Tô Oánh bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy ngã trên phiến đá xanh lạnh lẽo trong hoa viên, lưng eo giống như bị trầy da, đau rát như thiêu đốt, nhưng so với vết thương trên thân thể, điều làm cho nàng ta khó xử đến mức hận không thể tìm một khe đất để chui xuống, chính là các cô nương đứng cách đó không xa đang chỉ trỏ vào nàng ta mà cười khúc khích.
Làm sao lại biến thành thế này, trước đó nàng ta rõ ràng là nha hoàn canh giữ ở phụ cận giao lộ, sao lại có người tới một nơi như vậy
“Không biết xấu hổ, đồi phong bại tục.” Tám chữ này như hàn băng và một chiếc khăn tay cũ kỹ thô sơ bị vò nát ném vào mặt nàng ta, Tô Oánh nhìn nam tử đã khiến nàng trở nên nan kham như vậy.
Nam tử mặc một bộ trường bào màu xanh đen chỉnh tề, một chút nếp nhăn cũng không có, trên eo mang một thanh kiếm màu xanh lá, dáng người thẳng như tùng, búi tóc được buộc cẩn thận bên trong phát quan, mũi cao thẳng, mày rậm mắt to, khuôn mặt tuấn mỹ như Phan An tái thế. Chỉ là khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, khóe môi mím thành một đường thẳng, cùng với sự chán ghét không hề che giấu trong đôi mắt đen láy đã phá hủy khuôn mặt tuấn tú xuất sắc này.
Hắn không thèm nhìn nữ tử mà hắn vừa đẩy ngã trên mặt đất, sau khi ném cái khăn tay bị vò nát, hắn bỏ đi, cũng không quan tâm đến những cô nương khuê tú đang thì thầm bàn tán xung quanh.
“Ai nha, ngươi nhìn đi, đây chính là kết cục trêu chọc Dương Thừa tướng đó.”
“Thảm thương quá, để xem nàng ta có còn kiêu căng ngạo mạn trước mặt chúng ta nữa hay không.”
“Hì hì, còn không phải sao, đoán chừng nàng ta không dám bước ra ngoài cửa nữa đâu.”
Các khuê nữ mà thường ngày Tô Oánh khinh thường lại dám trắng trợn trào phúng nàng ta như thế, nàng ta đứng phắt dậy, khuôn mặt vặn vẹo nhìn trừng trừng vào các thiếu nữ kia, cho đến khi bọn họ không dám nói nữa thì nàng ta mới nổi giận đùng đùng mà trở về Tô phủ.
Lúc ngồi lên xe ngựa hồi phủ, Tô Oánh tức giận ném chén trà lên trán nha hoàn phụng dưỡng, trên khuôn mặt trắng nõn tú lệ của nha hoàn lập tức có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng nàng ta lại không dám lau đi mà chỉ quỳ dưới chân Tô Oánh.
“Tên Dương Nguy đáng chết, dám nói ta…… còn cái đám người kia nữa, sao lại chạy tới hoa viên, rõ ràng mẫu thân nói rất đơn giản mà, vì sao Vì sao lại thất bại ” Tô Oánh đá một cái vào người nha hoàn, cả người tức giận không biết trút vào đâu.
Nha hoàn kinh hồn táng đảm ngước mắt nhìn thoáng qua chủ tử, thử thăm dò nói “Cô nương, nô tỳ có nghe biểu muội của nô tỳ đang làm nha hoàn ở Vĩnh Xương Hầu phủ nói rằng, hình như biện pháp này là do Vệ phu nhân nói với phu nhân……”
Ánh mắt âm ngoan của Tô Oánh đột nhiên nhìn nha hoàn, nha hoàn hoảng sợ run lên, sau đó nghe nàng ta nói “Đúng đúng, không sai, là do cô cô sai, mẫu thân vốn mềm lòng nên mới nghe cô cô xúi giục hại ta, là do cô cô hại ta Hại ta mất thể diện ”
Tô Oánh hoàn toàn không suy nghĩ rằng việc quyết định và chấp nhận kế hoạch quyến rũ Dương Nguy đều là do nàng ta, sau khi vào Tô phủ thì lập tức đến chỗ cô cô làm ầm ĩ lên, nghe nói vì việc này mà Tô lão phu nhân đành phải tạm thời nhốt nàng ta vào khuê phòng.
/469
|