“Hầu gia ”
“Uyên nhi ”
Trong đầu như có hơn một ngàn con vịt ồn ào không dứt, một bên là lời đảm bảo rưng rưng của Tô thị, một bên là lời thề son sắt của Vệ lão phu nhân, Vệ Uyên cảm thấy rằng đối mặt với các nàng còn mệt mỏi hơn đối mặt với hàng ngàn hàng vạn quân địch nữa.
“Ngày mai mời Vệ mụ mụ vào phủ, sau này tạm giao cho Vệ mụ mụ quản gia.” Hắn đột nhiên cao giọng, giọng nói dày đặc của nam nhân lấn át cả những tranh luận lải nhải của mấy phụ nhân.
Vệ mụ mụ là nhũ mẫu của Vệ Uyên, mấy năm nay thân thể không còn khỏe vì tuổi tác đã cao, nên Vệ Uyên đặc biệt cho phép bà về quê dưỡng già.
“Cái gì? ”
“Hầu gia? ”
Ba nữ nhân đều kinh ngạc hoảng hốt, không ngờ nãy giờ giày vò lâu như vậy, kết quả lại là kẻ khác hưởng lợi.
“Việc này đã quyết định rồi, đừng bàn luận nữa.” Vệ Uyên lãnh đạm nói ra những lời này, ba nữ nhân nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng biết rằng Vệ Uyên quyết đoán dứt khoát, nếu đã hạ quyết định chuyện gì đó thì sẽ không dễ dàng thay đổi, đành phải ngượng ngùng mà ngậm miệng.
Vệ Uyên xoa thái dương trở về tiền viện, khi màn đêm buông xuống, hắn đứng bên cửa treo hoa dẫn vào nội trạch, nhìn con đường lát đá xanh bị ánh trăng thấm đẫm thành một màu xanh biếc dưới chân, đăm chiêu suy nghĩ.
Vệ Dũng cầm đèn l ng chiếu sáng con đường phía trước cho chủ tử, cũng không dám nói chuyện, chỉ yên lặng đứng bên cạnh đuổi muỗi cho hắn.
Khoảng nửa khắc sau, Vệ Uyên đột nhiên xoay người và đi về phía thư phòng.
Dù là Tô thị hay Tiểu Lâm thị thì hắn đều không muốn đến chỗ các nàng ấy, nhất định là vừa nhìn thấy hắn đã vội giải thích, khóc lóc kể lể chuyện hôm nay.
Nếu đã như vậy, hắn thà tới chỗ nàng, cho dù không làm được gì thì để nàng xoa bóp cái trán cho hắn cũng được.
Sau khi Vệ Uyên ở lại chỗ Thanh Đại liên tục năm sáu ngày đêm, Tô thị, Vệ lão phu nhân và cả Tiểu Lâm thị đã làm ra một chuyện bất ngờ đối với nàng.
“Rót cho ta một chén trà ấm.” Tô thị nhìn thiếu nữ đang châm trà cho nàng ta một vòng từ trên xuống dưới, khuôn mặt tú mỹ, dáng người nhỏ yếu, thần sắc sạch sẽ, trẻ tuổi đáng yêu.
Tô thị cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm chén trà của mình, tuy rằng được bảo dưỡng rất tốt, nhưng sắc da càng trở nên xạm đi qua từng năm, còn có một ít nếp nhăn, làm sao so sánh được với một cô nương như hoa mười mấy tuổi.
“Nếu Hầu gia đã để ý đến ngươi, vậy thì hầu hạ Hầu gia cho tốt.” Tô thị nói rất rõ ràng, nhưng Thanh Đại hiểu rằng nàng ta đang tuyên bố quyền chủ mẫu của mình đối với nàng.
Nàng một mực cung kính đáp lời, lễ tiết không hề có một chút sai lầm nào, Tô thị thấy nàng cụp mi rũ mắt, hoàn toàn không cậy sủng mà kiêu thì tâm trạng không vui cũng từ từ tan đi một chút, ngược lại suy nghĩ làm sao để đoạt lại quyền quản gia.
Qua được cửa ải Tô thị, Thanh Đại vừa mới thả lỏng được một chút thì lại bị Vệ lão phu nhân kêu đi.
“Hầu gia đã ở chỗ ngươi liên tục mấy ngày rồi sao?” Vệ lão phu nhân cũng không chờ nàng hành lễ xong mà hỏi thẳng luôn.
“Vâng.” Thanh Đại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, quy củ đáp, một lời thừa thãi cũng chưa nói.
Vệ lão phu nhân nhướng mi đánh giá thiếu nữ nhỏ xinh, ánh mắt dừng trên mông và bụng của nàng một chút, sau đó thản nhiên nói “Nếu như thế thì ngươi lo dưỡng mình cho tốt, sớm ngày hạ sinh một tiểu tử mập mạp cho Hầu gia, có như vậy mới không uổng công Hầu gia đã yêu thương ngươi.”
/469
|