CHƯƠNG II.C
C.
Nắng sớm, ngày hôm nay gió thổi mạnh. Vũ kéo rèm cửa ngó ra nhìn nền trời. Anh khoác chiếc áo gió lên người ra ngoài phố, ăn tạm bánh mỳ và lên xe buýt ngồi. Anh không tới siêu thị, cũng không qua chỗ Goura mà muốn ra biển. Thành phố này không có biển nên anh chỉ có thể đứng trên một chiếc cầu bắc ngang qua con sông. Nghĩ ngợi.
Vũ lôi tấm ảnh cũ ra ngắm nghía. Giờ con bé phải mười sáu, không biết nếu đứng so thì nó cao đến đâu anh rồi. Anh nhớ nó quá. Nhớ vị bạc hà trong miệng nó phả ra mỗi khi đòi thơm má anh, rồi khi nó nhõng nhẽo bắt anh cõng. Anh đã từng nghĩ mình sẽ trở thành cảnh sát thật giỏi để nuôi em gái mình, vậy mà…
Vũ đứng dựa lưng vào thành cầu, anh chợp mắt một lát.
Hoàng hôn rồi đã buông xuống, trời chuyển sáng màu tía, bóng Vũ đổ dài trên con đường. Anh lặng lẽ đi bộ về, đã chín năm rồi, chưa bao giờ anh quên ngày này, cái ngày thế giới của anh trượt khỏi tầm với. Những năm trước Phong vẫn thường ngồi cạnh để tưởng niệm về Trâm. Cậu ta nghĩ rằng vì mình mà anh mất em gái nhưng chưa bao giờ Vũ trách Phong. Những điều Phong làm cũng chỉ vì quý mến con bé, coi hai anh em như người một nhà. Có lẽ cả thế giới này, với Vũ, chỉ có mỗi cậu ta là đáng tin cậy.
“Ring ring.”
Điện thoại của Lâm Anh, Vũ tiện tay đưa lên nghe. Con bé này rủ anh tới dự sinh nhật của em gái Kim. Vũ đã từ chối nhưng Lâm Anh có vẻ rất nhiệt tình và tìm mọi cách rủ rê. Dù sao mình cũng đang có ý định với Kim, Vũ nghĩ vậy nên bấm bụng đi.
Lâm Anh có một chiếc xe cúp, cô tới tận trước cửa siêu thị đón. Vũ cũng vừa về tới siêu thị, anh cầm lái. Chiếc xe đã nhỏ càng trở nên bé hơn khi Vũ ngồi lên. Chân anh trùng hẳn một đoạn dài khi chạm xuống đất. Suốt quãng đường tới nhà Kim, Lâm Anh léo nhéo bên tai, Vũ chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Vào tới nhà Kim, một ngôi nhà rộng rãi hai tầng, có hai chiếc ô tô đỗ bên ngoài, đám người đến dự ăn vận khá chỉn chu. Sinh ra trong ngôi nhà to đẹp, có học thức và đầy đủ như thế này thảo nào Kim chọn bạn mà chơi. Con bé Lâm Anh không biết sao lại chơi được với cô tiểu thư như vậy. Nó vừa xuống xe đã rón rén bước đến chỗ Kim, không quên dặn Vũ cho xe sâu vào trong. Nhưng anh đem xe gửi ở đầu ngõ, bước vào chậm rãi, quan sát mọi người trước khi làm gì đó.
Cô em gái của Kim mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, nó có trang điểm nhẹ nhàng. Đôi mắt trong veo khiến anh nhớ tới em mình. Chắc cũng tầm lớp mười một, mười hai, con bé này đang làm nũng bạn trai. Vũ đứng im lìm quan sát nó. Có lẽ vì anh với Trâm đã cùng trải qua những năm tháng khó khăn nhất cuộc đời, bị những tình nhân của bố đối xử không ra gì, ông ta mải ăn trộm ăn cướp mà bỏ đói hai đứa con cả ngày. Có lẽ vì có nó ở bên suốt nên khi nó rời xa, hễ cứ thấy đứa con gái nào dừa dựa em mình anh lại nhớ nôn nao.
Dù Trâm không được sung túc như con bé em của Kim, nhưng Vũ đã luôn làm mọi thứ để nó được như mọi người, kể cả việc anh quyết định theo nghề cảnh sát, sống trong gia đình một cảnh sát, chỉ vì không muốn hai anh em phải lang chạ đầu đường xó chợ nữa.
Kim để ý Vũ từ lúc anh bước vào. Từ những cử chỉ nho nhỏ của Vũ, việc anh để chiếc xe xấu xí ở ngoài, anh bước vào lặng lẽ, nhìn theo em gái mình, thi thoảng có liếc nhìn mình, chúng khiến Kim bận tâm tới. Dù anh ta chỉ là một nhân viên trong siêu thị, nhưng nụ cười nhút nhát của anh ta rất chân thành. Kim bất chợt nhoẻn miệng cười.
Dù nghĩ mông lung nhưng Vũ vẫn rất tỉnh táo. Anh biết cá sắp cắn câu. Hai tuần, trong hai tuần tới anh tin chắc Kim sẽ “lo” đám cảnh sát địa phương giúp mình. Con bé Lâm Anh đứng từ chỗ đông người, chuyện trò to nhỏ gì đó, bỗng nó tiến lại gần phía anh, đặt những ngón tay mảnh khảnh lên bắp tay anh kéo lại. Anh quay sang nhìn.
“Vũ! Sao anh cứ đứng mãi một góc vậy? Ra đây em giới thiệu mọi người cho anh biết.”
Nó kéo tay anh đi một cách vô tư. Ánh mắt Kim chợt khép lại. Mọi thứ đều theo kế hoạch trừ sự can thiệp của con nhỏ phá đám Lâm Anh. Vũ thở dài đi theo.
*
Hôm nay Lâm Anh có tiết học phối màu ở trường nên chỉ có Kim tới siêu thị mua đồ một mình. Loanh quanh mấy vòng trong đó Kim thực chẳng biết mang cái gì về nhà. Chợt nghĩ đến cái bếp ga của Lâm Anh bị hỏng từ hôm ăn lẩu, con bé đó tiếc kiệm nên sẽ còn tận dụng đến khi nào nó không còn nhả gas thì mới thôi. Kim tìm tới khu vực dụng cụ đồ bếp. Ánh mắt cô không thực sự chỉ để ý tới mấy cái bếp. Nhưng phục vụ cô lại là một anh chàng mặt lạ hoắc.
Vũ hiện giờ đang ngồi sửa cho con nhỏ lắm chuyện Lâm Anh chiếc bếp gas cũ. Nó bị hỏng bộ phận đánh lửa, còn lại vẫn dùng tốt. Ngồi cạnh con bé sinh viên này chỉ mười lăm phút mà nó kể lể đủ thứ chuyện, mấy chuyện nó quen Kim như thế nào, rồi hai đứa hay đi đâu chơi, vân vân… anh quan tâm để làm gì chứ, khi mà mục đích thực sự của anh là tiến sâu vào Quỷ Xám.
Vũ không thích giao tiếp rộng, nên anh luôn tận dụng tối đa cơ hội khi bắt chuyện với một ai đó, tìm cách tóm được cảm xúc, ưu nhược điểm của họ. Những thời gian rảnh rỗi, anh thường đi cùng Goura hoặc Frank để tạo môi trường quen thuộc với người của tổ chức, nhiễm một vài thói quen của chúng để hoàn hảo hơn cho cái mật danh NeO của mình. Vậy nhưng dạo gần đây, cuộc sống của anh gặp một vài trở ngại, khi mà con nhỏ Lâm Anh liên tục làm phiền tới sự tự do hiếm có của Vũ.
“Cảm ơn anh nhé!” – Lâm Anh chìa chai nước giải khát trước mặt Vũ. Cô mang theo cái bếp đã được sửa và phóng con xe cúp của mình về. Trong lòng khẽ hát một giai điệu nào đó.
Hừm, Vũ đứng trông con nhỏ đi xa. Cứ tiếp tục theo đuổi Kim rồi bị Lâm Anh xen vào như vậy sẽ chỉ mất thời gian. Anh dự tính sẽ tìm một đối tượng khác.
*
Interpol vẽ ra một kế hoạch, trong thời gian tới cử Phong tiến vào tổ chức “Sở thú” thông qua người giới thiệu. Họ muốn xây dựng hình ảnh tương phản, sẽ có một kịch bản để Phong và Vũ xích mích trong tổ chức, từ đó hai thành viên này ghen ghét, kèn cựa nhau để lấy lòng Frank, tiếp tới là Ông lớn. Một mặt để hai trinh sát hỗ trợ nhau tiến sâu hơn vào tổ chức mà không tạo nên mối nghi hoặc nào. Điều đó khiến Vũ áp lực hơn. Anh cần tạo điều kiện và tìm kiếm thời cơ thuận lợi để mở đường cho Phong nhập cuộc, nên không có nhiều thời gian đối phó với cảnh sát địa phương. Việc bạn trai bạn gái càng không đáng bàn trong tình hình này.
(Để tránh việc loạn tên, mình sẽ không đặt cho Vũ một cái tên giả nào nữa, nên cứ coi như chàng thanh niên 23 tuổi làm ở siêu thị mà Vũ nhập vai cũng tên Vũ, còn tên biệt danh trong tổ chức Sở thú là NeO, tên gọi trong sở cảnh sát là I1506).
Vũ trở về căn phòng trọ sau khi nhận tin mật. Căn phòng lại có chút xáo trộn. Ngăn kéo tủ anh cố tình mở he hé mà giờ nó khép chặt. Lại là cảnh sát địa phương, họ cho người đến thay máy ghi âm bằng một thiết bị hiện đại hơn. Nếu tiếp tục như vậy, ngay tới việc hoạt động cho Quỷ Xám đã khó, huống chi đánh tin về cho Phong.
Vũ nhớ tới câu nói của đàn chị Vanessa năm nào: “Bông hồng càng đẹp thì gai càng nhọn.”
Phụ nữ càng đẹp càng tài giỏi. Vì vậy Vũ đành chấp nhận lựa chọn Lâm Anh làm người bao che thân phận cho mình, dù anh chỉ nhìn thấy ở cô vẻ ngờ nghệch, hay nói luyên thuyên và cả tin.
Nhờ đó anh rút ngắn được thời gian để tập trung cho việc hệ trọng. Trước mắt, vẫn cần tới sự làm chứng của Kim nên thời gian đầu, khi Lâm Anh cho phép anh đưa đón, anh vẫn hay rủ Kim đi chơi chung để hai cô gái nói chuyện nhiều về mình, như ngồi tâm sự riêng về bạn trai của Lâm Anh và “vô tình” tới tai cảnh sát địa phương rằng: anh chỉ là một tên nhân viên chạy lăng xăng trong siêu thị.
Cô nàng bồ câu Goura hễ mỗi lần thấy anh lại phá lên cười, nàng cho rằng gu thẩm mỹ của anh quá tệ. Không sao, anh cũng chỉ định ở lại đất nước này chừng vài ba tháng, sau đó sẽ được điều tới quốc gia phát triển hơn theo lệnh Ông lớn, việc để con bé sinh viên Lâm Anh làm bạn gái chẳng kéo dài. Rồi nó hẳn sẽ được hậu đãi của Interpol trong những năm sau này.
Khi vừa trải qua giai đoạn tìm hiểu, cô bạn gái đã giúp Vũ làm được những điều có ích. Thi thoảng Lâm Anh vẫn đến nhà chơi và giúp anh thu dọn đồ đạc. Cô nàng hậu đậu này rất được việc, vô tình giẵm vỡ thiết bị ghi âm của cảnh sát là sự ngẫu nhiên tới hoàn hảo để Vũ thoát khỏi sự kiểm soát của địa phương. Cô là người xác minh chính xác nhất thời gian Vũ đi từ siêu thị về nhà, rồi chở cô đi vi vu nhưng lại không hề biết ngay khi được nới lỏng khỏi tầm quan sát của cảnh sát vùng, Vũ luôn đi tít mít để thực hiện những phi vụ trái pháp luật.
“Vũ! Ở lớp em có một đứa bán quần áo đôi, anh thích màu ghi hay màu xanh lá? Màu ghi nhìn không trẻ lắm, còn màu xanh lá có sọc đen em không ưng.”
“Vũ! Em muốn ăn thịt rán, cả canh xương của anh nấu.”
“Vũ! Anh nhớ hôm nay ngày gì không?”
“Vũ…”
Vũ thường dùng quỹ thời gian rảnh rỗi trong giờ làm ca ở siêu thị để nghĩ các bước tiến lâu dài trong tổ chức. Hễ khi tập trung vạch chiến lược điện thoại lại réo, khi thì là tin nhắn, khi thì là cuộc gọi, muốn lờ đi cũng không xong, con nhỏ đó sẽ tìm đến tận nhà hỏi lí do.
Có những hôm đầu óc quá căng thẳng muốn được nghỉ ngơi, con nhỏ Lâm Anh đã bày đống màu vẽ, tranh ảnh la liệt trong căn phòng của anh. Cô là sinh viên trường Mỹ thuật nên chốc chốc có một ý tưởng thiết kế lại rối rít hỏi Vũ tư vấn. Anh có góp ý thế nào thì cô cũng vẫn giữ nguyên ý tưởng ban đầu, đúng là phụ nữ. So Lâm Anh với con bé Trâm em gái, nó cũng nhõng nhẽo nhưng chưa bao giờ anh thấy bị quấy rầy, luôn luôn thấy nó đáng yêu chứ không mệt mỏi và phiền phức hơn thế này. Anh thì không có gì với Lâm Anh, nhân lúc tình cảm của cô gái dành cho mình còn chưa sâu đậm, bản thân anh cũng đã thoát khỏi sự để ý của nhà chức trách, Vũ quyết định nói lời chia tay.
*
“Vũ, em thấy anh làm việc trong siêu thị vất vả lắm, chỗ chú của Kim tuyển bảo vệ, hay anh chuyển sang xem.” – Lâm Anh rất thích ôm Vũ từ phía sau, cô thường úp mặt vào lưng anh mỗi khi gặp gỡ.
“…”
“Mai nhé, 9h sáng em và Kim sẽ dẫn anh tới công ty chú ấy.”
9h sáng hôm sau, đương nhiên Vũ đang ở một nơi cách xa Lâm Anh tới cả trăm cây số, cùng với Goura, anh tiếp tục thực hiện lệnh cấp trên. Sau đợt này, có lẽ Interpol sẽ xuất Phong.
Cho tới tối mịt mùng Vũ trở về căn phòng của mình. Từ xa anh đã trông thấy Lâm Anh ngồi co do bên hiên nhà, bên cạnh là một chiếc túi đựng áo sơ mi mới chuẩn bị cho người yêu. Lâm Anh trông thấy bước chân của Vũ, giận đến nỗi không nói được câu nào, ít ra anh ta cũng nên nhắn một cái tin, để cô và bạn chờ bao lâu. Lâm Anh khóc.
Vũ đứng trước phòng, tặc lưỡi nhìn cô, chỉ đáp:
“Công việc đó không phù hợp với anh.”
“Vậy như thế nào mới là phù hợp? Em không muốn để anh ngày qua ngày vận chuyển những hàng hóa nặng nhọc, công việc bảo vệ kia rất nhàn…”
Vũ bỏ ngoài tai lời cô gái, chia tay lúc này tốt cho cả hai. Anh tra chìa khóa mở cửa, treo quần áo và rửa mặt. Vẻ như Lâm Anh đã nhận ra người yêu không hề nghe lời mình nói, cô bỏ về ngay lập tức dù đôi chân mỏi nhừ.
Suốt một tuần sau đó Vũ thấy nhẹ nhõm, không còn tiếng mè nheo bên cạnh, điện thoại cũng không phải réo một cách vô cớ. Interpol hoãn kế hoạch tung ra quân cờ chiến lược trong phút chót. Họ vẫn muốn ăn chắc, tức là Vũ phải chiếm thêm cảm tình của người trong “Sở thú”. Trong tuần này, cũng chẳng có lịch gì mới. Vũ được hưởng thụ trọn vẹn những ngày yên tĩnh.
Thế nhưng…
Lâm Anh xuất hiện đột ngột trước cửa nhà, cô nói rằng nỗi nhớ quá lớn để rời bỏ anh.
Vũ thở dài đón cái ôm ghì của cô. Sau đó họ trở lại bình thường, thôi thì có tiếng lảm nhảm bên tai, Vũ đã quen rồi, chịu đựng thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao.
Kim vẫn còn tức thay Lâm Anh. Tuy rằng cô gái thông minh biết rằng Vũ có ý với mình trước, nhưng dù sao nếu hai người đó phù hợp với nhau hơn thì đó là duyên số. Chỉ thấy khó chịu rằng trong khi Lâm Anh suốt ngày quất quýt lấy anh ta, quên cả bạn bè mà không hề nhận lại được nhiều tình cảm của người yêu. Yêu kiểu như vậy chỉ thiệt cho mình. Con nhỏ Lâm Anh ngốc nghếch!
C.
Nắng sớm, ngày hôm nay gió thổi mạnh. Vũ kéo rèm cửa ngó ra nhìn nền trời. Anh khoác chiếc áo gió lên người ra ngoài phố, ăn tạm bánh mỳ và lên xe buýt ngồi. Anh không tới siêu thị, cũng không qua chỗ Goura mà muốn ra biển. Thành phố này không có biển nên anh chỉ có thể đứng trên một chiếc cầu bắc ngang qua con sông. Nghĩ ngợi.
Vũ lôi tấm ảnh cũ ra ngắm nghía. Giờ con bé phải mười sáu, không biết nếu đứng so thì nó cao đến đâu anh rồi. Anh nhớ nó quá. Nhớ vị bạc hà trong miệng nó phả ra mỗi khi đòi thơm má anh, rồi khi nó nhõng nhẽo bắt anh cõng. Anh đã từng nghĩ mình sẽ trở thành cảnh sát thật giỏi để nuôi em gái mình, vậy mà…
Vũ đứng dựa lưng vào thành cầu, anh chợp mắt một lát.
Hoàng hôn rồi đã buông xuống, trời chuyển sáng màu tía, bóng Vũ đổ dài trên con đường. Anh lặng lẽ đi bộ về, đã chín năm rồi, chưa bao giờ anh quên ngày này, cái ngày thế giới của anh trượt khỏi tầm với. Những năm trước Phong vẫn thường ngồi cạnh để tưởng niệm về Trâm. Cậu ta nghĩ rằng vì mình mà anh mất em gái nhưng chưa bao giờ Vũ trách Phong. Những điều Phong làm cũng chỉ vì quý mến con bé, coi hai anh em như người một nhà. Có lẽ cả thế giới này, với Vũ, chỉ có mỗi cậu ta là đáng tin cậy.
“Ring ring.”
Điện thoại của Lâm Anh, Vũ tiện tay đưa lên nghe. Con bé này rủ anh tới dự sinh nhật của em gái Kim. Vũ đã từ chối nhưng Lâm Anh có vẻ rất nhiệt tình và tìm mọi cách rủ rê. Dù sao mình cũng đang có ý định với Kim, Vũ nghĩ vậy nên bấm bụng đi.
Lâm Anh có một chiếc xe cúp, cô tới tận trước cửa siêu thị đón. Vũ cũng vừa về tới siêu thị, anh cầm lái. Chiếc xe đã nhỏ càng trở nên bé hơn khi Vũ ngồi lên. Chân anh trùng hẳn một đoạn dài khi chạm xuống đất. Suốt quãng đường tới nhà Kim, Lâm Anh léo nhéo bên tai, Vũ chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Vào tới nhà Kim, một ngôi nhà rộng rãi hai tầng, có hai chiếc ô tô đỗ bên ngoài, đám người đến dự ăn vận khá chỉn chu. Sinh ra trong ngôi nhà to đẹp, có học thức và đầy đủ như thế này thảo nào Kim chọn bạn mà chơi. Con bé Lâm Anh không biết sao lại chơi được với cô tiểu thư như vậy. Nó vừa xuống xe đã rón rén bước đến chỗ Kim, không quên dặn Vũ cho xe sâu vào trong. Nhưng anh đem xe gửi ở đầu ngõ, bước vào chậm rãi, quan sát mọi người trước khi làm gì đó.
Cô em gái của Kim mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, nó có trang điểm nhẹ nhàng. Đôi mắt trong veo khiến anh nhớ tới em mình. Chắc cũng tầm lớp mười một, mười hai, con bé này đang làm nũng bạn trai. Vũ đứng im lìm quan sát nó. Có lẽ vì anh với Trâm đã cùng trải qua những năm tháng khó khăn nhất cuộc đời, bị những tình nhân của bố đối xử không ra gì, ông ta mải ăn trộm ăn cướp mà bỏ đói hai đứa con cả ngày. Có lẽ vì có nó ở bên suốt nên khi nó rời xa, hễ cứ thấy đứa con gái nào dừa dựa em mình anh lại nhớ nôn nao.
Dù Trâm không được sung túc như con bé em của Kim, nhưng Vũ đã luôn làm mọi thứ để nó được như mọi người, kể cả việc anh quyết định theo nghề cảnh sát, sống trong gia đình một cảnh sát, chỉ vì không muốn hai anh em phải lang chạ đầu đường xó chợ nữa.
Kim để ý Vũ từ lúc anh bước vào. Từ những cử chỉ nho nhỏ của Vũ, việc anh để chiếc xe xấu xí ở ngoài, anh bước vào lặng lẽ, nhìn theo em gái mình, thi thoảng có liếc nhìn mình, chúng khiến Kim bận tâm tới. Dù anh ta chỉ là một nhân viên trong siêu thị, nhưng nụ cười nhút nhát của anh ta rất chân thành. Kim bất chợt nhoẻn miệng cười.
Dù nghĩ mông lung nhưng Vũ vẫn rất tỉnh táo. Anh biết cá sắp cắn câu. Hai tuần, trong hai tuần tới anh tin chắc Kim sẽ “lo” đám cảnh sát địa phương giúp mình. Con bé Lâm Anh đứng từ chỗ đông người, chuyện trò to nhỏ gì đó, bỗng nó tiến lại gần phía anh, đặt những ngón tay mảnh khảnh lên bắp tay anh kéo lại. Anh quay sang nhìn.
“Vũ! Sao anh cứ đứng mãi một góc vậy? Ra đây em giới thiệu mọi người cho anh biết.”
Nó kéo tay anh đi một cách vô tư. Ánh mắt Kim chợt khép lại. Mọi thứ đều theo kế hoạch trừ sự can thiệp của con nhỏ phá đám Lâm Anh. Vũ thở dài đi theo.
*
Hôm nay Lâm Anh có tiết học phối màu ở trường nên chỉ có Kim tới siêu thị mua đồ một mình. Loanh quanh mấy vòng trong đó Kim thực chẳng biết mang cái gì về nhà. Chợt nghĩ đến cái bếp ga của Lâm Anh bị hỏng từ hôm ăn lẩu, con bé đó tiếc kiệm nên sẽ còn tận dụng đến khi nào nó không còn nhả gas thì mới thôi. Kim tìm tới khu vực dụng cụ đồ bếp. Ánh mắt cô không thực sự chỉ để ý tới mấy cái bếp. Nhưng phục vụ cô lại là một anh chàng mặt lạ hoắc.
Vũ hiện giờ đang ngồi sửa cho con nhỏ lắm chuyện Lâm Anh chiếc bếp gas cũ. Nó bị hỏng bộ phận đánh lửa, còn lại vẫn dùng tốt. Ngồi cạnh con bé sinh viên này chỉ mười lăm phút mà nó kể lể đủ thứ chuyện, mấy chuyện nó quen Kim như thế nào, rồi hai đứa hay đi đâu chơi, vân vân… anh quan tâm để làm gì chứ, khi mà mục đích thực sự của anh là tiến sâu vào Quỷ Xám.
Vũ không thích giao tiếp rộng, nên anh luôn tận dụng tối đa cơ hội khi bắt chuyện với một ai đó, tìm cách tóm được cảm xúc, ưu nhược điểm của họ. Những thời gian rảnh rỗi, anh thường đi cùng Goura hoặc Frank để tạo môi trường quen thuộc với người của tổ chức, nhiễm một vài thói quen của chúng để hoàn hảo hơn cho cái mật danh NeO của mình. Vậy nhưng dạo gần đây, cuộc sống của anh gặp một vài trở ngại, khi mà con nhỏ Lâm Anh liên tục làm phiền tới sự tự do hiếm có của Vũ.
“Cảm ơn anh nhé!” – Lâm Anh chìa chai nước giải khát trước mặt Vũ. Cô mang theo cái bếp đã được sửa và phóng con xe cúp của mình về. Trong lòng khẽ hát một giai điệu nào đó.
Hừm, Vũ đứng trông con nhỏ đi xa. Cứ tiếp tục theo đuổi Kim rồi bị Lâm Anh xen vào như vậy sẽ chỉ mất thời gian. Anh dự tính sẽ tìm một đối tượng khác.
*
Interpol vẽ ra một kế hoạch, trong thời gian tới cử Phong tiến vào tổ chức “Sở thú” thông qua người giới thiệu. Họ muốn xây dựng hình ảnh tương phản, sẽ có một kịch bản để Phong và Vũ xích mích trong tổ chức, từ đó hai thành viên này ghen ghét, kèn cựa nhau để lấy lòng Frank, tiếp tới là Ông lớn. Một mặt để hai trinh sát hỗ trợ nhau tiến sâu hơn vào tổ chức mà không tạo nên mối nghi hoặc nào. Điều đó khiến Vũ áp lực hơn. Anh cần tạo điều kiện và tìm kiếm thời cơ thuận lợi để mở đường cho Phong nhập cuộc, nên không có nhiều thời gian đối phó với cảnh sát địa phương. Việc bạn trai bạn gái càng không đáng bàn trong tình hình này.
(Để tránh việc loạn tên, mình sẽ không đặt cho Vũ một cái tên giả nào nữa, nên cứ coi như chàng thanh niên 23 tuổi làm ở siêu thị mà Vũ nhập vai cũng tên Vũ, còn tên biệt danh trong tổ chức Sở thú là NeO, tên gọi trong sở cảnh sát là I1506).
Vũ trở về căn phòng trọ sau khi nhận tin mật. Căn phòng lại có chút xáo trộn. Ngăn kéo tủ anh cố tình mở he hé mà giờ nó khép chặt. Lại là cảnh sát địa phương, họ cho người đến thay máy ghi âm bằng một thiết bị hiện đại hơn. Nếu tiếp tục như vậy, ngay tới việc hoạt động cho Quỷ Xám đã khó, huống chi đánh tin về cho Phong.
Vũ nhớ tới câu nói của đàn chị Vanessa năm nào: “Bông hồng càng đẹp thì gai càng nhọn.”
Phụ nữ càng đẹp càng tài giỏi. Vì vậy Vũ đành chấp nhận lựa chọn Lâm Anh làm người bao che thân phận cho mình, dù anh chỉ nhìn thấy ở cô vẻ ngờ nghệch, hay nói luyên thuyên và cả tin.
Nhờ đó anh rút ngắn được thời gian để tập trung cho việc hệ trọng. Trước mắt, vẫn cần tới sự làm chứng của Kim nên thời gian đầu, khi Lâm Anh cho phép anh đưa đón, anh vẫn hay rủ Kim đi chơi chung để hai cô gái nói chuyện nhiều về mình, như ngồi tâm sự riêng về bạn trai của Lâm Anh và “vô tình” tới tai cảnh sát địa phương rằng: anh chỉ là một tên nhân viên chạy lăng xăng trong siêu thị.
Cô nàng bồ câu Goura hễ mỗi lần thấy anh lại phá lên cười, nàng cho rằng gu thẩm mỹ của anh quá tệ. Không sao, anh cũng chỉ định ở lại đất nước này chừng vài ba tháng, sau đó sẽ được điều tới quốc gia phát triển hơn theo lệnh Ông lớn, việc để con bé sinh viên Lâm Anh làm bạn gái chẳng kéo dài. Rồi nó hẳn sẽ được hậu đãi của Interpol trong những năm sau này.
Khi vừa trải qua giai đoạn tìm hiểu, cô bạn gái đã giúp Vũ làm được những điều có ích. Thi thoảng Lâm Anh vẫn đến nhà chơi và giúp anh thu dọn đồ đạc. Cô nàng hậu đậu này rất được việc, vô tình giẵm vỡ thiết bị ghi âm của cảnh sát là sự ngẫu nhiên tới hoàn hảo để Vũ thoát khỏi sự kiểm soát của địa phương. Cô là người xác minh chính xác nhất thời gian Vũ đi từ siêu thị về nhà, rồi chở cô đi vi vu nhưng lại không hề biết ngay khi được nới lỏng khỏi tầm quan sát của cảnh sát vùng, Vũ luôn đi tít mít để thực hiện những phi vụ trái pháp luật.
“Vũ! Ở lớp em có một đứa bán quần áo đôi, anh thích màu ghi hay màu xanh lá? Màu ghi nhìn không trẻ lắm, còn màu xanh lá có sọc đen em không ưng.”
“Vũ! Em muốn ăn thịt rán, cả canh xương của anh nấu.”
“Vũ! Anh nhớ hôm nay ngày gì không?”
“Vũ…”
Vũ thường dùng quỹ thời gian rảnh rỗi trong giờ làm ca ở siêu thị để nghĩ các bước tiến lâu dài trong tổ chức. Hễ khi tập trung vạch chiến lược điện thoại lại réo, khi thì là tin nhắn, khi thì là cuộc gọi, muốn lờ đi cũng không xong, con nhỏ đó sẽ tìm đến tận nhà hỏi lí do.
Có những hôm đầu óc quá căng thẳng muốn được nghỉ ngơi, con nhỏ Lâm Anh đã bày đống màu vẽ, tranh ảnh la liệt trong căn phòng của anh. Cô là sinh viên trường Mỹ thuật nên chốc chốc có một ý tưởng thiết kế lại rối rít hỏi Vũ tư vấn. Anh có góp ý thế nào thì cô cũng vẫn giữ nguyên ý tưởng ban đầu, đúng là phụ nữ. So Lâm Anh với con bé Trâm em gái, nó cũng nhõng nhẽo nhưng chưa bao giờ anh thấy bị quấy rầy, luôn luôn thấy nó đáng yêu chứ không mệt mỏi và phiền phức hơn thế này. Anh thì không có gì với Lâm Anh, nhân lúc tình cảm của cô gái dành cho mình còn chưa sâu đậm, bản thân anh cũng đã thoát khỏi sự để ý của nhà chức trách, Vũ quyết định nói lời chia tay.
*
“Vũ, em thấy anh làm việc trong siêu thị vất vả lắm, chỗ chú của Kim tuyển bảo vệ, hay anh chuyển sang xem.” – Lâm Anh rất thích ôm Vũ từ phía sau, cô thường úp mặt vào lưng anh mỗi khi gặp gỡ.
“…”
“Mai nhé, 9h sáng em và Kim sẽ dẫn anh tới công ty chú ấy.”
9h sáng hôm sau, đương nhiên Vũ đang ở một nơi cách xa Lâm Anh tới cả trăm cây số, cùng với Goura, anh tiếp tục thực hiện lệnh cấp trên. Sau đợt này, có lẽ Interpol sẽ xuất Phong.
Cho tới tối mịt mùng Vũ trở về căn phòng của mình. Từ xa anh đã trông thấy Lâm Anh ngồi co do bên hiên nhà, bên cạnh là một chiếc túi đựng áo sơ mi mới chuẩn bị cho người yêu. Lâm Anh trông thấy bước chân của Vũ, giận đến nỗi không nói được câu nào, ít ra anh ta cũng nên nhắn một cái tin, để cô và bạn chờ bao lâu. Lâm Anh khóc.
Vũ đứng trước phòng, tặc lưỡi nhìn cô, chỉ đáp:
“Công việc đó không phù hợp với anh.”
“Vậy như thế nào mới là phù hợp? Em không muốn để anh ngày qua ngày vận chuyển những hàng hóa nặng nhọc, công việc bảo vệ kia rất nhàn…”
Vũ bỏ ngoài tai lời cô gái, chia tay lúc này tốt cho cả hai. Anh tra chìa khóa mở cửa, treo quần áo và rửa mặt. Vẻ như Lâm Anh đã nhận ra người yêu không hề nghe lời mình nói, cô bỏ về ngay lập tức dù đôi chân mỏi nhừ.
Suốt một tuần sau đó Vũ thấy nhẹ nhõm, không còn tiếng mè nheo bên cạnh, điện thoại cũng không phải réo một cách vô cớ. Interpol hoãn kế hoạch tung ra quân cờ chiến lược trong phút chót. Họ vẫn muốn ăn chắc, tức là Vũ phải chiếm thêm cảm tình của người trong “Sở thú”. Trong tuần này, cũng chẳng có lịch gì mới. Vũ được hưởng thụ trọn vẹn những ngày yên tĩnh.
Thế nhưng…
Lâm Anh xuất hiện đột ngột trước cửa nhà, cô nói rằng nỗi nhớ quá lớn để rời bỏ anh.
Vũ thở dài đón cái ôm ghì của cô. Sau đó họ trở lại bình thường, thôi thì có tiếng lảm nhảm bên tai, Vũ đã quen rồi, chịu đựng thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao.
Kim vẫn còn tức thay Lâm Anh. Tuy rằng cô gái thông minh biết rằng Vũ có ý với mình trước, nhưng dù sao nếu hai người đó phù hợp với nhau hơn thì đó là duyên số. Chỉ thấy khó chịu rằng trong khi Lâm Anh suốt ngày quất quýt lấy anh ta, quên cả bạn bè mà không hề nhận lại được nhiều tình cảm của người yêu. Yêu kiểu như vậy chỉ thiệt cho mình. Con nhỏ Lâm Anh ngốc nghếch!
/18
|