Vô Mạt cùng tiếng sói tru đối đáp qua lại, trên mặt dần dần lộ nét mừng, hắn biết những người bên cạnh đang nghi ngờ chờ mình giải thích, vội nói: "Bầy sói trong lần hoả hoạn vốn chỉ có chỗ chết, nhưng thật may là trời đổ tuyết, khiến cho trận hỏa hoạn này không lan rộng, thương vong của Lang Tộc cũng không tính là thảm trọng."
Hắn nói tới chỗ này, thì dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Chẳng qua hiện nay thiên hạ đều biết thần miếu của Vọng Tộc chúng ta có dị bảo, mọi người đều dã tâm bừng bừng muốn chia một chén canh, chúng ta không biết đã bị bao nhiêu người mơ ước đây. Hôm nay Lang Tộc gặp kiếp nạn, cũng là vì chuyện này, vì để tránh việc gây ra nhiều hiểu lầm của người ngoài với thần miếu, về sau Lang Tộc sợ là sẽ không dễ dàng xuống núi giúp chúng ta nữa."
Mọi người nghe lời này, tuy biết con đường của Vọng Tộc sau này sẽ rất khó khăn, nhưng nghĩ tới lần này Lang Tộc thật sự đã gặp phải phiền toái lớn, cũng đành phải nói: "Như vậy cũng tốt, về sau thần miếu chỉ có thể dựa vào chính chúng ta."
Vô Mạt gật đầu, thật ra thì trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại là cực kỳ nặng nề.
Hai mắt hắn mặc dù đã không nhìn thấy, tuy nhiên vẫn biết chân của mình vẫn đang đứng trên núi Thượng Cổ. Hắn biết đứng ở chỗ này dõi mắt nhìn về phía xa, liền có thể thấy Thiên Trọng Sơn vạn trọng thủy, thiên hạ mênh mông, ngàn vạn con người, trong đó không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm từng cử động của bọn họ.
Bọn họ đời đời ẩn cư ở đây, thiếu ăn mặc ít, trải qua ngày tháng cực kỳ khổ cực, người trong thôn nhân số cực ít, chỉ có khoảng mấy trăm hộ mà thôi, trong đó số người có thể chống đỡ ngoại địch càng thêm ít ỏi đến độ có thể đếm được. Người ít như vậy, làm sao mới có thể bảo hộ thần miếu trước cả thiên hạ đang mơ ước bảo vật kia đây?
Từ khi còn bé, hắn sống ở bầy sói, chỉ mới đứng xa xa tò mò nhìn ngắm thần miếu thôi, cũng không hề có ý kính trọng, nhưng từ ngày hắn vào Vọng Tộc, dẫn thê tử của mình bước chân vào thần miếu, đi qua con đường tối tăm mà hẹp dài đó, hắn đã là Tộc trưởng Vọng Tộc.
Nhận lấy gậy đầu cá của Tộc trưởng, đeo xương thú tượng trưng cho thân phận Tộc trưởng, hắn liền thay da đổi thịt. Nam nữ lão ấu trong thôn đều là người thân mà hắn muốn bảo vệ, thần miếu chính là thánh địa hắn muốn vĩnh viễn bảo vệ.
Trời giáng trách nhiệm to lớn cho mình, hắn có tài đức gì, mới có thể giữ vững được thôn Vọng Tộc bình yên trong mảnh hỗn độn này đây?
Vô Mạt nhắm mắt lại, đem lo lắng ẩn sâu vào trong lòng, đưa tay dắt lấy Truy Phong, xoay người lên ngựa.
Vô luận con đường phía trước gian nan như thế nào, vẫn nhất định phải đi.
=== =======
Mấy ngày nay, trong lòng Đa Hồn rất không thoải mái.
Phụ thân của bà, vốn là người rất có uy vọng ở trong tộc, dáng vẻ của bà cũng rất được người ưu thích, từ khi còn bé đã cùng mẫu thân của Vô Mạt A Thủy được gọi là hai đóa hoa của Vọng Tộc. Sau đó bà lại gả cho con trai của Tộc trưởng, khiến cho người khác hâm mộ, trong tộc có cô gái nào mà không hâm mộ bà tốt số chứ?
Sau khi thành thân, trượng phu của bà đối xử với bà cực kỳ tốt, rất nhanh bà đã sinh được một nam một nữ, vừa đúng một chữ "hảo". Có thể nói, bà đời này chưa hề có gặp phải chuyện không tốt đẹp nào.
Nhưng hôm nay, bà coi như đã gặp phải.
Hai đứa con của bà, Mộc Dương, đầu tiên là trở mặt với nương tử, chọc giận khiến con dâu ôm tôn tử về nhà mẹ đẻ, lại nhất thời sơ suất mắc phải lỗi lớn; một đứa khác, thì bị người ta phát hiện đang cùng nam nhân đã có vợ ôm nhau, khiến nhà chồng nghi kỵ, mọi người đàm tiếu.
Trượng phu của bà, Nham, vô cùng tức giận tất cả mọi việc Mộc Dương đã làm, đem Mộc Dương giao cho Phí xử lý, Phí thì sao, lại thật sự không khách khí chút nào phạt hắn quỳ gối trước thần miếu, không cho ăn cơm không cho ngủ, còn có người đặc biệt canh trừng, nói là muốn cho hắn sửa lỗi nhận ra sai lầm.
Đa Hồn đau lòng con trai, nhưng sai lầm mà hắn gây ra, thật sự khiến người ta không còn mặt mũi, bà cũng đành phải không nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Dương không ăn không uống quỳ gối trước thần miếu.
Mấy ngày trước, trời mới đổ tuyết, mấy ngày nay lại có nắng rực rỡ, tuyết tan, trước thần miếu trở thành bùn nhão, Mộc Dương đáng thương phải quỳ gối ở đó, đầu gối đều đã phát run rồi.
Trong lòng bà thật sự đau đớn đến khó chịu, lại nghĩ tới con gái của mình, lại càng không dễ chịu. Mấy ngày nay Mộc Oa cũng không hề bước ra cửa, chỉ trốn ở trong nhà, nhìn thấy người cũng không dám nói gì. Cha mẹ chồng của Mộc Oa rất bất mãn với chuyện này, ra cửa nhìn thấy vợ chồng Đa Hồn đều mặt nặng mày nhẹ.
Nghĩ cũng đúng, cho dù ai nhà có một con dâu như vậy, sắc mặt cũng không thể tốt chút nào.
Đa Hồn đã từng khuyên Mộc Oa giải thích, nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra là được, nếu cứ không lên tiếng như vậy, chỉ càng khiến cho họ hoài nghi mà thôi. Nhưng Mộc Oa lại rất quật cường, một câu cũng không nói, mặc cho Đa Hồn nói hết hơi, nàng cũng không đáp lại một lời. Điều này làm cho Đa Hồn càng đau lòng, bà nuôi một cặp nam nữ, thế nhưng không có nổi một người khiến bà bớt lo.
Nhẫn Đông bây giờ đã rời khỏi nhà Mộc Dương, tự mình ôm Thạch Đản nhi đơn độc sống trong căn phòng rách mà phụ thân lưu lại sống qua ngày. Bán Hạ lo cho nàng, thường xuyên đến thăm, đưa cho nàng đồ ăn và thịt khô. Nhẫn Đông một mình ở nhà cũng không có chuyện gì làm, liền thường xuyên ôm Thạch Đản đến nhà Bán Hạ chơi, có lúc hai tỷ muội nói tới nói lui, Nhẫn Đông luôn thấy bất mãn với Mộc Oa, cũng nhắc nhở Bán Hạ nên cẩn thận đề phòng: "Nàng ta đã lập gia đình , tại sao còn không chịu sống yên ổn, lại một lòng nghĩ đến nam nhân của người khác! Tỷ cũng phải cẩn thận chút, tránh mắc bẫy của nàng ta!"
Nhẫn Đông đúng là có lý do để khinh thường, nàng đã từng đơn thuần thích Mộc Dương như vậy, nghĩ Mộc Dương là người tốt nhất trên đời này, nhưng hôm nay khi đã có nhi tử, nàng lại không để bất kì nam nhân nào vào mắt. Nàng hiện tại cảm thấy nhi tử là quan trọng nhất, điều quan trọng thứ hai chính là vô luận như thế nào cũng phải giúp đỡ tỷ tỷ của mình.
Trước kia không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều việc sai lầm, hôm nay tỉnh lại, mới biết tỷ muội tình thâm.
Ở trên đời này, có một tỷ tỷ như thế, từ nhỏ đã cùng mình nhận dạy bảo của phụ thân, cùng nhau tìm được động cây ở gốc cây chui vào chơi, cùng đi nhặt dã bông canh cửi dệt quần áo, cùng nhau hái Hoa sơn đỏ móng tay, bản thân luôn gây gổ với đối phương, sau khi cãi nhau lại hòa hảo, chán ghét qua ghen tỵ qua, lại đến kính nể và cảm kích. Nhiều năm như vậy, cho dù vợ chồng con cái, bọn họ cũng không biết nàng đã từng đi con đường như thế nào, cũng không biết tại sao nàng lại có thể là một Nhẫn Đông điêu ngoa ham hư vinh như thế. Chỉ có người này biết, một mực yên lặng bao dung cho bản thân, giúp mình cũng hiểu mình.
Bởi vì hiểu được những điều này, nàng càng quý trọng tình tỷ muội khó có được này, đối với Nhẫn Đông hành động không để ý tình nghĩa khi còn bé mà mơ ước tỷ phu là hết sức trơ trẽn.
Vì một nam nhân thế nhưng lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, tại sao chứ? Nhẫn Đông ôm nhi tử, nghĩ như vậy.
Bán Hạ cười : "Cái này không quan trọng, tỷ phu của muội cũng không phải tượng đất, không phải chuyện nói cướp là có thể cướp được. Hơn nữa đã nói rồi, nàng ấy đã gả cho người khác, Hậu Viêm sắp trở về, sẽ quản việc này."
Nhẫn Đông suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, gật đầu nói: "Hậu Viêm đó nên nhanh chóng về nhà đi, quản lý nữ nhân của hắn, không thể để mặc việc không có việc gì lại nhìn nam nhân của người khác chảy nước miếng!"
Bán Hạ vừa nhặt rau dại, vừa hỏi: "Muội không có việc gì thì nên quan tâm Mộc Dương một chút đi, hắn chịu phạt quỳ gối trước thần miếu, muội phải đi hỏi thăm một chút chứ."
Nhẫn Đông nghe lời này, cười lạnh một tiếng: "Cái người kia, nào có quan tâm đến sống chết của ta, nếu đã như thế, ta cũng không quản sống chết của hắn!"
Bán Hạ đưa tay, sờ sờ tóc của nàng: "Muội nha, không phải yêu chết thì chính là hận chết, muội cũng phải động não chút. Tuy nói bây giờ muội và Mộc Dương đã tách ra, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là cha của Thạch Đản, cũng là con trai của Đa Hồn. Muội xem Đa Hồn đối xử với chúng ta quả thật giống như con gái ruột, làm sao muội lại nhẫn tâm để cho bà đau lòng chứ? Coi như vì Đa Hồn, muội vẫn nên đi một chuyến đi."
Nhẫn Đông nghe tỷ tỷ nói như vậy, cũng cảm thấy có chút đạo lý, liền gật đầu nói: "Vậy ta sẽ đi thần miếu xem, nhìn hắn một cái thôi."
Nhẫn Đông ôm Thạch Đản ra khỏi nhà tỷ tỷ, quẹo qua khúc cua liền tới thần miếu, chỉ thấy trên mặt đất đầy bùn đất lạnh lẽ, Mộc Dương một mình cô đơn quỳ ở nơi đó. Thỉnh thoảng có thôn nhân đi ngang qua, nhìn hắn một cái, đều khó tránh khỏi thở dài một tiếng.
Nhẫn Đông đứng sau lưng nhìn hắn một lát, trong lòng cũng dần dần dâng lên chua xót, nói cho cùng người đó cũng cùng nàng lớn lên từ nhỏ, đã từng đối xử rất tốt với nàng.
Nhẫn Đông nghĩ như vậy, từ môi liền tràn ra một tiếng thở dài.
Mộc Dương vốn đang ủ rũ cúi đầu quỳ ở đó, nghe tiếng thở dài, liền thẫn thờ quay đầu lại, liền thấy người sau lưng là Nhẫn Đông.
Thấy Nhẫn Đông, gương mặt hắn đỏ lên, nhưng vẫn ấm ức nói: "Nàng đến làm cái gì? Xem náo nhiệt sao?"
Nhẫn Đông thấy hắn tức giận, vốn trong lòng có chút thương tiếc nhất thời đã không còn bóng dáng, cả giận nói: "Ta tốt bụng tới thăm ngươi, ngươi lại còn bày sắc mặt như thế, chẳng lẽ ngươi có bộ dáng này, ta còn thiếu ngươi cái gì hay sao?"
Mộc Dương ngày xưa ở trước mặt Nhẫn Đông luôn là một hảo hán, luôn khoe khoang nói tương lai phải làm Tộc trưởng , hôm nay Tộc trưởng không làm được, lại nhếch nhác quỳ gối chịu phạt ở đây, thật sự là vô cùng mất mặt, vì vậy hắn thẹn quá hóa giận, liền thốt ra lời oán giận: "Ngươi còn có lòng tốt đến nhìn ta? Hừ, là xem náo nhiệt thì có? Nếu không phải vì tỷ tỷ tốt cùng tỷ phu tốt của ngươi, ta làm sao lại rơi vào tình cảnh như hôm nay?"
Nhẫn Đông nhíu mày, cười lạnh nói: "Lời này thật kỳ quái, rõ ràng là chính ngươi không có tiền đồ không thể làm Tộc trưởng, hơn nữa cũng là do chính ngươi uống rượu làm hỏng việc phải nhận trừng phạt, tại sao lại đổ hết cho người khác vậy?"
Mộc Dương quỳ đó đã lâu, hai chân đã sớm mất cảm giác, lại đói bụng đến phải choáng váng, nhìn Nhẫn Đông ôm đứa con ngốc luôn bày ra vẻ mặt mọi thứ không liên quan đến mình, không nhịn được oán giận nói: "Ta thật sự hối hận, tại sao lại cưới ngươi chứ! Nếu như không phải là cưới ngươi, có lẽ ta cũng không rơi vào bước đường này!"
Mộc Dương vốn chỉ buột miệng nói, nhưng lời đã ra khỏi miệng, hắn nhất thời có phát tiết: "Ta thấy ngươi chính là sao chổi! Ta nghe nói ngươi khi còn bé còn có một người tỷ tỷ nữa, ai biết ngươi vừa ra đời không bao lâu thì tỷ tỷ ngươi lại chết yểu, đó chính là do ngươi khắc chết đấy! Ngươi ở nhà khắc chết tỷ tỷ, khắc chết A Cha, đến nhà ta lại khắc ta, khắc ta còn không đủ, còn muốn khắc con trai của ta, làm hại hắn sinh ra đã là một đứa ngu ngốc!" Hắn càng nói càng tức, càng nói càng cảm thấy đây chính là sự thật, chính là vì nữ nhân trước mắt này khắc hắn thê thảm như thế, diện mạo bắt đầu dữ tợn, ánh mắt nhìn Nhẫn Đông toát ra đầy oán độc.
Nhẫn Đông hận đến nghiến răng, nghĩ thầm mình tại sao gặp phải một tên súc sinh như thế, lại đi ngậm máu phun người, đem tất cả đổ hết lên đầu mình?
Nhưng bị hắn nói như thế, trong lòng nàng cũng nổi lên nghi ngờ, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi không cha không chồng như vậy? Tại sao Thạch Đản nhi của mình lại khác những đứa bé khác?
Nhẫn Đông vừa giận vừa hận vừa đau lòng, thật hận không thể cho Mộc Dương một cái tát, đúng vào lúc này, Thạch Đản nhi chợt thổi phù một tiếng. Nhẫn Đông vội vàng dùng tay sờ giữa hai chân hắn, lại phát hiện Thạch Đản nhi thế nhưng kéo một bãi c*t!
Chết tốt cũng là chết, nàng đưa tay chộp một cái, cầm thứ màu vàng kia, sau đó phẫn hận ném đi, vừa vặn trúng vào mặt Mộc Dương, thậm chí còn có một chút còn dính tại lỗ mũi và miệng hắn.
Nhẫn Đông nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, nhất thời hả giận rất nhiều, cười giận dữ nói: "Kể từ khi nhi tử sinh ra, ngươi ngay đổi tã cho nó cũng chưa từng làm, hôm nay ngươi cũng nếm thử một chút tư vị làm cha này đi!" Nói xong, nàng dùng khăn bố lau sạch mông của Thạch Đản, hung hăng đem mảnh vải dính c*t ném vào mặt Mộc Dương: "Rốt cuộc cũng từng là vợ chồng, cái khăn này thưởng cho ngươi lau mặt!" Nói xong, ôm Thạch Đản nghênh ngang rời đi.
Mộc Dương đầu tiên là ngây dại, đợi đến khi phản ứng kịp, chỉ cảm thấy mùi thúi cực kỳ khó nhịn, đứa bé này cũng không biết ăn cái gì, tại sao lại có c*t thúi như vậy chứ?
Hắn quỳ tại nơi đó, bắt đầu phát ra tiếng nôn ọe nhếch nhác.
Hắn nói tới chỗ này, thì dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Chẳng qua hiện nay thiên hạ đều biết thần miếu của Vọng Tộc chúng ta có dị bảo, mọi người đều dã tâm bừng bừng muốn chia một chén canh, chúng ta không biết đã bị bao nhiêu người mơ ước đây. Hôm nay Lang Tộc gặp kiếp nạn, cũng là vì chuyện này, vì để tránh việc gây ra nhiều hiểu lầm của người ngoài với thần miếu, về sau Lang Tộc sợ là sẽ không dễ dàng xuống núi giúp chúng ta nữa."
Mọi người nghe lời này, tuy biết con đường của Vọng Tộc sau này sẽ rất khó khăn, nhưng nghĩ tới lần này Lang Tộc thật sự đã gặp phải phiền toái lớn, cũng đành phải nói: "Như vậy cũng tốt, về sau thần miếu chỉ có thể dựa vào chính chúng ta."
Vô Mạt gật đầu, thật ra thì trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại là cực kỳ nặng nề.
Hai mắt hắn mặc dù đã không nhìn thấy, tuy nhiên vẫn biết chân của mình vẫn đang đứng trên núi Thượng Cổ. Hắn biết đứng ở chỗ này dõi mắt nhìn về phía xa, liền có thể thấy Thiên Trọng Sơn vạn trọng thủy, thiên hạ mênh mông, ngàn vạn con người, trong đó không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm từng cử động của bọn họ.
Bọn họ đời đời ẩn cư ở đây, thiếu ăn mặc ít, trải qua ngày tháng cực kỳ khổ cực, người trong thôn nhân số cực ít, chỉ có khoảng mấy trăm hộ mà thôi, trong đó số người có thể chống đỡ ngoại địch càng thêm ít ỏi đến độ có thể đếm được. Người ít như vậy, làm sao mới có thể bảo hộ thần miếu trước cả thiên hạ đang mơ ước bảo vật kia đây?
Từ khi còn bé, hắn sống ở bầy sói, chỉ mới đứng xa xa tò mò nhìn ngắm thần miếu thôi, cũng không hề có ý kính trọng, nhưng từ ngày hắn vào Vọng Tộc, dẫn thê tử của mình bước chân vào thần miếu, đi qua con đường tối tăm mà hẹp dài đó, hắn đã là Tộc trưởng Vọng Tộc.
Nhận lấy gậy đầu cá của Tộc trưởng, đeo xương thú tượng trưng cho thân phận Tộc trưởng, hắn liền thay da đổi thịt. Nam nữ lão ấu trong thôn đều là người thân mà hắn muốn bảo vệ, thần miếu chính là thánh địa hắn muốn vĩnh viễn bảo vệ.
Trời giáng trách nhiệm to lớn cho mình, hắn có tài đức gì, mới có thể giữ vững được thôn Vọng Tộc bình yên trong mảnh hỗn độn này đây?
Vô Mạt nhắm mắt lại, đem lo lắng ẩn sâu vào trong lòng, đưa tay dắt lấy Truy Phong, xoay người lên ngựa.
Vô luận con đường phía trước gian nan như thế nào, vẫn nhất định phải đi.
=== =======
Mấy ngày nay, trong lòng Đa Hồn rất không thoải mái.
Phụ thân của bà, vốn là người rất có uy vọng ở trong tộc, dáng vẻ của bà cũng rất được người ưu thích, từ khi còn bé đã cùng mẫu thân của Vô Mạt A Thủy được gọi là hai đóa hoa của Vọng Tộc. Sau đó bà lại gả cho con trai của Tộc trưởng, khiến cho người khác hâm mộ, trong tộc có cô gái nào mà không hâm mộ bà tốt số chứ?
Sau khi thành thân, trượng phu của bà đối xử với bà cực kỳ tốt, rất nhanh bà đã sinh được một nam một nữ, vừa đúng một chữ "hảo". Có thể nói, bà đời này chưa hề có gặp phải chuyện không tốt đẹp nào.
Nhưng hôm nay, bà coi như đã gặp phải.
Hai đứa con của bà, Mộc Dương, đầu tiên là trở mặt với nương tử, chọc giận khiến con dâu ôm tôn tử về nhà mẹ đẻ, lại nhất thời sơ suất mắc phải lỗi lớn; một đứa khác, thì bị người ta phát hiện đang cùng nam nhân đã có vợ ôm nhau, khiến nhà chồng nghi kỵ, mọi người đàm tiếu.
Trượng phu của bà, Nham, vô cùng tức giận tất cả mọi việc Mộc Dương đã làm, đem Mộc Dương giao cho Phí xử lý, Phí thì sao, lại thật sự không khách khí chút nào phạt hắn quỳ gối trước thần miếu, không cho ăn cơm không cho ngủ, còn có người đặc biệt canh trừng, nói là muốn cho hắn sửa lỗi nhận ra sai lầm.
Đa Hồn đau lòng con trai, nhưng sai lầm mà hắn gây ra, thật sự khiến người ta không còn mặt mũi, bà cũng đành phải không nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Dương không ăn không uống quỳ gối trước thần miếu.
Mấy ngày trước, trời mới đổ tuyết, mấy ngày nay lại có nắng rực rỡ, tuyết tan, trước thần miếu trở thành bùn nhão, Mộc Dương đáng thương phải quỳ gối ở đó, đầu gối đều đã phát run rồi.
Trong lòng bà thật sự đau đớn đến khó chịu, lại nghĩ tới con gái của mình, lại càng không dễ chịu. Mấy ngày nay Mộc Oa cũng không hề bước ra cửa, chỉ trốn ở trong nhà, nhìn thấy người cũng không dám nói gì. Cha mẹ chồng của Mộc Oa rất bất mãn với chuyện này, ra cửa nhìn thấy vợ chồng Đa Hồn đều mặt nặng mày nhẹ.
Nghĩ cũng đúng, cho dù ai nhà có một con dâu như vậy, sắc mặt cũng không thể tốt chút nào.
Đa Hồn đã từng khuyên Mộc Oa giải thích, nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra là được, nếu cứ không lên tiếng như vậy, chỉ càng khiến cho họ hoài nghi mà thôi. Nhưng Mộc Oa lại rất quật cường, một câu cũng không nói, mặc cho Đa Hồn nói hết hơi, nàng cũng không đáp lại một lời. Điều này làm cho Đa Hồn càng đau lòng, bà nuôi một cặp nam nữ, thế nhưng không có nổi một người khiến bà bớt lo.
Nhẫn Đông bây giờ đã rời khỏi nhà Mộc Dương, tự mình ôm Thạch Đản nhi đơn độc sống trong căn phòng rách mà phụ thân lưu lại sống qua ngày. Bán Hạ lo cho nàng, thường xuyên đến thăm, đưa cho nàng đồ ăn và thịt khô. Nhẫn Đông một mình ở nhà cũng không có chuyện gì làm, liền thường xuyên ôm Thạch Đản đến nhà Bán Hạ chơi, có lúc hai tỷ muội nói tới nói lui, Nhẫn Đông luôn thấy bất mãn với Mộc Oa, cũng nhắc nhở Bán Hạ nên cẩn thận đề phòng: "Nàng ta đã lập gia đình , tại sao còn không chịu sống yên ổn, lại một lòng nghĩ đến nam nhân của người khác! Tỷ cũng phải cẩn thận chút, tránh mắc bẫy của nàng ta!"
Nhẫn Đông đúng là có lý do để khinh thường, nàng đã từng đơn thuần thích Mộc Dương như vậy, nghĩ Mộc Dương là người tốt nhất trên đời này, nhưng hôm nay khi đã có nhi tử, nàng lại không để bất kì nam nhân nào vào mắt. Nàng hiện tại cảm thấy nhi tử là quan trọng nhất, điều quan trọng thứ hai chính là vô luận như thế nào cũng phải giúp đỡ tỷ tỷ của mình.
Trước kia không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều việc sai lầm, hôm nay tỉnh lại, mới biết tỷ muội tình thâm.
Ở trên đời này, có một tỷ tỷ như thế, từ nhỏ đã cùng mình nhận dạy bảo của phụ thân, cùng nhau tìm được động cây ở gốc cây chui vào chơi, cùng đi nhặt dã bông canh cửi dệt quần áo, cùng nhau hái Hoa sơn đỏ móng tay, bản thân luôn gây gổ với đối phương, sau khi cãi nhau lại hòa hảo, chán ghét qua ghen tỵ qua, lại đến kính nể và cảm kích. Nhiều năm như vậy, cho dù vợ chồng con cái, bọn họ cũng không biết nàng đã từng đi con đường như thế nào, cũng không biết tại sao nàng lại có thể là một Nhẫn Đông điêu ngoa ham hư vinh như thế. Chỉ có người này biết, một mực yên lặng bao dung cho bản thân, giúp mình cũng hiểu mình.
Bởi vì hiểu được những điều này, nàng càng quý trọng tình tỷ muội khó có được này, đối với Nhẫn Đông hành động không để ý tình nghĩa khi còn bé mà mơ ước tỷ phu là hết sức trơ trẽn.
Vì một nam nhân thế nhưng lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, tại sao chứ? Nhẫn Đông ôm nhi tử, nghĩ như vậy.
Bán Hạ cười : "Cái này không quan trọng, tỷ phu của muội cũng không phải tượng đất, không phải chuyện nói cướp là có thể cướp được. Hơn nữa đã nói rồi, nàng ấy đã gả cho người khác, Hậu Viêm sắp trở về, sẽ quản việc này."
Nhẫn Đông suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, gật đầu nói: "Hậu Viêm đó nên nhanh chóng về nhà đi, quản lý nữ nhân của hắn, không thể để mặc việc không có việc gì lại nhìn nam nhân của người khác chảy nước miếng!"
Bán Hạ vừa nhặt rau dại, vừa hỏi: "Muội không có việc gì thì nên quan tâm Mộc Dương một chút đi, hắn chịu phạt quỳ gối trước thần miếu, muội phải đi hỏi thăm một chút chứ."
Nhẫn Đông nghe lời này, cười lạnh một tiếng: "Cái người kia, nào có quan tâm đến sống chết của ta, nếu đã như thế, ta cũng không quản sống chết của hắn!"
Bán Hạ đưa tay, sờ sờ tóc của nàng: "Muội nha, không phải yêu chết thì chính là hận chết, muội cũng phải động não chút. Tuy nói bây giờ muội và Mộc Dương đã tách ra, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là cha của Thạch Đản, cũng là con trai của Đa Hồn. Muội xem Đa Hồn đối xử với chúng ta quả thật giống như con gái ruột, làm sao muội lại nhẫn tâm để cho bà đau lòng chứ? Coi như vì Đa Hồn, muội vẫn nên đi một chuyến đi."
Nhẫn Đông nghe tỷ tỷ nói như vậy, cũng cảm thấy có chút đạo lý, liền gật đầu nói: "Vậy ta sẽ đi thần miếu xem, nhìn hắn một cái thôi."
Nhẫn Đông ôm Thạch Đản ra khỏi nhà tỷ tỷ, quẹo qua khúc cua liền tới thần miếu, chỉ thấy trên mặt đất đầy bùn đất lạnh lẽ, Mộc Dương một mình cô đơn quỳ ở nơi đó. Thỉnh thoảng có thôn nhân đi ngang qua, nhìn hắn một cái, đều khó tránh khỏi thở dài một tiếng.
Nhẫn Đông đứng sau lưng nhìn hắn một lát, trong lòng cũng dần dần dâng lên chua xót, nói cho cùng người đó cũng cùng nàng lớn lên từ nhỏ, đã từng đối xử rất tốt với nàng.
Nhẫn Đông nghĩ như vậy, từ môi liền tràn ra một tiếng thở dài.
Mộc Dương vốn đang ủ rũ cúi đầu quỳ ở đó, nghe tiếng thở dài, liền thẫn thờ quay đầu lại, liền thấy người sau lưng là Nhẫn Đông.
Thấy Nhẫn Đông, gương mặt hắn đỏ lên, nhưng vẫn ấm ức nói: "Nàng đến làm cái gì? Xem náo nhiệt sao?"
Nhẫn Đông thấy hắn tức giận, vốn trong lòng có chút thương tiếc nhất thời đã không còn bóng dáng, cả giận nói: "Ta tốt bụng tới thăm ngươi, ngươi lại còn bày sắc mặt như thế, chẳng lẽ ngươi có bộ dáng này, ta còn thiếu ngươi cái gì hay sao?"
Mộc Dương ngày xưa ở trước mặt Nhẫn Đông luôn là một hảo hán, luôn khoe khoang nói tương lai phải làm Tộc trưởng , hôm nay Tộc trưởng không làm được, lại nhếch nhác quỳ gối chịu phạt ở đây, thật sự là vô cùng mất mặt, vì vậy hắn thẹn quá hóa giận, liền thốt ra lời oán giận: "Ngươi còn có lòng tốt đến nhìn ta? Hừ, là xem náo nhiệt thì có? Nếu không phải vì tỷ tỷ tốt cùng tỷ phu tốt của ngươi, ta làm sao lại rơi vào tình cảnh như hôm nay?"
Nhẫn Đông nhíu mày, cười lạnh nói: "Lời này thật kỳ quái, rõ ràng là chính ngươi không có tiền đồ không thể làm Tộc trưởng, hơn nữa cũng là do chính ngươi uống rượu làm hỏng việc phải nhận trừng phạt, tại sao lại đổ hết cho người khác vậy?"
Mộc Dương quỳ đó đã lâu, hai chân đã sớm mất cảm giác, lại đói bụng đến phải choáng váng, nhìn Nhẫn Đông ôm đứa con ngốc luôn bày ra vẻ mặt mọi thứ không liên quan đến mình, không nhịn được oán giận nói: "Ta thật sự hối hận, tại sao lại cưới ngươi chứ! Nếu như không phải là cưới ngươi, có lẽ ta cũng không rơi vào bước đường này!"
Mộc Dương vốn chỉ buột miệng nói, nhưng lời đã ra khỏi miệng, hắn nhất thời có phát tiết: "Ta thấy ngươi chính là sao chổi! Ta nghe nói ngươi khi còn bé còn có một người tỷ tỷ nữa, ai biết ngươi vừa ra đời không bao lâu thì tỷ tỷ ngươi lại chết yểu, đó chính là do ngươi khắc chết đấy! Ngươi ở nhà khắc chết tỷ tỷ, khắc chết A Cha, đến nhà ta lại khắc ta, khắc ta còn không đủ, còn muốn khắc con trai của ta, làm hại hắn sinh ra đã là một đứa ngu ngốc!" Hắn càng nói càng tức, càng nói càng cảm thấy đây chính là sự thật, chính là vì nữ nhân trước mắt này khắc hắn thê thảm như thế, diện mạo bắt đầu dữ tợn, ánh mắt nhìn Nhẫn Đông toát ra đầy oán độc.
Nhẫn Đông hận đến nghiến răng, nghĩ thầm mình tại sao gặp phải một tên súc sinh như thế, lại đi ngậm máu phun người, đem tất cả đổ hết lên đầu mình?
Nhưng bị hắn nói như thế, trong lòng nàng cũng nổi lên nghi ngờ, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi không cha không chồng như vậy? Tại sao Thạch Đản nhi của mình lại khác những đứa bé khác?
Nhẫn Đông vừa giận vừa hận vừa đau lòng, thật hận không thể cho Mộc Dương một cái tát, đúng vào lúc này, Thạch Đản nhi chợt thổi phù một tiếng. Nhẫn Đông vội vàng dùng tay sờ giữa hai chân hắn, lại phát hiện Thạch Đản nhi thế nhưng kéo một bãi c*t!
Chết tốt cũng là chết, nàng đưa tay chộp một cái, cầm thứ màu vàng kia, sau đó phẫn hận ném đi, vừa vặn trúng vào mặt Mộc Dương, thậm chí còn có một chút còn dính tại lỗ mũi và miệng hắn.
Nhẫn Đông nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, nhất thời hả giận rất nhiều, cười giận dữ nói: "Kể từ khi nhi tử sinh ra, ngươi ngay đổi tã cho nó cũng chưa từng làm, hôm nay ngươi cũng nếm thử một chút tư vị làm cha này đi!" Nói xong, nàng dùng khăn bố lau sạch mông của Thạch Đản, hung hăng đem mảnh vải dính c*t ném vào mặt Mộc Dương: "Rốt cuộc cũng từng là vợ chồng, cái khăn này thưởng cho ngươi lau mặt!" Nói xong, ôm Thạch Đản nghênh ngang rời đi.
Mộc Dương đầu tiên là ngây dại, đợi đến khi phản ứng kịp, chỉ cảm thấy mùi thúi cực kỳ khó nhịn, đứa bé này cũng không biết ăn cái gì, tại sao lại có c*t thúi như vậy chứ?
Hắn quỳ tại nơi đó, bắt đầu phát ra tiếng nôn ọe nhếch nhác.
/69
|