Những ngày tháng đó cô ấy trãi qua vô cùng khó khăn…vô cùng khổ sở, một ngày cô ấy phải đi làm mấy công việc bán thời gian khác nhau để kiếm tiền lo cho gia đình mình và đóng học phí...cô ấy không thể chia sẽ nó với ai cả chỉ có thể một mình chịu đựng…
Cô ấy không muốn kể lể, than vãn về những chuyện buồn với người ấy, cô ấy không muốn người ấy cũng buồn theo mình…cô ấy chỉ muốn người ấy nhớ đến mình trong hình ảnh vui vẻ, an yên nhất mà thôi…
Và chắc có lẽ do tin nhắn không có lấy một câu hồi âm mà người ấy…cũng ghét cô ấy mất rồi…cô ấy chẳng còn cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa với người ấy.
Nhưng cô ấy không hối hận…gia đình cô ấy chỉ có một mà thôi cô ấy không có quyền lựa chọn!!!
“ Hàn Tuấn Phong... cậu là thanh xuân của tôi…là bí mật không thể bật mí…là lời yêu không dám bày tỏ…cũng là nỗi đau ngọt ngào của thời tuổi trẻ.Cậu là năm tháng của lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, là nụ cười, là nước mắt, cậu xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông tàn, là tất cả thương mến.Cậu là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường”*.
*: Sưu tầm.
Có lẽ đây là câu nói cuối cùng mà cô ấy phải nói với người ấy “Thật xin lỗi Hàn Tuấn Phong nếu thời gian quay lại một lần nữa… tôi hứa sẽ không bỏ lỡ cậu nữa đâu…và cũng thật cảm ơn vì đã cho tôi mượn một đoạn đường trong cuộc đời của cậu!!!!”.
“ Trong dòng đời cùng người tình cờ gặp gỡ
Khiến cho tôi bị cô đơn vây hãm
Không có cuồng nhiệt thề non hẹn biển
Chúng ta lại tin rằng tình yêu có thể vượt qua thời không
Trong biển người chúng ta sít sao ôm chặt lấy nhau
Sự ấm áp của đôi bên sưởi ấm giấc mộng lạnh lẽo lúc nửa đêm
Cho dù sau này mỗi người đi một đường
Chúng ta sẽ không thể còn gặp nhau được nữa
Cả một đời của người, tôi chỉ xin mượn một đoạn đường
Đi ngang qua đoạn đường này có lẽ chúng ta sẽ trở nên xa lạ
Với người tôi là những gì đã từng còn người là vĩnh hằng của tôi
Sát vai mà qua, là tương tư vấn vít quấn lấy tôi
Cả một đời của người, tôi chỉ xin mượn một đoạn đường
Đi ngang qua đoạn đường này có lẽ chúng ta sẽ trở nên xa lạ
Nếu không có ước định sẽ chẳng cần vì ai mà đợi chờ
Chúng ta biến thành những người qua đường xa lạ, phòng thủ bức tường thành ký ức”*.
*: Bài hát Cả Một Đời Của Người, Tôi Chỉ Mượn Một Đoạn Đường- Lãnh Mạc.
Sau tất cả mọi chuyện, Băng Tâm vẫn là người làm tổn thương Tuấn Phong dù lúc đó cô không hề cố ý…nhưng cô vẫn hy vọng Tuấn Phong sẽ tha thứ cho lỗi lầm của cô nhưng…đừng lãng quên cô bởi vì Băng Tâm rất sợ một ngày nào đó…người mà cô yêu thương sẽ thật sự lãng quên mình.
Và người cuối cùng người mà Diệp Băng Tâm nên nói một lời xin lỗi đó là bản thân tôi trong quá khứ…
“Xin lỗi Diệp Băng Tâm của tuổi 16 vì lúc đó tôi quá nhút nhát nên hại cậu bỏ lỡ Hàn Tuấn Phong”.
“Xin lỗi Diệp Băng Tâm của tuổi 17 vì lúc đó tôi quá háo thắng nên hại cậu bị người khác làm tổn thương”.
“Xin lỗi Diệp Băng Tâm của tuổi 18 vì lúc đó tôi lại ngu xuẩn thêm một lần nữa để rồi cậu lại thêm một lần nữa bỏ lỡ người mà cậu yêu thương, nếu lúc đó tôi bỏ qua cái tôi cá nhân của mình mà đưa tay về phía những người bạn kia thì có lẽ đến giờ cậu vẫn không đánh mất họ và cũng không bỏ qua người đó”.
________________
Có lẽ chuyện ngốc nhất không phải là thầm thích một người mà là cả hai đều thầm thích nhau nhưng…không bao giờ thú nhận điều đó…
Cả Diệp Băng Tâm và Hàn Tuấn Phong đều thích đối phương nhưng lúc thì không dám bày tỏ, lúc thì sai thời điểm,…cho nên mới bỏ lỡ nhau một lần rồi lại thêm một lần…và đến cuối cùng là bỏ qua nhau cả một đời…
Trong tình bạn cũng vậy, một người im lặng không nói, người còn lại cũng không thèm lên tiếng nên riết rồi tự nhiên có khoảng cách…rồi một lúc nào đó chợt nhận ra mình mất đi một người bạn, lúc ấy mới đi tìm thì đã muộn mất rồi bởi vì không thể tìm lại được nữa…
Tất cả đều không thể vãn hồi cả tình yêu lẫn tình bạn với những con người đó nên chỉ có thể tiếp tục hướng đến ngày mai mà sống tiếp… bởi vì… đến cuối cùng… chẳng có ai sống vì ai hết.
________________
P/s: Đôi lời tâm sự của tác giả
Có người bảo thanh xuân dài lắm cứ từ từ mà tận hưởng nhưng đối với riêng tôi thanh xuân ngắn lắm chỉ cần một cái chớp mắt là qua đi rồi…chỉ là khoảng hồi ức về thời thanh xuân thì sẽ khắc cốt ghi tâm theo bạn đến hết cả cuộc đời về sau…dù là buồn hay vui thì cuối cùng cũng quy về hai chữ “ kỉ niệm” mà thôi… dù bạn có cố phủ định nó nhưng nó mãi mãi là một phần không thể thay đổi trong đời bạn…
Vì thế hãy biết trân trọng những năm tháng thanh xuân của mình…dám yêu…dám hận…dám làm dám chịu…dám nắm bắt…dám buông bỏ…hãy đối mặt với tất cả các cảm xúc và những chuyện xảy ra với mình một cách sáng suốt nhất…đừng để sau này phải ân hận cả đời…
Bởi vì…một lần bỏ lỡ là bỏ qua nhau cả đời.
Hoàn chính văn.
Cô ấy không muốn kể lể, than vãn về những chuyện buồn với người ấy, cô ấy không muốn người ấy cũng buồn theo mình…cô ấy chỉ muốn người ấy nhớ đến mình trong hình ảnh vui vẻ, an yên nhất mà thôi…
Và chắc có lẽ do tin nhắn không có lấy một câu hồi âm mà người ấy…cũng ghét cô ấy mất rồi…cô ấy chẳng còn cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa với người ấy.
Nhưng cô ấy không hối hận…gia đình cô ấy chỉ có một mà thôi cô ấy không có quyền lựa chọn!!!
“ Hàn Tuấn Phong... cậu là thanh xuân của tôi…là bí mật không thể bật mí…là lời yêu không dám bày tỏ…cũng là nỗi đau ngọt ngào của thời tuổi trẻ.Cậu là năm tháng của lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, là nụ cười, là nước mắt, cậu xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông tàn, là tất cả thương mến.Cậu là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường”*.
*: Sưu tầm.
Có lẽ đây là câu nói cuối cùng mà cô ấy phải nói với người ấy “Thật xin lỗi Hàn Tuấn Phong nếu thời gian quay lại một lần nữa… tôi hứa sẽ không bỏ lỡ cậu nữa đâu…và cũng thật cảm ơn vì đã cho tôi mượn một đoạn đường trong cuộc đời của cậu!!!!”.
“ Trong dòng đời cùng người tình cờ gặp gỡ
Khiến cho tôi bị cô đơn vây hãm
Không có cuồng nhiệt thề non hẹn biển
Chúng ta lại tin rằng tình yêu có thể vượt qua thời không
Trong biển người chúng ta sít sao ôm chặt lấy nhau
Sự ấm áp của đôi bên sưởi ấm giấc mộng lạnh lẽo lúc nửa đêm
Cho dù sau này mỗi người đi một đường
Chúng ta sẽ không thể còn gặp nhau được nữa
Cả một đời của người, tôi chỉ xin mượn một đoạn đường
Đi ngang qua đoạn đường này có lẽ chúng ta sẽ trở nên xa lạ
Với người tôi là những gì đã từng còn người là vĩnh hằng của tôi
Sát vai mà qua, là tương tư vấn vít quấn lấy tôi
Cả một đời của người, tôi chỉ xin mượn một đoạn đường
Đi ngang qua đoạn đường này có lẽ chúng ta sẽ trở nên xa lạ
Nếu không có ước định sẽ chẳng cần vì ai mà đợi chờ
Chúng ta biến thành những người qua đường xa lạ, phòng thủ bức tường thành ký ức”*.
*: Bài hát Cả Một Đời Của Người, Tôi Chỉ Mượn Một Đoạn Đường- Lãnh Mạc.
Sau tất cả mọi chuyện, Băng Tâm vẫn là người làm tổn thương Tuấn Phong dù lúc đó cô không hề cố ý…nhưng cô vẫn hy vọng Tuấn Phong sẽ tha thứ cho lỗi lầm của cô nhưng…đừng lãng quên cô bởi vì Băng Tâm rất sợ một ngày nào đó…người mà cô yêu thương sẽ thật sự lãng quên mình.
Và người cuối cùng người mà Diệp Băng Tâm nên nói một lời xin lỗi đó là bản thân tôi trong quá khứ…
“Xin lỗi Diệp Băng Tâm của tuổi 16 vì lúc đó tôi quá nhút nhát nên hại cậu bỏ lỡ Hàn Tuấn Phong”.
“Xin lỗi Diệp Băng Tâm của tuổi 17 vì lúc đó tôi quá háo thắng nên hại cậu bị người khác làm tổn thương”.
“Xin lỗi Diệp Băng Tâm của tuổi 18 vì lúc đó tôi lại ngu xuẩn thêm một lần nữa để rồi cậu lại thêm một lần nữa bỏ lỡ người mà cậu yêu thương, nếu lúc đó tôi bỏ qua cái tôi cá nhân của mình mà đưa tay về phía những người bạn kia thì có lẽ đến giờ cậu vẫn không đánh mất họ và cũng không bỏ qua người đó”.
________________
Có lẽ chuyện ngốc nhất không phải là thầm thích một người mà là cả hai đều thầm thích nhau nhưng…không bao giờ thú nhận điều đó…
Cả Diệp Băng Tâm và Hàn Tuấn Phong đều thích đối phương nhưng lúc thì không dám bày tỏ, lúc thì sai thời điểm,…cho nên mới bỏ lỡ nhau một lần rồi lại thêm một lần…và đến cuối cùng là bỏ qua nhau cả một đời…
Trong tình bạn cũng vậy, một người im lặng không nói, người còn lại cũng không thèm lên tiếng nên riết rồi tự nhiên có khoảng cách…rồi một lúc nào đó chợt nhận ra mình mất đi một người bạn, lúc ấy mới đi tìm thì đã muộn mất rồi bởi vì không thể tìm lại được nữa…
Tất cả đều không thể vãn hồi cả tình yêu lẫn tình bạn với những con người đó nên chỉ có thể tiếp tục hướng đến ngày mai mà sống tiếp… bởi vì… đến cuối cùng… chẳng có ai sống vì ai hết.
________________
P/s: Đôi lời tâm sự của tác giả
Có người bảo thanh xuân dài lắm cứ từ từ mà tận hưởng nhưng đối với riêng tôi thanh xuân ngắn lắm chỉ cần một cái chớp mắt là qua đi rồi…chỉ là khoảng hồi ức về thời thanh xuân thì sẽ khắc cốt ghi tâm theo bạn đến hết cả cuộc đời về sau…dù là buồn hay vui thì cuối cùng cũng quy về hai chữ “ kỉ niệm” mà thôi… dù bạn có cố phủ định nó nhưng nó mãi mãi là một phần không thể thay đổi trong đời bạn…
Vì thế hãy biết trân trọng những năm tháng thanh xuân của mình…dám yêu…dám hận…dám làm dám chịu…dám nắm bắt…dám buông bỏ…hãy đối mặt với tất cả các cảm xúc và những chuyện xảy ra với mình một cách sáng suốt nhất…đừng để sau này phải ân hận cả đời…
Bởi vì…một lần bỏ lỡ là bỏ qua nhau cả đời.
Hoàn chính văn.
/154
|