hắn phải trả máy game cho lũ nhỏ, thua thì hắn muốn cô làm gì cũng được. Dĩ nhiên hắn đồng ý. Và kết cục thì ai cũng đoán được. Trước lúc về nhà, cô còn xoa đầu nhóc Lan Anh, cười dịu dàng.
"Nhớ về ăn cơm sớm nha"
Xong thì xoay người, giơ hai ngón tay lên trời.Trước lúc Lan Anh rời khỏi nhà anh em họ Trần, cô bé đã nằng nặc gặp Bình An. Kéo cô vào một góc, bé hôn nhẹ vào má cô một cái, thì thầm.
"Đợi em lớn nha. Nhất định em sẽ lấy anh".
Bình An há hốc mồm, chết trân tại chỗ. Chứng kiến hết mọi cảnh ở đằng xa, Hoàng Dương lắc đầu thở dài.
"Bình An ơi Bình An. Cậu quả là "trẻ không tha già không thương" mà. Lại còn cả nam nữ đều không bỏ"
Trên một con đường vắng người qua lại là một màn rượt đuổi vô cùng hoành tráng. Vài chiếc xe moto cùng bốn chiếc ô tô đang đuổi theo một chiếc ô tô màu trắng.
Điều hài hước ở đây là dù chiếc ô tô trắng đang lao đi với tốc độ cực nhanh, hai người trên đó vẫn có thể điềm nhiên cãi nhau chí chóe, dù họ chỉ mới quen nhau được mấy phút trước.
“Có đi được không đó? Chúng sắp đuổi tới rồi kìa”
“Im đi. Còn không phải vì cậu mà mới sinh chuyện hay sao?”
“Đưa tôi lái. Chậm quá”
“Hơn 300km/h rồi đó cha. Lộn xộn tôi tống cậu xuống”
…
Để mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ lùi thời gian khoảng gần nửa tiếng trước, lúc Bình An chuẩn bị can thiệp vào trận đánh nhau mà cô thấy dọc đường.
Ban đầu, cô tính sẽ lao xe đến, làm đám người kia hoảng loạn rồi sau đó kéo cái anh chàng bị chặn đánh lên xe, phóng đi. Thế nhưng, mọi chuyện lại không được như trong phim. Anh ta hoàn toàn không bị đánh thừa sống thiếu chết nên dĩ nhiên cũng không đường cùng mà leo lên xe một người lạ. Hơn nữa, khi đến gần thế này thì mới thấy hóa ra anh ta đang đánh rất hăng, hoàn toàn không có ý định ngừng lại. Suy ra, việc làm hiện tại của Bình An là hết sức ngớ ngẩn và không cần thiết!
“Tên nhãi kia. Điên à? Mày là thằng nào?”
Bình An ngẩn người ra khi nghe cách tên đó gọi mình. Cô cúi xuống, ngẫm nghĩ, rồi nghiệm ra. À, cũng phải. Trông cô trong cái bộ đồ này, mũ lại trùm kín mít, còn lái xe đua nữa, hèn chi mà hắn nghĩ là con trai. Vậy cũng tốt, vì dù sao cô cũng sẽ giả thành anh trai mình mà. Người ngoài nhìn ra vóc dáng của cô giống một cái “thằng” thì cũng lợi.
“Thằng kia, bộ điếc à?”
Bình An tắt máy, rút chìa khóa rồi xuống xe, bắt đầu mở lời.
“À… ờ… Xin lỗi mấy người nha. Tại… tôi bị mất tay lái”
Mấy tên đó ngửa mặt cười ha hả. Rồi bỗng, tên cầm gậy dài, cũng là thủ lĩnh cầm đầu bọn chúng nghiêm mặt lại, gõ gõ đầu gậy xuống đất.
“Hừ. Mày có phải đồng bọn của thằng Harry không?”
“Hả? Harry nào…Không…Không phải đâu. Chỉ là… À mà tôi thấy mọi người không nên đánh nhau như vậy. Rất là nguy hiểm”
Cô gái nhỏ lấy hai tay xua lấy xua để, vừa nói, vừa lùi lại sát chiếc xe.
“Bọn mày. Lên!”
Tên đó phất tay ra lệnh.
Hai, ba tên nghe hiệu liền cầm gậy lao đến. Anh chàng vừa bị đánh hội đồng kia đang đứng cạnh Bình An, khẽ lẩm bẩm hai từ “chết tiệt” rồi vứt hẳn cái hột táo đang cắn dở, tung cước, Chuyển sang chắn trước mặt cô.
“À. Còn bảo vệ nhau đấy. Lên hết cho tao”
Thế là, tự nhiên Harry phải bảo vệ thêm cô nhóc Bình An. Cũng bởi vậy mà cậu bị dính đòn khá nhiều. Bình An nhìn cậu bị đánh thì thở dài. Khẽ cắn môi một cái, cô đành đưa ra quyết định. Đúng lúc đó, một tên trong đám nhảy lên, phang gậy nhắm thẳng vào đầu Harry. Nhanh như chớp, Bình An di chuyển lên trước, chụp đầu gậy. Vốn cô luôn cho rằng, dù chuyện gì xảy ra cũng không nên đánh nhau, nhất là con gái mà đánh nhau thì hơi bạo lực. Nhưng để mấy người này đánh nhau thế thì không khéo có án mạng. Với lại giờ cô cũng “tạm coi như không phải con gái”. Khởi động tay chân chút chắc là không sao.
Cô giữ chặt đầu gậy rồi kéo đối thủ lại, đồng thời thụi cho hắn một cú. Harry đang đánh nhau khi liếc qua bèn nhếch mép cười. “Ồ! Cũng không phải loại bột nhão”. Thêm tên nữa lao đến, Bình An dùng tay tấn công vào phần dưới cằm của hắn rồi tung tiếp một cú đá vòng cầu hạ gục đối phương.
Chỉ mất vài phút, đám người cầm vụ khí kia đã nằm đo đất.
“Cảm ơn. Tôi là Harry Phạm. Cậu khá đấy”
Vừa nói, Harry vừa chìa tay ra bắt.
Bình An nghĩ chút rồi giơ tay bắt lại.
“Không có gì. Mà…”
Cô tính nói tiếp rồi lại thôi. Harry nhíu mày, khó hiểu.
“Có gì cứ nói. Con trai gì mà rụt rè như con gái vậy? À, mà cậu bỏ mũ ra đi. Có đánh nhau nữa đâu?”
Bình An lắc đầu nguầy nguậy, lùi lại, xua tay.
“Không được. Ờ, tôi chỉ tính hỏi là sao cậu lại bị họ đánh thôi”
“Biết đâu”
Cậu khẽ nhún vai rồi tiến đến chỗ cái gã thủ lĩnh kia, lấy chân đá đá.
“Ê, sao mày đánh tao?”
Ồ vâng, nói một hồi, đánh một hồi, cuối cùng cậu cũng quên luôn lý do vì sao tên này kéo hội đi đánh cậu.
Đúng lúc đó, một đống xe kéo đến, bụi mù mịt. Bước xuống xe là một người bận đồ đen, đeo kính đen. Hắn chậm rãi tiến về phía hai người, nói.
“Finally, we found you, Harry” (cuối cùng, bọn tao cũng tìm thấy mày, Harry)
“Chạy”
Vừa mới thấy hắn, Harry bèn kéo tay Bình An, nhảy lên chiếc While Cat.
“Cái gì?”
“Hurry up! Driving!” (Nhanh lên! Lái xe!)
Bởi thế mới có cái cảnh rượt đuổi hiện tại.
“Mấy người họ là ai thế?”
Sau một hồi cãi nhau rồi im lặng, Bình An bèn lên tiếng.
“Xã hội đen”
Nghe thế, cô gái nhỏ liền giật mình, suýt thì kít thắng.
“Sao cậu dính vào họ?”
“Chạy tiếp nếu không muốn chết”
Cậu ung dung đe dọa, lưng tựa vào ghế.
“Không trả lời, tôi ném cậu xuống”
Bình An cũng không vừa mà đáp trả.
“Bắt được, họ sẽ giết tôi. Thấy chết không cứu?”
Bình An cắn chặt môi. Cô đang dính vào loại người gì thế này? Nhưng cô cũng không thể bỏ hắn lại. Thôi thì đâm lao phải theo lao, tới đâu tính tới đó. Cô nhìn qua gương chiếu hậu. Sắp rượt tới rồi. Xiết chặt vô lăng, Bình An lạnh lùng đáp.
“Giữ chặt. Cẩn thận bay khỏi xe”
Hãy để tôi kể cho bạn nghe về một câu chuyện thú vị xảy ra giữa Bình An, Hoàng Dương, một đám nhóc và một tên thanh niên lạ.
Cho thời gian trôi nhanh một chút sau khi Bình An đã đóng giả làm anh trai, trở thành một "soái ca" đúng nghĩa trong mơ của các cô gái: đẹp trai, trong nóng ngoài lạnh, tài năng... Phải nói là sống với những con người phong cách đầy mình cũng khiến gu thẩm mỹ của cô nàng tăng cao. Khi còn trong thân phận Bình An, cô cho rằng việc đeo kính, để đầu ổ quạ là đẹp! Nay đã thành Lâm Bình rồi thì quần áo diện cũng khác. Phong cách bụi bặm và đầy bí ẩn. Tóc đã cắt ngắn và duỗi ra ôm sát mặt. Trước Bình An là người vô hình, sau thành Lâm Bình lại khiến người ta cuốn hút không thôi. Bởi vậy mới làm dư luận chú ý, để mém tý nữa thì gây ra chuyện hiểu nhầm là cô không được "thẳng" (vụ này tác giả sẽ đề cập sau).Mà hình như tôi lạc chủ đề và sắp ngồi huyên thuyên cả cốt truyện còn lại mất rồi. Trở lại chuyện chính mà tôi đang muốn kể, về em họ Hoàng Dương. Cô bé tên là Lan Anh, 9 tuổi. Lan Anh là một đứa trẻ rất đáng yêu, đồng thời cũng là một tiểu mỹ nhân. Thật sự, cái gì cô bé cũng tốt, trừ một điều... Cái điều này làm Bình An cực không vui. Đó chính là việc suốt ngày bám dính lấy Hoàng Dương. Chỉ trong một tuần lên chơi với anh em họ Trần, cô bé này đã xác định chủ quyền, độc quyền chiếm hữu cậu ấy. Ngay cả Bình An bây giờ được coi là con trai, Lan Anh cũng không cho phép lại gần.
"Ứ chịu. Anh Dương là chồng của em cơ. Anh đẹp trai vậy, lỡ cướp mất chồng em thì sao?"
Đó chính là câu nói của bé với Bình An. Rồi bất kể lúc nào, dù là tập đua xe hay việc gì khác, bé cũng luôn không để hai người ở riêng.Cứ tưởng mọi chuyện sẽ thế này cho đến khi cô bé rời khỏi. Vậy mà mọi thứ đều thay đổi vào ngày hôm nay. Số là, cô bé đã làm quen được một nhóm nhóc tỳ trạc tuổi trong thời gian ở đây. Lũ nhóc thì cực mê một cái máy game gần nhà và suốt ngày lân la ra đó.
Ấy vậy mà sáng hôm nay cả nhóm chưng hửng ở nhà. Hỏi ra thì mới biết, chúng nó bị "cướp máy" bởi một tên choai choai mê game. Trong khi Hoàng Dương thì nghe xong rồi "bơ" vì cho rằng chuyênh này cũng tốt, tránh lũ nhóc chơi nhiều, thì Bình An lại nổi giận. "Người lớn mà cướp đồ, thú vui của con nít. Không thể tha". Cô nói thế rồi đi ra chỗ máy game đó. Theo tin "tình báo" của đám nhóc, tên này vốn là một cao thủ chơi game.
"Anh chắc là sẽ thắng chứ? Anh chơi chưa? Ông đó mạnh lắm"
Bình An cười nhẹ, nheo mắt nguy hiểm.
"Cứ yên tâm. Nhưng anh có điều kiện đấy"
"Dạ?"
Cả lũ đồng thanh.
"Tự giác không chơi quá nhiều. Ổn thì anh lấy cho"
Những cặp mắt ngây thơ nhìn nhau rồi đáp.
"Dạ ổn!"
Rồi Bình An ra chỗ máy. Là trò bắn súng lái xe hơi. Nói thật là cô chưa chơi bao giờ, nhưng cô tin vào bản thân. Quan sát hắn chơi một lượt, Bình An buông lời thách đấu với điều kiện thắng thì hắn phải trả máy game cho lũ nhỏ, thua thì hắn muốn cô làm gì cũng được. Dĩ nhiên hắn đồng ý. Và kết cục thì ai cũng đoán được. Trước lúc về nhà, cô còn xoa đầu nhóc Lan Anh, cười dịu dàng.
"Nhớ về ăn cơm sớm nha"
Xong thì xoay người, giơ hai ngón tay lên trời.Trước lúc Lan Anh rời khỏi nhà anh em họ Trần, cô bé đã nằng nặc gặp Bình An. Kéo cô vào một góc, bé hôn nhẹ vào má cô một cái, thì thầm.
"Đợi em lớn nha. Nhất định em sẽ lấy anh".
Bình An há hốc mồm, chết trân tại chỗ. Chứng kiến hết mọi cảnh ở đằng xa, Hoàng Dương lắc đầu thở dài.
"Bình An ơi Bình An. Cậu quả là "trẻ không tha già không thương" mà. Lại còn cả nam nữ đều không bỏ"
Trên một con đường vắng người qua lại là một màn rượt đuổi vô cùng hoành tráng. Vài chiếc xe moto cùng bốn chiếc ô tô đang đuổi theo một chiếc ô tô màu trắng.
Điều hài hước ở đây là dù chiếc ô tô trắng đang lao đi với tốc độ cực nhanh, hai người trên đó vẫn có thể điềm nhiên cãi nhau chí chóe, dù họ chỉ mới quen nhau được mấy phút trước.
“Có đi được không đó? Chúng sắp đuổi tới rồi kìa”
“Im đi. Còn không phải vì cậu mà mới sinh chuyện hay sao?”
“Đưa tôi lái. Chậm quá”
“Hơn 300km/h rồi đó cha. Lộn xộn tôi tống cậu xuống”
…
Để mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ lùi thời gian khoảng gần nửa tiếng trước, lúc Bình An chuẩn bị can thiệp vào trận đánh nhau mà cô thấy dọc đường.
Ban đầu, cô tính sẽ lao xe đến, làm đám người kia hoảng loạn rồi sau đó kéo cái anh chàng bị chặn đánh lên xe, phóng đi. Thế nhưng, mọi chuyện lại không được như trong phim. Anh ta hoàn toàn không bị đánh thừa sống thiếu chết nên dĩ nhiên cũng không đường cùng mà leo lên xe một người lạ. Hơn nữa, khi đến gần thế này thì mới thấy hóa ra anh ta đang đánh rất hăng, hoàn toàn không có ý định ngừng lại. Suy ra, việc làm hiện tại của Bình An là hết sức ngớ ngẩn và không cần thiết!
“Tên nhãi kia. Điên à? Mày là thằng nào?”
Bình An ngẩn người ra khi nghe cách tên đó gọi mình. Cô cúi xuống, ngẫm nghĩ, rồi nghiệm ra. À, cũng phải. Trông cô trong cái bộ đồ này, mũ lại trùm kín mít, còn lái xe đua nữa, hèn chi mà hắn nghĩ là con trai. Vậy cũng tốt, vì dù sao cô cũng sẽ giả thành anh trai mình mà. Người ngoài nhìn ra vóc dáng của cô giống một cái “thằng” thì cũng lợi.
“Thằng kia, bộ điếc à?”
Bình An tắt máy, rút chìa khóa rồi xuống xe, bắt đầu mở lời.
“À… ờ… Xin lỗi mấy người nha. Tại… tôi bị mất tay lái”
Mấy tên đó ngửa mặt cười ha hả. Rồi bỗng, tên cầm gậy dài, cũng là thủ lĩnh cầm đầu bọn chúng nghiêm mặt lại, gõ gõ đầu gậy xuống đất.
“Hừ. Mày có phải đồng bọn của thằng Harry không?”
“Hả? Harry nào…Không…Không phải đâu. Chỉ là… À mà tôi thấy mọi người không nên đánh nhau như vậy. Rất là nguy hiểm”
Cô gái nhỏ lấy hai tay xua lấy xua để, vừa nói, vừa lùi lại sát chiếc xe.
“Bọn mày. Lên!”
Tên đó phất tay ra lệnh.
Hai, ba tên nghe hiệu liền cầm gậy lao đến. Anh chàng vừa bị đánh hội đồng kia đang đứng cạnh Bình An, khẽ lẩm bẩm hai từ “chết tiệt” rồi vứt hẳn cái hột táo đang cắn dở, tung cước, Chuyển sang chắn trước mặt cô.
“À. Còn bảo vệ nhau đấy. Lên hết cho tao”
Thế là, tự nhiên Harry phải bảo vệ thêm cô nhóc Bình An. Cũng bởi vậy mà cậu bị dính đòn khá nhiều. Bình An nhìn cậu bị đánh thì thở dài. Khẽ cắn môi một cái, cô đành đưa ra quyết định. Đúng lúc đó, một tên trong đám nhảy lên, phang gậy nhắm thẳng vào đầu Harry. Nhanh như chớp, Bình An di chuyển lên trước, chụp đầu gậy. Vốn cô luôn cho rằng, dù chuyện gì xảy ra cũng không nên đánh nhau, nhất là con gái mà đánh nhau thì hơi bạo lực. Nhưng để mấy người này đánh nhau thế thì không khéo có án mạng. Với lại giờ cô cũng “tạm coi như không phải con gái”. Khởi động tay chân chút chắc là không sao.
Cô giữ chặt đầu gậy rồi kéo đối thủ lại, đồng thời thụi cho hắn một cú. Harry đang đánh nhau khi liếc qua bèn nhếch mép cười. “Ồ! Cũng không phải loại bột nhão”. Thêm tên nữa lao đến, Bình An dùng tay tấn công vào phần dưới cằm của hắn rồi tung tiếp một cú đá vòng cầu hạ gục đối phương.
Chỉ mất vài phút, đám người cầm vụ khí kia đã nằm đo đất.
“Cảm ơn. Tôi là Harry Phạm. Cậu khá đấy”
Vừa nói, Harry vừa chìa tay ra bắt.
Bình An nghĩ chút rồi giơ tay bắt lại.
“Không có gì. Mà…”
Cô tính nói tiếp rồi lại thôi. Harry nhíu mày, khó hiểu.
“Có gì cứ nói. Con trai gì mà rụt rè như con gái vậy? À, mà cậu bỏ mũ ra đi. Có đánh nhau nữa đâu?”
Bình An lắc đầu nguầy nguậy, lùi lại, xua tay.
“Không được. Ờ, tôi chỉ tính hỏi là sao cậu lại bị họ đánh thôi”
“Biết đâu”
Cậu khẽ nhún vai rồi tiến đến chỗ cái gã thủ lĩnh kia, lấy chân đá đá.
“Ê, sao mày đánh tao?”
Ồ vâng, nói một hồi, đánh một hồi, cuối cùng cậu cũng quên luôn lý do vì sao tên này kéo hội đi đánh cậu.
Đúng lúc đó, một đống xe kéo đến, bụi mù mịt. Bước xuống xe là một người bận đồ đen, đeo kính đen. Hắn chậm rãi tiến về phía hai người, nói.
“Finally, we found you, Harry” (cuối cùng, bọn tao cũng tìm thấy mày, Harry)
“Chạy”
Vừa mới thấy hắn, Harry bèn kéo tay Bình An, nhảy lên chiếc While Cat.
“Cái gì?”
“Hurry up! Driving!” (Nhanh lên! Lái xe!)
Bởi thế mới có cái cảnh rượt đuổi hiện tại.
“Mấy người họ là ai thế?”
Sau một hồi cãi nhau rồi im lặng, Bình An bèn lên tiếng.
“Xã hội đen”
Nghe thế, cô gái nhỏ liền giật mình, suýt thì kít thắng.
“Sao cậu dính vào họ?”
“Chạy tiếp nếu không muốn chết”
Cậu ung dung đe dọa, lưng tựa vào ghế.
“Không trả lời, tôi ném cậu xuống”
Bình An cũng không vừa mà đáp trả.
“Bắt được, họ sẽ giết tôi. Thấy chết không cứu?”
Bình An cắn chặt môi. Cô đang dính vào loại người gì thế này? Nhưng cô cũng không thể bỏ hắn lại. Thôi thì đâm lao phải theo lao, tới đâu tính tới đó. Cô nhìn qua gương chiếu hậu. Sắp rượt tới rồi. Xiết chặt vô lăng, Bình An lạnh lùng đáp.
“Giữ chặt. Cẩn thận bay khỏi xe”
/47
|