Hoàng Lâm lấy điện thoại ra đưa cho Băng Tâm: “Mày đọc thử đi sến lắm luôn đó”.
Băng Tâm nghi hoặc hỏi: “Cái gì sến?”.
“Blog của Đông Quân”.
Băng Tâm liền xua tay :“Thôi đi tự nhiên đọc mấy cái riêng tư của người ta làm gì”.
“Nó đăng trên đó ai cũng xem được mà”.
“Nhưng tao không thích tò mò về chuyện của nó”.
“Mệt quá tao đọc mày nghe nè” Con xin lỗi ba mẹ con đã hứa sẽ không sử dụng điện thoại nữa và chăm chỉ học tốt nhưng ngày hôm nay con gặp một người con gái làm cho con thấy rung động con sẽ sử dụng lại điện thoại nhưng vẫn sẽ cố gắng học tốt… đây là người con gái mà tôi yêu thương nhất không ai có thể thay thế được…” là Đông Quân viết lúc quen con Quỳnh đó… sến đúng không?”.
Băng Tâm nhíu mày nói: “Nếu đã không thay thế được vậy tại sao lúc đầu không nắm giữ cho chắc, tại sao lại chia tay, tại sao lại quen với Quỳnh Dao rồi làm cho nó tổn thương chứ?”.
“Tao cũng không hiểu nổi nó, hồi trước con Quỳnh nói quen nhau vài ngày nó cũng thờ ơ như cái kiểu đã chán rồi vậy đó, con Quỳnh nhắn tin thì nó không trả lời gọi điện thì nó không bắt máy nên con Quỳnh nói chia tay nó luôn, con Quỳnh nói thà là mình đá người ta chứ cũng không để người ta đá mình”.
Băng Tâm nhếch môi cười khinh một cái :“ Tao thật rất muốn biết trong đầu nó chứa cái gì mà thích là người ta đau khổ thế không biết hay là… một dạng thần kinh phân liệt thích lấy nỗi đau của người ta làm niềm vui của mình ”.
Hoàng Lâm nhún vai :“ Ai mà biết được”.
Lúc đi học Quỳnh Dao lại than thở với Băng Tâm: “ Ê bài kiểm tra công nghệ của tao được có 3 điểm à mày được nhiêu?”.
Băng Tâm bật cười: “ Nhắc tới bài kiểm tra công nghệ mới mắc cười bữa đó cô cho kiểm tra đột xuất tao có kịp chuẩn bị gì đâu…tao cũng không biết tao chém gió kiểu gì mà được 7 điểm luôn á ghê chưa?!”.
Quỳnh Dao liền nói: “ Trời mày chém gió kiểu gì mà ghê vậy tao cũng chém mà có 3 điểm à huhu…Thụy Du được 6 điểm đó mày”.
Băng Tâm gật đầu: “ Uh”.
Quỳnh Dao lại cau có :“ Mà thấy ghét lắm nha câu tao biết tao chỉ nó vậy mà tao không biết nó không thèm chỉ tao luôn”.
“ Bữa đó kiểm tra đột xuất mà mạy”.
Quỳnh Dao liền giải thích: “ Trời!!! ở bàn sau tụi thằng Đăng với con Chi nó lật sách ra rồi đọc cho Thụy Du chép luôn kìa”.
Băng Tâm trố mắt ra ngạc nhiên: “ Oh có luôn hả mấy đứa này thiệt tình à”.
Quỳnh Dao khẽ lắc đầu: “ Vậy mà Thụy Du không thèm chỉ lại cho tao lúc tao hỏi nó cứ bảo là không biết thôi…hình như lần nào cũng vậy hết á”.
Băng Tâm thở dài:” Lần trước bài kiểm tra địa một lần tao nhắc nhở mày rồi mà mày không thèm nghe…bạn bè chơi với nhau như vậy là không được rồi”.
Quỳnh Dao rũ mắt xuống: “ Thôi kệ đi mày ơi”.
Lạc Sa nghe xong cuộc nói chuyện của Băng Tâm và Quỳnh Dao liền phì cười nói:” Bài kiểm tra đó tao không biết làm nhưng mà Tuấn Phong nó chém gió bao ghê luôn… vậy mà được 7 điểm á”.
Nó tên gió mà nên nó có gió để chém thì cũng bình thường thôi!!!
Băng Tâm nhướng mày hỏi Lạc Sa:” Thế mày được bao nhiêu?”.
“ Có 5 điểm à tại tao nhìn bài nó chép không kịp huhu”.
Cây thước của Băng Tâm đang xài bị gãy nên cô mới quyết định lấy cây thước màu xanh ra sử dụng.
Hoàng Lâm đúng tỉnh luôn là con trai mà suốt ngày cứ mượn cây thước của Băng Tâm để… soi gương.
Lúc đầu thì con hàng Hoàng Lâm mượn rất lịch sự về sau càng ngày càng thân thiết với Băng Tâm thì không thèm hỏi mượn luôn cứ tự ý lấy mà xài, Băng Tâm cũng xác định xem Hoàng Lâm là bạn của mình rồi nên không thèm so đo… ai ngờ cái con hàng này không chỉ xài mà còn phá hoại tài sản nữa, Hoàng Lâm lấy bút xóa vẽ nghệch ngoạc lên cây thước của Băng Tâm mà cô không hay biết.
Lúc Băng Tâm phát hiện ra cây thước có nét bút xóa liền nổi xung thiên lên quay qua hỏi Hoàng Lâm bằng giọng tức giận tột độ:” Là mày vẽ bậy lên cây thước của tao đúng không?”.
Hoàng Lâm cười hì hì:” Vẽ bậy gì đâu tao ghi là “ Pé Tâm” đề phòng sau này bị lạc mất còn có đặc điểm nhận dạng đó mà…cảm ơn tao đi”.
Móe, đã phá hoại đồ của người ta còn dám kêu người ta cảm ơn…con hàng này đúng là thèm ăn đập mà!!!
Băng Tâm giật giật khóe môi ráng kiềm lại cơn giận:” Mày có biết cây thước này có ý nghĩa như thế nào đối với tao không hả?? Tao cho mày mượn xài là may lắm rồi bây giờ mày còn phá hoại đồ của tao là sao???”.
Hoàng Lâm nhún vai:” Ý nghĩa gì nói tao nghe đi…cùng lắm thì tao đền thôi”.
“ Cây thước này là…”.
Hoàng Lâm nhíu mày:” Là sao??”.
Băng Tâm giận đến đau cả ruột với cái đứa thích phá hoại đồ của mình, cô xua tay nói với Hoàng Lâm:” Mày có tiền cũng không mua được cây thứ hai giống như vậy đâu…sau này cấm đụng tới nữa”.
Hoàng Lâm tỏ vẻ khó hiểu hất mặt lên khiêu khích:” Có cây thước thôi mà có cần làm quá vậy không?”.
Băng Tâm quay qua đánh Hoàng Lâm mấy chục cái giọng điệu vô cùng cáu giận: “ Cần…sau này không cho phép mày đụng tới cây thước này nữa nếu không tao tẩn mày luôn đó biết chưa?????”.
Ai đó nổi điên lên nên Hoàng Lâm không dám ho he nữa.
Băng Tâm nghi hoặc hỏi: “Cái gì sến?”.
“Blog của Đông Quân”.
Băng Tâm liền xua tay :“Thôi đi tự nhiên đọc mấy cái riêng tư của người ta làm gì”.
“Nó đăng trên đó ai cũng xem được mà”.
“Nhưng tao không thích tò mò về chuyện của nó”.
“Mệt quá tao đọc mày nghe nè” Con xin lỗi ba mẹ con đã hứa sẽ không sử dụng điện thoại nữa và chăm chỉ học tốt nhưng ngày hôm nay con gặp một người con gái làm cho con thấy rung động con sẽ sử dụng lại điện thoại nhưng vẫn sẽ cố gắng học tốt… đây là người con gái mà tôi yêu thương nhất không ai có thể thay thế được…” là Đông Quân viết lúc quen con Quỳnh đó… sến đúng không?”.
Băng Tâm nhíu mày nói: “Nếu đã không thay thế được vậy tại sao lúc đầu không nắm giữ cho chắc, tại sao lại chia tay, tại sao lại quen với Quỳnh Dao rồi làm cho nó tổn thương chứ?”.
“Tao cũng không hiểu nổi nó, hồi trước con Quỳnh nói quen nhau vài ngày nó cũng thờ ơ như cái kiểu đã chán rồi vậy đó, con Quỳnh nhắn tin thì nó không trả lời gọi điện thì nó không bắt máy nên con Quỳnh nói chia tay nó luôn, con Quỳnh nói thà là mình đá người ta chứ cũng không để người ta đá mình”.
Băng Tâm nhếch môi cười khinh một cái :“ Tao thật rất muốn biết trong đầu nó chứa cái gì mà thích là người ta đau khổ thế không biết hay là… một dạng thần kinh phân liệt thích lấy nỗi đau của người ta làm niềm vui của mình ”.
Hoàng Lâm nhún vai :“ Ai mà biết được”.
Lúc đi học Quỳnh Dao lại than thở với Băng Tâm: “ Ê bài kiểm tra công nghệ của tao được có 3 điểm à mày được nhiêu?”.
Băng Tâm bật cười: “ Nhắc tới bài kiểm tra công nghệ mới mắc cười bữa đó cô cho kiểm tra đột xuất tao có kịp chuẩn bị gì đâu…tao cũng không biết tao chém gió kiểu gì mà được 7 điểm luôn á ghê chưa?!”.
Quỳnh Dao liền nói: “ Trời mày chém gió kiểu gì mà ghê vậy tao cũng chém mà có 3 điểm à huhu…Thụy Du được 6 điểm đó mày”.
Băng Tâm gật đầu: “ Uh”.
Quỳnh Dao lại cau có :“ Mà thấy ghét lắm nha câu tao biết tao chỉ nó vậy mà tao không biết nó không thèm chỉ tao luôn”.
“ Bữa đó kiểm tra đột xuất mà mạy”.
Quỳnh Dao liền giải thích: “ Trời!!! ở bàn sau tụi thằng Đăng với con Chi nó lật sách ra rồi đọc cho Thụy Du chép luôn kìa”.
Băng Tâm trố mắt ra ngạc nhiên: “ Oh có luôn hả mấy đứa này thiệt tình à”.
Quỳnh Dao khẽ lắc đầu: “ Vậy mà Thụy Du không thèm chỉ lại cho tao lúc tao hỏi nó cứ bảo là không biết thôi…hình như lần nào cũng vậy hết á”.
Băng Tâm thở dài:” Lần trước bài kiểm tra địa một lần tao nhắc nhở mày rồi mà mày không thèm nghe…bạn bè chơi với nhau như vậy là không được rồi”.
Quỳnh Dao rũ mắt xuống: “ Thôi kệ đi mày ơi”.
Lạc Sa nghe xong cuộc nói chuyện của Băng Tâm và Quỳnh Dao liền phì cười nói:” Bài kiểm tra đó tao không biết làm nhưng mà Tuấn Phong nó chém gió bao ghê luôn… vậy mà được 7 điểm á”.
Nó tên gió mà nên nó có gió để chém thì cũng bình thường thôi!!!
Băng Tâm nhướng mày hỏi Lạc Sa:” Thế mày được bao nhiêu?”.
“ Có 5 điểm à tại tao nhìn bài nó chép không kịp huhu”.
Cây thước của Băng Tâm đang xài bị gãy nên cô mới quyết định lấy cây thước màu xanh ra sử dụng.
Hoàng Lâm đúng tỉnh luôn là con trai mà suốt ngày cứ mượn cây thước của Băng Tâm để… soi gương.
Lúc đầu thì con hàng Hoàng Lâm mượn rất lịch sự về sau càng ngày càng thân thiết với Băng Tâm thì không thèm hỏi mượn luôn cứ tự ý lấy mà xài, Băng Tâm cũng xác định xem Hoàng Lâm là bạn của mình rồi nên không thèm so đo… ai ngờ cái con hàng này không chỉ xài mà còn phá hoại tài sản nữa, Hoàng Lâm lấy bút xóa vẽ nghệch ngoạc lên cây thước của Băng Tâm mà cô không hay biết.
Lúc Băng Tâm phát hiện ra cây thước có nét bút xóa liền nổi xung thiên lên quay qua hỏi Hoàng Lâm bằng giọng tức giận tột độ:” Là mày vẽ bậy lên cây thước của tao đúng không?”.
Hoàng Lâm cười hì hì:” Vẽ bậy gì đâu tao ghi là “ Pé Tâm” đề phòng sau này bị lạc mất còn có đặc điểm nhận dạng đó mà…cảm ơn tao đi”.
Móe, đã phá hoại đồ của người ta còn dám kêu người ta cảm ơn…con hàng này đúng là thèm ăn đập mà!!!
Băng Tâm giật giật khóe môi ráng kiềm lại cơn giận:” Mày có biết cây thước này có ý nghĩa như thế nào đối với tao không hả?? Tao cho mày mượn xài là may lắm rồi bây giờ mày còn phá hoại đồ của tao là sao???”.
Hoàng Lâm nhún vai:” Ý nghĩa gì nói tao nghe đi…cùng lắm thì tao đền thôi”.
“ Cây thước này là…”.
Hoàng Lâm nhíu mày:” Là sao??”.
Băng Tâm giận đến đau cả ruột với cái đứa thích phá hoại đồ của mình, cô xua tay nói với Hoàng Lâm:” Mày có tiền cũng không mua được cây thứ hai giống như vậy đâu…sau này cấm đụng tới nữa”.
Hoàng Lâm tỏ vẻ khó hiểu hất mặt lên khiêu khích:” Có cây thước thôi mà có cần làm quá vậy không?”.
Băng Tâm quay qua đánh Hoàng Lâm mấy chục cái giọng điệu vô cùng cáu giận: “ Cần…sau này không cho phép mày đụng tới cây thước này nữa nếu không tao tẩn mày luôn đó biết chưa?????”.
Ai đó nổi điên lên nên Hoàng Lâm không dám ho he nữa.
/154
|