Cửa phòng được Vệ Dũng nhẹ nhàng khép lại từ bên ngoài, Vệ Uyên ngước mắt đánh giá xung quanh một chút, những đồ đạc nặng trong gian phòng như bàn ghế, tủ quần áo và những vật liệu khác đều là thượng đẳng, vì dù sao đây cũng là gian phòng trong Hầu phủ, nhưng các vật dụng nhỏ dùng để trang trí hay treo tường thì lại không có. Trên bàn trang điểm chỉ có một chiếc gương đồng đã cũ mờ kiểu dáng nhỏ nhắn, bên cạnh chiếc gương là một bình sứ không có hoa văn, ngoài ra không có gương lược hoa hòe lòe loẹt như trên bàn trang điểm của Tô thị hay Tiểu Lâm thị.
Lúc Vệ Uyên thu hồi tầm mắt, phát hiện thiếu nữ đang đứng trước bàn một cách câu nệ, không dám nhúc nhích.
“Ngồi đi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Tất nhiên là không dám ngồi, toàn bộ gian phòng chỉ có một chiếc ghế.
Sau khi Vệ Uyên nói xong thì cũng ý thức được điều này, tay hơi nắm thành quyền để lên miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó sải bước đến mép giường có màn che sát tường trong cùng của gian phòng rồi ngồi xuống.
Thanh Đại lo lắng siết chặt lòng bàn tay, sau khi nàng biết thân phận của mình thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà
“Biết xoa bóp không?” Giọng nói êm dịu của Vệ Uyên thì thào trong bóng đêm mờ mịt.
“Biết một chút.”
“Lại đây ấn cái trán giúp ta.”
Thanh Đại đi đến phía sau Vệ Uyên, ngón tay thon dài tháo phát quan của hắn xuống, cầm cây lược gỗ rồi cẩn thận từng li từng tí chải gọn gàng mái tóc dài đen nhánh của hắn, sau đó mới dùng sức lực vừa phải ấn vào da đầu hắn.
Lòng bàn tay thiếu nữ mềm mại, lướt qua lướt lại trên da đầu khiến cho hắn có một cảm giác thoải mái khó tả, trên đầu mũi là mùi hoa quế nhàn nhạt trên người nàng, mang đến cho hắn một cảm giác yên bình và tĩnh lặng không thể giải thích được.
Tiếng hít thở của nam nhân trước mặt dần trở nên đều đều, Thanh Đại chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng cẩn thận nâng nửa người trên của Vệ Uyên để hắn nằm lên trên giường, còn nàng thì đứng dậy ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, chống cằm nhìn vầng trăng bán nguyệt ngoài cửa sổ.
Chưa đến giờ Mão thì Vệ Uyên đã tỉnh lại, mặc dù thức dậy sớm hơn thường ngày nhưng đêm qua hắn ngủ rất say, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái. Hắn nghiêng đầu cúi người định bước xuống giường, đảo mắt lập tức nhìn thấy bóng lưng tinh tế của thiếu nữ đang nằm ghé lên bàn.
5h00 đến 7h00 sáng
Tấm chăn mỏng phủ trên người nàng đã rơi xuống đất, tựa như cảm nhận được cái lạnh ban mai, cánh tay nhỏ bé yếu ớt của nàng ôm lấy thân mình run rẩy.
“Nàng ”
Giọng nói của hắn chợt đánh thức nàng, nàng gần như bật dậy khỏi ghế, mặc kệ đầu tóc bù xù của mình, xoay người lập tức lấy thau đồng, múc nước ấm để hắn rửa mặt.
“Hầu gia chờ một chút.”
Hắn đột nhiên có chút tức giận, kéo cổ tay nàng lại, nghiêm giọng nói, “Nàng ngồi trên ghế cả đêm?” Vì chinh chiến nên từ trước đến nay Vệ Uyên luôn ngủ rất thận trọng, không biết tại sao đêm qua hắn lại thả lỏng như vậy, chỉ có ấn tượng mơ hồ về việc nàng đã đỡ hắn nằm lên giường.
Nàng vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt tròn xoe nhìn có chút sững sờ, giọng nói vừa mềm mại vừa khàn khàn đáp một tiếng “Vâng.”
“Vì sao không lên giường ngủ?” Giọng nói của hắn to hơn một chút, nàng dường như bị hắn dọa sợ, đôi môi khẽ run lên.
“Giường, giường nô tỷ nhỏ, nô tỳ sợ Hầu gia bị chật, hơn nữa, Hầu gia kêu nô tỳ ngồi……”
Đêm hôm qua lúc mới vào phòng, đúng là hắn có kêu nàng ngồi, Vệ Uyên nắm chặt cổ tay nàng cả một lúc lâu, không còn cách nào khác đành phải bất đắc dĩ nói “Lần sau đừng cứng nhắc như thế nữa, sẽ chỉ làm khổ bản thân mà thôi.”
“Nhưng đó là những gì Hầu gia đã nói.” Câu này nàng nói rất nhỏ, lãng đãng như sương mù vào buổi sáng sớm.
Khuôn mặt lạnh lẽo và cứng rắn của Vệ Uyên hơi đỏ lên, nhưng vì làn da ngăm đen nên rất khó để nhận ra.
“Thôi, giờ vẫn còn sớm, nàng đi nghỉ chút đi.” Hắn thấp giọng nói, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng của nàng.
Lúc này Thanh Đại mới nhẹ nhàng thở ra rồi tê liệt ngã xuống giường của mình, nàng sợ ngủ chung giường với Vệ Uyên sẽ vô tình lau súng cướp cò, cho nên nàng tình nguyện ngồi trên ghế cả đêm.
Nàng giang rộng tay chân đã sớm cứng ngắc trên giường, nhưng không dám ngủ thiếp đi, bởi vì lát nữa còn phải đến viện của Tô thị để thỉnh an.
/469
|