Than bạc mịn thượng đẳng trong phòng tỏa ra từng luồng hơi nóng, Vệ Uyên ngồi trên ghế bên giường, ánh mắt nặng nề nhìn thiếu nữ lặng lẽ nhắm mắt đang nằm trên gối.
Sắc mặt của nàng vẫn còn tái nhợt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn càng gầy hơn, thậm chí không bằng một bàn tay của hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhắm chặt, hàng lông mi như cánh bướm để lại hai bóng mờ trên đôi má như ngọc.
Vệ Uyên đưa tay chạm vào gò má nàng, ấm áp mềm mại chứ không lạnh băng như đầu ngón tay của nàng vừa rồi.
Đôi mắt đen của nam nhân chứa đầy cảm xúc phức tạp mà chính hắn cũng không nhận ra, hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy sau một lúc lâu, mãi cho đến khi bị ngắt quãng bởi tiếng bước chân ngoài cửa.
“Hầu gia, thuốc đã nấu xong rồi.” Thúy Hồng bưng một chén thuốc đen tuyền, đứng ở cửa cẩn thận bẩm báo.
Vệ Uyên từ trên ghế đứng lên, nhàn nhạt nói “Chăm sóc nàng cho tốt.”
Thúy Hồng thối lui sang một bên, khom người chờ nam nhân đi xa rồi mới dám vào phòng.
Lúc Thanh Đại tỉnh trên đầu nàng là màn giường thêu trúc văn màu xanh đen vô cùng xa lạ.
đây không phải là gian phòng của nàng.
“Ôi chao, cuối cùng thì Thanh Đại ngươi cũng tỉnh ”
“Thúy Hồng tỷ tỷ……” Nàng vừa mở miệng thì mới phát hiện giọng nói của mình nhỏ đến đáng thương, thậm chí trên người không còn hơi sức để nói lớn, nàng đưa mắt nhìn bài trí khắp gian phòng, “Đây là đâu?”
“Ngươi đã hôn mê hơn nửa ngày rồi, ngự y nói ngươi không được động đậy kẻo làm rách vết thương, nên Hầu gia để ngươi nằm trong sương phòng của thư phòng.” Giọng nói của Thúy Hồng lanh lảnh, nàng ta vừa nói vừa bưng chén thuốc lên, dùng thìa sứ múc một thìa rồi đưa tới môi nàng.
Ở tiền viện, thư phòng nằm ở sảnh chính, còn sương phòng ở phía đông chính là nơi Vệ Uyên nghỉ ngơi ở tiền viện.
Thanh Đại uống thìa thuốc được nàng ta đút, lập tức cảm giác được từng cơn đau không thể chịu được truyền đến từ vai trái.
Đau quá, sao không để nàng hôn mê lâu thêm chút nữa……
Chịu đựng cơn đau dữ dội, dưới sự giúp đỡ của Thúy Hồng, nàng ăn hơn nửa chén cháo, sau đó lại uống một chén thuốc lớn, Thanh Đại đau đớn đến mức không thể chịu đựng nổi, đành nằm bất động trên giường.
“Hầu gia.”
Đang lúc nhắm mắt dưỡng thần và tính toán về những dự định sắp tới thì tiếng vén mành và giọng nói của Thúy Hồng cùng lúc vang lên.
Vệ Uyên sải bước đi vào thiên điện, sau khi nhàn nhạt nói một câu lui ra với Thúy Hồng đang hành lễ, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào người thiếu nữ đang nằm trên giường.
Nàng đã tỉnh, nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất yếu ớt, chỉ có một đôi mắt trong veo và ướt át chuyển động lúc hắn tiến lại gần.
Hắn đi đến mép giường rồi dừng lại, nhìn xuống thiếu nữ nhỏ nhắn đang nằm trong chăn chỉ để lộ khuôn mặt gầy gò, chính điều này càng làm cho nàng trông nhỏ nhắn hơn, làm người khác muốn yêu thương.
“Ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta,” lúc Thanh Đại nghĩ rằng hắn sẽ không nói gì, thì nam nhân đang nhìn nàng lại cất giọng lãnh đạm như thể hắn đang thực hiện một giao dịch vô cảm, “Để báo đáp chuyện ngươi đã cứu ta.”
/469
|