Mặc kệ là Tô thị, Tiểu Lâm thị hay là Vệ lão phu nhân, đều không phải người mà một nha hoàn thông phòng nho nhỏ như nàng có thể chọc đến, trừ phi, làm cho Vệ Uyên ra tay
“Trà bánh hôm nay là gì?”
Giọng nói trầm thấp dày dặn của nam nhân trong nháy mắt kéo nàng từ suy nghĩ miên man trở về, Thanh Đại rũ mắt, cung kính đáp “Hồi Hầu gia, là bánh hoa quế.”
“Ừ.” Vệ Uyên nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, lại nhìn thoáng qua thiếu nữ đang nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, đột nhiên hỏi “Ta trông đáng sợ lắm sao?”
Thiếu nữ lắc đầu nguầy nguậy.
“Thế tại sao ngươi không nhìn ta?”
Hai má trắng nõn của nàng từ từ ửng đỏ lên như ánh hoàng hôn xuất hiện vào buổi chiều tà, hàm răng trắng tinh cắn cắn môi dưới hồng nhạt, giọng nói lí nhí vang lên “….. Dung mạo quý giá của Hầu gia, nô tỳ không dám tùy tiện nhìn trộm.”
Vệ Uyên không phải chưa từng được người khác khen vẻ bề ngoài, nhưng nói trắng ra như vậy làm hắn hiếm có mà dâng lên vài phần ngượng ngùng, lén lút hừ một tiếng, “Vậy sao lúc ta ăn điểm tâm người lại nhìn rõ như vậy?”
Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy “Hầu gia thứ tội.”
Vệ Uyên ngẩn người, nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Đứng lên đi, ta không có tức giận, sau này đừng động một chút lại quỳ xuống đất xin tha.”
“Vâng.” Nàng nhỏ giọng lên tiếng, mới đứng dậy, nghe được nam nhân nói nhỏ một câu.
“Cũng không biết ngươi là to gan hay là nhát gan.”
Nàng trộm ngước mắt nhìn nam nhân đang dùng tay chống hờ trên nửa khuôn mặt, nhỏ giọng nói một câu có chút đi quá giới hạn nói “Nếu là chuyện liên quan đến Hầu gia, nô tỳ dù nhát gan cũng sẽ trở nên to gan.”
“Khụ, tới giúp ta mài mực đi.” Vệ Uyên vội vàng chuyển đề tài, sợ nha hoàn lớn gan này lại nói ra chút chuyện gì khiến hắn xấu hổ.
Thiếu nữ đứng trước bàn hắn, một tay mềm mại nhỏ nhắn giữ lấy tay áo, một tay khác cầm lấy nghiên mực Đoan Khê chậm rãi mài trên nghiên mực, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh như ngọc mỹ lệ.
Trong thư phòng nhất thời tĩnh lặng, Vệ Uyên nhìn chằm chằm một sợi tóc vô tình rũ xuống đang đung đưa trên chiếc trán trắng nõn, hắn cảm thấy nàng không giống với tiểu nha hoàn có tri thức văn hóa thấp kém, mà nàng có tính cách kiên trì, trầm tĩnh, xinh đẹp.
Nghiên mực Đoan Khê là một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Nhìn nhìn một hồi, Vệ Uyên phát hiện mặt nàng dần dần ửng đỏ, tay mài mực cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn cố trấn định dưới ánh mắt hắn, bảo trì thái độ bình tĩnh, làm cho Hầu gia luôn luôn điềm tĩnh, chín chắn bỗng dấy lên tâm tình trêu chọc.
“Biết chữ không?”
Nàng ngẩng đầu nhanh chóng nhìn hắn một cái, thấp giọng đáp “Hồi Hầu gia, nô tỳ chỉ biết được một ít chữ thông dụng, không biết viết chữ.”
“Lại đây, ta dạy cho ngươi.” Giọng nói nhàn nhạt của nam nhân truyền đến.
Dáng người nam nhân cao to cường tráng, cho dù là ngồi cũng có khí thế uy nghiêm, tay mài mực của thiếu nữ dừng lại một chút, ngoan ngoãn đi đến gần nam nhân đang ngồi dựa trên ghế nhìn nàng.
Nàng mới vừa đi tiến, hắn liền vươn tay, đem cây bút lông của mình nhét vào trong tay nàng, ánh mắt nhìn phớt qua tờ giấy Tuyên Thành trống trơn trước mặt, “Ghi vài chữ trước đã.” Nói rồi hắn cũng đứng lên, cầm một cây bút khác, chấm đầy mực, bút hạ như rồng viết xuống mấy nét chữ to dứt khoác mạnh mẽ.
Giấy Tuyên hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa.
Nguồn Wiki
Thanh Đại thực sự không biết viết chữ bằng bút lông, cách viết chữ vụng về này nàng căn bản không cần giả vờ, mực từ đầu bút nhỏ xuống mặt giấy Tuyên Thành trắng tinh, nếu đi đem so sánh mấy chữ trên bàn như gà bới của nàng với nét chữ phóng khoáng sắc bén của Vệ Uyên bên kia thì quả thật là đối lập một trời một vực.
/469
|