CHƯƠNG III.C
C.
Một lần nữa cô bạn gái lại khiến Vũ cảm thấy phiền phức sau những hứa hẹn đó. Cô càng cố gắng vun đắp cho tình yêu này, anh càng tìm cách lẩn tránh. Một người đào, một người lấp, thế nào chăng nữa mảnh đất chỉ trở nên bừa bộn, méo mó.
Trong vai trò một con báo NeO, Vũ đã có những bước tiến nhất định. Một dấu ấn quan trọng là anh đã có cơ hội gặp gỡ, trò chuyện với Hippo, con gái Ông Lớn. Nét kênh kiệu, thái độ xấc xược của một cô gái tuổi đôi mươi không phải là bái toán khó, bất kể việc gì, kể cả chuyện tình cảm, chỉ cần nắm được quy luật, sẽ hóa đơn giản. Vũ không tiếp cận Hippo với thái độ đàn chị như Goura, cũng không thể hiện cái tôi như Frank, anh vẫn đủng đỉnh như cô nàng chỉ là một trong những thành viên trong tổ chức, không xua nịnh, không ưu tiên, và không khắt khe. Dù không tiếp xúc nhiều nhưng đủ để Hippo nhớ tên anh.
Sau vài tháng kể từ ngày bắt đầu, Vũ quyết định từ bỏ thân phận người bình thường, nó không còn cần thiết để đánh lừa mọi người xung quanh nữa, anh đã sẵn sàng để chuyên nghiệp hơn. Thân phận đó khiến anh bị ràng buộc thời gian, hơn nữa là nảy sinh những mối quan hệ không cần thiết, với bạn trong siêu thị, chủ nhà, hàng xóm, và cả Lâm Anh.
Sự nguội lạnh của bạn trai khiến Lâm Anh hiểu ra, dù có cố gắng như thế nào, Vũ vẫn chưa từng yêu mình, nếu không hẹn anh trước thì không có chuyện ngược lại.
Cô vẫn kiên trì những tin nhắn quan tâm dù biết sẽ không nhận được hồi âm, hoặc chỉ là những tin nhắn theo khuôn mẫu: “Ok”, “Ừ”. Rất nhiều lần Vũ thất hẹn, anh cũng có chút áy náy. Cả chục tin nhắn của cô bạn gái anh chỉ có thời gian trả lời trong một vài ký tự. Niềm tin của tổ chức càng lớn thì khối lượng công việc càng nhiều, đi tới các khu vực xa xôi, đi nước ngoài thường xuyên, anh được huấn luyện để làm những việc như vậy mà.
Chả ai có thể làm một việc vô ích mãi được. Những tin nhắn của Lâm Anh ít đi nhiều, con báo NeO có trăm công nghìn việc cũng có lúc thấy thiêu thiếu, thấy nhớ, thấy muốn được quan tâm. Chất giọng hơi yếu nhưng thích cằn nhằn, lý sự ấy vang lên bên tai anh như một thói quen, vắng chúng khiến căn phòng trở nên trống trải.
Rồi Vũ quyết định rủ cô bạn gái đi đâu đó khi giải quyết xong các việc trước mắt.
Lâm Anh mất khá lâu để trả lời: “Em cũng có chuyện muốn hỏi anh.”
Cô liệu đã phát hiện ra điều gì khi mà căn phòng trọ của anh luôn khóa kín, chỗ làm trong siêu thị đã có người khác thay thế. Hay là cô muốn anh nói rõ về tình cảm của mình. Rất nhiều lần Vũ bỏ hẹn mà không bao giờ Lâm Anh đòi chia tay, lần nào cũng là cô làm lành trước và mỗi lần anh im lặng, cô cũng đều cho qua hết. Vẫn là con tim điều khiển một phần lý trí. Vũ đã đến điểm hẹn sớm hơn những một tiếng đồng hồ để hiểu cảm giác chờ đợi của người yêu mình. Mỗi phút dài hơn anh nghĩ, mỗi giây lâu hơn anh có thể làm được các việc có ích. Vũ đang suy nghĩ sẽ nói gì, hay sẽ dẫn cô đi đâu chơi thay vì mọi lần toàn để Lâm Anh phải chuẩn bị trước. Thế mà một cô gái luôn chậm trễ như Lâm Anh, chưa bao giờ đến đúng giờ hẹn, vì cô luôn đến sớm, ít nhất là mười lăm phút. Cô gái biết cách trân trọng thời gian ở bên người mình yêu thương.
Trên cây cầu bắc qua con sông, dọc bên bờ phủ đầy liễu, điểm xuyết một vài nhành hoa dại, Vũ xoay người, mở lòng bàn tay khi trông thấy Lâm Anh. Thông thường cô vẫn hay chạy đến ôm chụp lấy anh, mà nếu không chuẩn bị trước anh rất dễ mất trụ. Lần này theo phản xạ, nhưng cô rụt rè đứng dựa tay lên thành cầu thành ra Vũ bị hẫng. Phía xa, có con thuyền thong thả trôi giữa dòng nước.
“Sao anh đến sớm thế?” – Nhìn thấy Vũ, Lâm Anh cảm thấy vui lắm, bao nhớ nhung như vỡ òa.
“…” – Vũ định nói nhưng thôi, đáp lại bằng nụ cười rất hiền, khác hoàn toàn so với vẻ mặt ngày thường.
Cô ngạc nhiên vì nụ cười ấy của anh, nụ cười yên bình và hạnh phúc đến lạ. Cô chỉ dám đứng sát cạnh, che giấu khóe mắt đỏ ngần.
“Trưa nay anh ăn vội, lại làm thêm ca nên đói quá, chúng ta đi ăn nhé, anh biết một quán ăn rất hay do mấy chị thu ngân ở siêu thị chỉ cho.”
Lâm Anh ậm ừ, cô biết anh nghỉ làm ở siêu thị hơn tuần nay rồi:
“Anh dẫn đường đi.”
Vũ cảm thấy Lâm Anh muốn nói, anh nắm tay cô, đôi tay lạnh toát, anh đi trước rồi cô mới bước theo.
Sau đó giũ tay ra.
“Mà thôi, em ăn no lắm rồi mới đến đây, em chỉ định hỏi anh chuyện này thôi, em… sợ thêm lát nữa… em sẽ không đủ lý trí để hỏi.” – Đúng vậy, ở trong cái nắm tay này thêm lát nữa lòng cô lại mềm nhũn và không thể nói lên lời.
Vũ dừng lại, thả tay ra. Hôm đó Lâm Anh đã hỏi:
“Em là gì của anh?
Cô nhìn sâu vào mắt anh, hỏi một lần.
Lại là sự lảng tránh. Lâm Anh quyết nhìn mặt đối mặt với Vũ, hỏi đi hỏi lại, lần này quyết không để anh im lặng. Trong khi đó Vũ đang tìm câu trả lời thực sự trong tâm trí mình.
Anh chần chừ.
“Em là gì của anh?”
“Hưm, lần nào cũng vậy hết, anh toàn dùng sự im lặng để lẩn tránh câu hỏi của em. Nếu không trả lời được thì em sẽ nói giúp, em không là gì trong anh cả. Em biết mình rắc rối, nhiều chuyện, thích xía vào cuộc sống của anh… nói chung là… em không phù hợp với anh. Nếu anh muốn dừng lại, hoặc muốn em nói lời chia tay trước thì giờ là lúc thích hợp đây. Chúng ta c…”
Chưa để cô nói hết câu, Vũ đã vội vàng kéo lại và đặt nụ hôn lên môi Lâm Anh. Chớp nhoáng như sợ sẽ bị giành mất. Đây là nụ hôn đầu tiên xuất phát từ chính trái tim anh. Nó có mùi vị, có cảm xúc, nó không vụ lợi.
Anh dùng cả hai tay để giữ chặt người con gái này, nụ hôn như muốn bỏ quên hiện tại, anh chỉ là một người bình thường đang yêu và được yêu.
Rặng liễu khẽ rung lên theo chiều gió, mặt nước long lanh như dát bạc, dòng xe vẫn qua lại trên chiếc cầu, anh và mối tình của mình đứng yên lặng nơi đây.
*
Vũ mới nhận được lệnh của cấp trên, sử dụng mối quan hệ làm bước tiến bền vững. Anh cho Taylor cái nhìn trên cả mong đợi, những tin tình báo luồn về ít dần nhưng chất lượng chưa bao giờ giảm. Đổi lại, Interpol hứa hẹn sẽ cho anh một tương lai xán lạn.
Sau món quà sinh nhật của cô con gái, Nhện góa phụ bắt đầu lưu ý tới cái tên NeO. Hồng Kông là một đất nước đông dân giang hồ, thế lực ngầm hoành hành, thậm chí còn áp đảo luật pháp. Bà ta muốn NeO đem bản in tiền giả bán cho đám xã hội đen bên đó với mức giả lơ lửng tận mây xanh. Lẽ tất nhiên mọi giao dịch đứng tên NeO, Quỷ Xám không để lại bút tích gì, nếu bị Interpol triệt phá, chỉ có duy nhất cái từ NeO chịu trách nhiệm pháp lý.
Muốn bắt con cá rô phải thả con săn sắt, Vũ chấp nhận liều lĩnh. Lần này, Goura đề nghị hỗ trợ anh. Có vô tư thế nào chăng nữa cũng đoán được tình ý mà Goura dành cho NeO. Từ cách ăn vận khêu gợi cho đến những cái chạm nhẹ tình tứ đều nói lên rằng cô ả sẵn sàng bật đèn xanh cho anh tiến tới.
Dù gì đi giao dịch với một mỹ nhân ắt đã tăng đẳng cấp cho anh lên gấp bội, không lẽ nào Vũ từ chối. Quăng chiếc điện thoại với những dòng tin vụn vặt của Lâm Anh sang một góc, Vũ khoác lên mình vẻ mặt quỷ dữ. Đó là niềm vui của anh, thử thách tạo nên cuộc sống của anh.
Để tăng phần gay cấn, Interpol sử dụng khổ nhục kế, lấy chính tin tức Vũ báo về phản lại anh để nâng cao sự “trong sạch” của Vũ trong tổ chức. Trước giờ giao hàng, Interpol cho quân mai phục sẵn, lũ Quỷ Xám sẽ nghi ngờ nội bộ nhưng không thể nghĩ Vũ tự chôn mình vào hố.
Có nghĩa là, Vũ thông báo cho ông Taylor về việc trao đổi hàng với xã hội đen như mọi khi. Ông sẽ cho quân đánh giáp lá cà, bắt quả tang tại trận để tóm gọn bè lũ rửa tiền Hồng Kông và dồn thành viên Quỷ Xám vào đường cùng, rồi sẽ tự tạo ra sơ hở để Vũ có lối thoát. Ông tin không cần phổ biến Vũ vốn đã đủ thông minh để nắm được tình thế. Khi trốn thoát được sự truy lùng của cảnh sát quốc tế, tức là Vũ đã được nâng lên một bậc, Quỷ Xám sẽ trọng dụng anh với một sự tín nhiệm đạt đến tuyệt đối. Tiện công đôi việc, kế hoạch được lên chi tiết để không xảy ra bất kỳ sai sót gì.
Song, người tính không bằng trời tính. Tổ chức mafia nhận bản in kia không dễ bị dắt mũi. Dù đã quen với cách làm việc không để lại dấu vết của Quỷ Xám, mỗi lần giao dịch là một người vận chuyển khác, tổ chức Mafia của Tưởng Lão Đại không dại gì giao bọc tiền cho NeO và Goura ngay. Chúng cho người đến với tập vali chỉ có một lớp tiền mặt mỏng tèo bên trên, đổi lấy bản kẽm in tiền với độ chính xác gần 98,2%.
NeO cùng Goura được chúng đón tiếp nồng hậu. Goura có linh cảm không tốt, cô nàng bị giật mí mắt liên tục, đặc biệt cô thấy lo cho NeO vô cùng. Trước khi tới điểm giao dịch, cô có nhét một đầu đạn vào túi áo ngực của anh.
Phụ nữ vẫn thường lo những chuyện không đâu, chỉ là một hành động “tiền trao cháo múc” mà cô ả làm như anh đi rồi không trở lại vậy, Vũ chẹp miệng cười. Nếu là con nhỏ Lâm Anh, chắc sẽ bó anh vào lồng kính bao bọc không chừng.
C.
Một lần nữa cô bạn gái lại khiến Vũ cảm thấy phiền phức sau những hứa hẹn đó. Cô càng cố gắng vun đắp cho tình yêu này, anh càng tìm cách lẩn tránh. Một người đào, một người lấp, thế nào chăng nữa mảnh đất chỉ trở nên bừa bộn, méo mó.
Trong vai trò một con báo NeO, Vũ đã có những bước tiến nhất định. Một dấu ấn quan trọng là anh đã có cơ hội gặp gỡ, trò chuyện với Hippo, con gái Ông Lớn. Nét kênh kiệu, thái độ xấc xược của một cô gái tuổi đôi mươi không phải là bái toán khó, bất kể việc gì, kể cả chuyện tình cảm, chỉ cần nắm được quy luật, sẽ hóa đơn giản. Vũ không tiếp cận Hippo với thái độ đàn chị như Goura, cũng không thể hiện cái tôi như Frank, anh vẫn đủng đỉnh như cô nàng chỉ là một trong những thành viên trong tổ chức, không xua nịnh, không ưu tiên, và không khắt khe. Dù không tiếp xúc nhiều nhưng đủ để Hippo nhớ tên anh.
Sau vài tháng kể từ ngày bắt đầu, Vũ quyết định từ bỏ thân phận người bình thường, nó không còn cần thiết để đánh lừa mọi người xung quanh nữa, anh đã sẵn sàng để chuyên nghiệp hơn. Thân phận đó khiến anh bị ràng buộc thời gian, hơn nữa là nảy sinh những mối quan hệ không cần thiết, với bạn trong siêu thị, chủ nhà, hàng xóm, và cả Lâm Anh.
Sự nguội lạnh của bạn trai khiến Lâm Anh hiểu ra, dù có cố gắng như thế nào, Vũ vẫn chưa từng yêu mình, nếu không hẹn anh trước thì không có chuyện ngược lại.
Cô vẫn kiên trì những tin nhắn quan tâm dù biết sẽ không nhận được hồi âm, hoặc chỉ là những tin nhắn theo khuôn mẫu: “Ok”, “Ừ”. Rất nhiều lần Vũ thất hẹn, anh cũng có chút áy náy. Cả chục tin nhắn của cô bạn gái anh chỉ có thời gian trả lời trong một vài ký tự. Niềm tin của tổ chức càng lớn thì khối lượng công việc càng nhiều, đi tới các khu vực xa xôi, đi nước ngoài thường xuyên, anh được huấn luyện để làm những việc như vậy mà.
Chả ai có thể làm một việc vô ích mãi được. Những tin nhắn của Lâm Anh ít đi nhiều, con báo NeO có trăm công nghìn việc cũng có lúc thấy thiêu thiếu, thấy nhớ, thấy muốn được quan tâm. Chất giọng hơi yếu nhưng thích cằn nhằn, lý sự ấy vang lên bên tai anh như một thói quen, vắng chúng khiến căn phòng trở nên trống trải.
Rồi Vũ quyết định rủ cô bạn gái đi đâu đó khi giải quyết xong các việc trước mắt.
Lâm Anh mất khá lâu để trả lời: “Em cũng có chuyện muốn hỏi anh.”
Cô liệu đã phát hiện ra điều gì khi mà căn phòng trọ của anh luôn khóa kín, chỗ làm trong siêu thị đã có người khác thay thế. Hay là cô muốn anh nói rõ về tình cảm của mình. Rất nhiều lần Vũ bỏ hẹn mà không bao giờ Lâm Anh đòi chia tay, lần nào cũng là cô làm lành trước và mỗi lần anh im lặng, cô cũng đều cho qua hết. Vẫn là con tim điều khiển một phần lý trí. Vũ đã đến điểm hẹn sớm hơn những một tiếng đồng hồ để hiểu cảm giác chờ đợi của người yêu mình. Mỗi phút dài hơn anh nghĩ, mỗi giây lâu hơn anh có thể làm được các việc có ích. Vũ đang suy nghĩ sẽ nói gì, hay sẽ dẫn cô đi đâu chơi thay vì mọi lần toàn để Lâm Anh phải chuẩn bị trước. Thế mà một cô gái luôn chậm trễ như Lâm Anh, chưa bao giờ đến đúng giờ hẹn, vì cô luôn đến sớm, ít nhất là mười lăm phút. Cô gái biết cách trân trọng thời gian ở bên người mình yêu thương.
Trên cây cầu bắc qua con sông, dọc bên bờ phủ đầy liễu, điểm xuyết một vài nhành hoa dại, Vũ xoay người, mở lòng bàn tay khi trông thấy Lâm Anh. Thông thường cô vẫn hay chạy đến ôm chụp lấy anh, mà nếu không chuẩn bị trước anh rất dễ mất trụ. Lần này theo phản xạ, nhưng cô rụt rè đứng dựa tay lên thành cầu thành ra Vũ bị hẫng. Phía xa, có con thuyền thong thả trôi giữa dòng nước.
“Sao anh đến sớm thế?” – Nhìn thấy Vũ, Lâm Anh cảm thấy vui lắm, bao nhớ nhung như vỡ òa.
“…” – Vũ định nói nhưng thôi, đáp lại bằng nụ cười rất hiền, khác hoàn toàn so với vẻ mặt ngày thường.
Cô ngạc nhiên vì nụ cười ấy của anh, nụ cười yên bình và hạnh phúc đến lạ. Cô chỉ dám đứng sát cạnh, che giấu khóe mắt đỏ ngần.
“Trưa nay anh ăn vội, lại làm thêm ca nên đói quá, chúng ta đi ăn nhé, anh biết một quán ăn rất hay do mấy chị thu ngân ở siêu thị chỉ cho.”
Lâm Anh ậm ừ, cô biết anh nghỉ làm ở siêu thị hơn tuần nay rồi:
“Anh dẫn đường đi.”
Vũ cảm thấy Lâm Anh muốn nói, anh nắm tay cô, đôi tay lạnh toát, anh đi trước rồi cô mới bước theo.
Sau đó giũ tay ra.
“Mà thôi, em ăn no lắm rồi mới đến đây, em chỉ định hỏi anh chuyện này thôi, em… sợ thêm lát nữa… em sẽ không đủ lý trí để hỏi.” – Đúng vậy, ở trong cái nắm tay này thêm lát nữa lòng cô lại mềm nhũn và không thể nói lên lời.
Vũ dừng lại, thả tay ra. Hôm đó Lâm Anh đã hỏi:
“Em là gì của anh?
Cô nhìn sâu vào mắt anh, hỏi một lần.
Lại là sự lảng tránh. Lâm Anh quyết nhìn mặt đối mặt với Vũ, hỏi đi hỏi lại, lần này quyết không để anh im lặng. Trong khi đó Vũ đang tìm câu trả lời thực sự trong tâm trí mình.
Anh chần chừ.
“Em là gì của anh?”
“Hưm, lần nào cũng vậy hết, anh toàn dùng sự im lặng để lẩn tránh câu hỏi của em. Nếu không trả lời được thì em sẽ nói giúp, em không là gì trong anh cả. Em biết mình rắc rối, nhiều chuyện, thích xía vào cuộc sống của anh… nói chung là… em không phù hợp với anh. Nếu anh muốn dừng lại, hoặc muốn em nói lời chia tay trước thì giờ là lúc thích hợp đây. Chúng ta c…”
Chưa để cô nói hết câu, Vũ đã vội vàng kéo lại và đặt nụ hôn lên môi Lâm Anh. Chớp nhoáng như sợ sẽ bị giành mất. Đây là nụ hôn đầu tiên xuất phát từ chính trái tim anh. Nó có mùi vị, có cảm xúc, nó không vụ lợi.
Anh dùng cả hai tay để giữ chặt người con gái này, nụ hôn như muốn bỏ quên hiện tại, anh chỉ là một người bình thường đang yêu và được yêu.
Rặng liễu khẽ rung lên theo chiều gió, mặt nước long lanh như dát bạc, dòng xe vẫn qua lại trên chiếc cầu, anh và mối tình của mình đứng yên lặng nơi đây.
*
Vũ mới nhận được lệnh của cấp trên, sử dụng mối quan hệ làm bước tiến bền vững. Anh cho Taylor cái nhìn trên cả mong đợi, những tin tình báo luồn về ít dần nhưng chất lượng chưa bao giờ giảm. Đổi lại, Interpol hứa hẹn sẽ cho anh một tương lai xán lạn.
Sau món quà sinh nhật của cô con gái, Nhện góa phụ bắt đầu lưu ý tới cái tên NeO. Hồng Kông là một đất nước đông dân giang hồ, thế lực ngầm hoành hành, thậm chí còn áp đảo luật pháp. Bà ta muốn NeO đem bản in tiền giả bán cho đám xã hội đen bên đó với mức giả lơ lửng tận mây xanh. Lẽ tất nhiên mọi giao dịch đứng tên NeO, Quỷ Xám không để lại bút tích gì, nếu bị Interpol triệt phá, chỉ có duy nhất cái từ NeO chịu trách nhiệm pháp lý.
Muốn bắt con cá rô phải thả con săn sắt, Vũ chấp nhận liều lĩnh. Lần này, Goura đề nghị hỗ trợ anh. Có vô tư thế nào chăng nữa cũng đoán được tình ý mà Goura dành cho NeO. Từ cách ăn vận khêu gợi cho đến những cái chạm nhẹ tình tứ đều nói lên rằng cô ả sẵn sàng bật đèn xanh cho anh tiến tới.
Dù gì đi giao dịch với một mỹ nhân ắt đã tăng đẳng cấp cho anh lên gấp bội, không lẽ nào Vũ từ chối. Quăng chiếc điện thoại với những dòng tin vụn vặt của Lâm Anh sang một góc, Vũ khoác lên mình vẻ mặt quỷ dữ. Đó là niềm vui của anh, thử thách tạo nên cuộc sống của anh.
Để tăng phần gay cấn, Interpol sử dụng khổ nhục kế, lấy chính tin tức Vũ báo về phản lại anh để nâng cao sự “trong sạch” của Vũ trong tổ chức. Trước giờ giao hàng, Interpol cho quân mai phục sẵn, lũ Quỷ Xám sẽ nghi ngờ nội bộ nhưng không thể nghĩ Vũ tự chôn mình vào hố.
Có nghĩa là, Vũ thông báo cho ông Taylor về việc trao đổi hàng với xã hội đen như mọi khi. Ông sẽ cho quân đánh giáp lá cà, bắt quả tang tại trận để tóm gọn bè lũ rửa tiền Hồng Kông và dồn thành viên Quỷ Xám vào đường cùng, rồi sẽ tự tạo ra sơ hở để Vũ có lối thoát. Ông tin không cần phổ biến Vũ vốn đã đủ thông minh để nắm được tình thế. Khi trốn thoát được sự truy lùng của cảnh sát quốc tế, tức là Vũ đã được nâng lên một bậc, Quỷ Xám sẽ trọng dụng anh với một sự tín nhiệm đạt đến tuyệt đối. Tiện công đôi việc, kế hoạch được lên chi tiết để không xảy ra bất kỳ sai sót gì.
Song, người tính không bằng trời tính. Tổ chức mafia nhận bản in kia không dễ bị dắt mũi. Dù đã quen với cách làm việc không để lại dấu vết của Quỷ Xám, mỗi lần giao dịch là một người vận chuyển khác, tổ chức Mafia của Tưởng Lão Đại không dại gì giao bọc tiền cho NeO và Goura ngay. Chúng cho người đến với tập vali chỉ có một lớp tiền mặt mỏng tèo bên trên, đổi lấy bản kẽm in tiền với độ chính xác gần 98,2%.
NeO cùng Goura được chúng đón tiếp nồng hậu. Goura có linh cảm không tốt, cô nàng bị giật mí mắt liên tục, đặc biệt cô thấy lo cho NeO vô cùng. Trước khi tới điểm giao dịch, cô có nhét một đầu đạn vào túi áo ngực của anh.
Phụ nữ vẫn thường lo những chuyện không đâu, chỉ là một hành động “tiền trao cháo múc” mà cô ả làm như anh đi rồi không trở lại vậy, Vũ chẹp miệng cười. Nếu là con nhỏ Lâm Anh, chắc sẽ bó anh vào lồng kính bao bọc không chừng.
/18
|