Editor: phuogot_93
Oa~~~
Cô hỏng mất.
“Sư huynh, huynh huynh huynh, huynh không nói thật phải không?”
… Sao lại như vậy? Người sư huynh muốn giới thiệu cho cô lại chính là anh ấy!
Chàng trai nào nó cong môi, nhẹ nhàng đánh chữ: “Chọc muội chơi thôi.”
Vẻ mặt Tô Tiểu Ly vốn đang hoảng sợ lập tức giật giật một trận.
Cô không nên lơ là.
Sư huynh nhà mình là một hồ ly già che giấu, mỗi câu nói đều vì muốn kích động cô.
Trái tim nhỏ sợ tới mức run loạn!
“Muội muội muội… Muội xuống!”
Da mặt bạn Tô không dày như sư huynh nhà mình, sợ không lựa lời đánh chữ xong nhanh chóng tắt kênh.
Bạn Tô bị dọa nhưng chàng trai nào đó lại nở một nụ cười hiếm có.
Vốn là một khuôn mặt đẹp trai, cười lên thì gọi là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, tự dung nhớ tới một vài hình ảnh.
Tiểu Ly Miêu này cũng thật thú vị.
Mặc dù cô không phải người đầu tiên chủ động tìm anh, hi vọng anh làm đồ đệ cho người chơi nữ.
Nhưng trong đám người xin anh làm sư phụ chỉ có mình cô là nhanh trí.
Nhưng làm gì có người nào xin người ta làm sư phụ trước tiên đã gọi sư phụ, rồi hỏi người có thu nhận đồ đệ không, hơn nữa cảm giác dáng vẻ giống như lúc nào cũng muốn rút lui.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, anh đột nhiên nổi hứng trêu chọc cô.
Không ngờ, cô nhóc này thật là một kho báu nhỏ, chơi hoài không chán.
Nhếch môi mỉm cười, định logout giống Tiểu Ly Miêu bị dọa sợ kia.
Trong phòng lại xuất hiện một người áo vàng.
Đèn xanh lóe lên, một giọng nam trẻ tuổi êm tai hưng phấn vang lên.
“BOSS!!! Sao đột nhiên lại tới ban nhạc?”
Chàng trai nào đó lên tiếng: “Đưa bạn đến đi dạo.”
Ngay sau đó có ba người mặc áo vàng cũng lần lượt nói.
Có nữ, có nam không người nào không bày tỏ hết sức vui mừng khi anh xuất hiện.
Chàng trai nào đó vốn chỉ muốn trêu chọc bạn Tô, mục đích đã đạt được đương nhiên là chuẩn bị rút lui.
Nhưng ai biết đột nhiên lại có thêm vài người nữa đến.
Đang muốn làm yên lòng đoàn “cấp dưới” nhiệt tình này để đi, một người áo vàng khác xuất hiện.
“Đến giờ họp rồi sao còn ở đây?”
Giọng nói cũng rất dễ nghe nhưng lại rất uy nghiêm, mấy người áo vàng không thể làm gì khác hơn là rơi nước mắt rời khỏi phòng, chạy đi họp.
Đến khi trong phòng chỉ còn chàng trai nào đó và người áo vàng kia, chàng trai mới nhỏ giọng nói: “Sao giờ mới xuất hiện.”
Người mặc áo vàng tên Vô Phong vừa rồi dùng giọng nói uy nghiêm giờ lại đổi thành giọng điệu trêu chọc: “BOSS lớn cuối cùng xuất hiện, cuối cùng tớ cũng có dịp cho bọn họ nhìn thấy.”
Boss lớn nhất xuất hiện bị mọi người vây xem cũng là chuyện bình thường thôi mà.
“Bọn họ cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.” Chàng trai nào đó nhẹ nhàng nói.
Vô Phong cười xấu xa: “Nhìn thấy thi thể, chưa nhìn thấy người sống bao giờ.”
Lại nói, bổ nhiệm quản lý áo vàng đều là anh đưa lên, lúc nào thì nhìn thấy chàng trai kia được.
Hơn nữa nếu vừa rồi anh không nhìn nhầm thì hình như còn kéo một người nữ vào phòng này.
“Tớ có việc, xuống trước đây.” Khóe miệng chàng trai nào đó cứng ngắc, nói xong cũng định rời luôn.
“Đợi một chút!” Vô Phong vội vàng gọi: “Có mấy công ty tổ chức tiệc rượu muốn mời mấy ca sĩ trong ban nhạc của chúng ta đến biểu diễn trên sân khấu, cậu thấy sao?”
Chàng trai nào đó hơi nhướng lông mày, xem ra Vô Phong làm việc không tệ.
Chỉ là…
Vô Phong vội vàng hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Chàng trai nào đó nói từ từ: “Bảo vệ tốt cho họ.”
Vô Phong im lặng hai giây lập tức đồng ý: “Chắc chắn!”
Mặc dù có người nói, Hỏa Diễm thành công là vì có được rất nhiều ca sĩ có năng lực tốt.
Nếu không có những ca sĩ này, Hỏa Diễm sẽ không là gì cả.
Nhưng Vô Phong vẫn cho rằng, Hỏa Diễm thành công không thể tách rời một người, chính là người đàn ông nói với anh bảo vệ tốt cho các ca sĩ này.
Quyết đoán, nhạy cảm, mà lại rất tôn trọng âm nhạc.
Không ai có thể hiểu rõ hơn bọn họ, những ca sĩ này có giấc mơ chân thành tha thiết như thế nào.
Đây cũng là nguyên nhân Hỏa Diễm có thể là ban nhạc đứng đầu hiện nay.
Không phải bởi vì có thủ đoạn mà bởi vì bọn họ tôn trọng ước mơ của từng nghệ sĩ.
Bên kia, Tô Tiểu Ly vẫn đang chìm đắm trong lời tỏ tình của sư
Oa~~~
Cô hỏng mất.
“Sư huynh, huynh huynh huynh, huynh không nói thật phải không?”
… Sao lại như vậy? Người sư huynh muốn giới thiệu cho cô lại chính là anh ấy!
Chàng trai nào nó cong môi, nhẹ nhàng đánh chữ: “Chọc muội chơi thôi.”
Vẻ mặt Tô Tiểu Ly vốn đang hoảng sợ lập tức giật giật một trận.
Cô không nên lơ là.
Sư huynh nhà mình là một hồ ly già che giấu, mỗi câu nói đều vì muốn kích động cô.
Trái tim nhỏ sợ tới mức run loạn!
“Muội muội muội… Muội xuống!”
Da mặt bạn Tô không dày như sư huynh nhà mình, sợ không lựa lời đánh chữ xong nhanh chóng tắt kênh.
Bạn Tô bị dọa nhưng chàng trai nào đó lại nở một nụ cười hiếm có.
Vốn là một khuôn mặt đẹp trai, cười lên thì gọi là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, tự dung nhớ tới một vài hình ảnh.
Tiểu Ly Miêu này cũng thật thú vị.
Mặc dù cô không phải người đầu tiên chủ động tìm anh, hi vọng anh làm đồ đệ cho người chơi nữ.
Nhưng trong đám người xin anh làm sư phụ chỉ có mình cô là nhanh trí.
Nhưng làm gì có người nào xin người ta làm sư phụ trước tiên đã gọi sư phụ, rồi hỏi người có thu nhận đồ đệ không, hơn nữa cảm giác dáng vẻ giống như lúc nào cũng muốn rút lui.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, anh đột nhiên nổi hứng trêu chọc cô.
Không ngờ, cô nhóc này thật là một kho báu nhỏ, chơi hoài không chán.
Nhếch môi mỉm cười, định logout giống Tiểu Ly Miêu bị dọa sợ kia.
Trong phòng lại xuất hiện một người áo vàng.
Đèn xanh lóe lên, một giọng nam trẻ tuổi êm tai hưng phấn vang lên.
“BOSS!!! Sao đột nhiên lại tới ban nhạc?”
Chàng trai nào đó lên tiếng: “Đưa bạn đến đi dạo.”
Ngay sau đó có ba người mặc áo vàng cũng lần lượt nói.
Có nữ, có nam không người nào không bày tỏ hết sức vui mừng khi anh xuất hiện.
Chàng trai nào đó vốn chỉ muốn trêu chọc bạn Tô, mục đích đã đạt được đương nhiên là chuẩn bị rút lui.
Nhưng ai biết đột nhiên lại có thêm vài người nữa đến.
Đang muốn làm yên lòng đoàn “cấp dưới” nhiệt tình này để đi, một người áo vàng khác xuất hiện.
“Đến giờ họp rồi sao còn ở đây?”
Giọng nói cũng rất dễ nghe nhưng lại rất uy nghiêm, mấy người áo vàng không thể làm gì khác hơn là rơi nước mắt rời khỏi phòng, chạy đi họp.
Đến khi trong phòng chỉ còn chàng trai nào đó và người áo vàng kia, chàng trai mới nhỏ giọng nói: “Sao giờ mới xuất hiện.”
Người mặc áo vàng tên Vô Phong vừa rồi dùng giọng nói uy nghiêm giờ lại đổi thành giọng điệu trêu chọc: “BOSS lớn cuối cùng xuất hiện, cuối cùng tớ cũng có dịp cho bọn họ nhìn thấy.”
Boss lớn nhất xuất hiện bị mọi người vây xem cũng là chuyện bình thường thôi mà.
“Bọn họ cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.” Chàng trai nào đó nhẹ nhàng nói.
Vô Phong cười xấu xa: “Nhìn thấy thi thể, chưa nhìn thấy người sống bao giờ.”
Lại nói, bổ nhiệm quản lý áo vàng đều là anh đưa lên, lúc nào thì nhìn thấy chàng trai kia được.
Hơn nữa nếu vừa rồi anh không nhìn nhầm thì hình như còn kéo một người nữ vào phòng này.
“Tớ có việc, xuống trước đây.” Khóe miệng chàng trai nào đó cứng ngắc, nói xong cũng định rời luôn.
“Đợi một chút!” Vô Phong vội vàng gọi: “Có mấy công ty tổ chức tiệc rượu muốn mời mấy ca sĩ trong ban nhạc của chúng ta đến biểu diễn trên sân khấu, cậu thấy sao?”
Chàng trai nào đó hơi nhướng lông mày, xem ra Vô Phong làm việc không tệ.
Chỉ là…
Vô Phong vội vàng hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Chàng trai nào đó nói từ từ: “Bảo vệ tốt cho họ.”
Vô Phong im lặng hai giây lập tức đồng ý: “Chắc chắn!”
Mặc dù có người nói, Hỏa Diễm thành công là vì có được rất nhiều ca sĩ có năng lực tốt.
Nếu không có những ca sĩ này, Hỏa Diễm sẽ không là gì cả.
Nhưng Vô Phong vẫn cho rằng, Hỏa Diễm thành công không thể tách rời một người, chính là người đàn ông nói với anh bảo vệ tốt cho các ca sĩ này.
Quyết đoán, nhạy cảm, mà lại rất tôn trọng âm nhạc.
Không ai có thể hiểu rõ hơn bọn họ, những ca sĩ này có giấc mơ chân thành tha thiết như thế nào.
Đây cũng là nguyên nhân Hỏa Diễm có thể là ban nhạc đứng đầu hiện nay.
Không phải bởi vì có thủ đoạn mà bởi vì bọn họ tôn trọng ước mơ của từng nghệ sĩ.
Bên kia, Tô Tiểu Ly vẫn đang chìm đắm trong lời tỏ tình của sư
/37
|