Mùa thu năm đó trời rất mát mẻ, Chân Nam Nam chân ướt chân ráo bước vào ngưỡng cửa của Đại học, cô là một sinh viên nghèo được nhận học bổng nên bản thân cô phải nỗ lực gấp nhiều lần so với những người bạn đồng trang lứa.
Vào ngày hôm đó cô đã gặp được anh - Tiêu Trọng Triết, tuy rằng khi đó anh chỉ mới có hai mươi tuổi nhưng đã là sinh viên năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp. Một người thanh niên vừa đẹp trai, vừa cao lớn, lại còn học giỏi, đích thị là mẫu bạn trai lý tưởng của tất cả mọi người… Hiển nhiên trong đó cũng có cả cô nữa.
Tuy nhiên thì Chân Nam Nam biết thân biết phận, dù sao thì người ta cũng là cậu ấm nhà tài phiệt giàu có nứt tiếng Đế Đô, còn cô chỉ là một sinh viên nghèo dựa vào may mắn thôi, làm sao có thể với tới được chứ.
Nhưng rồi không biết là may mắn hay xui xẻo, bạn cùng bàn của cô lại là Vũ Tiệp Dao - em họ của Tiêu Trọng Triết, vừa gặp được cô là Vũ Tiệp Dao liền kéo cô đến tìm anh trai họ của mình.
Lúc này Chân Nam Nam mới biết rằng cha mẹ của Vũ Tiệp Dao thường xuyên không có ở nhà, nên cô ấy đã sống ở nhà của anh họ từ nhỏ đến lớn, không chỉ có Tiêu Trọng Triết và cô ấy còn có một người anh họ khác là Tiêu Minh Triết nữa.
Trong lúc làm quen thì Chân Nam Nam nhìn ra được Tiêu Trọng Triết là người khó gần, lúc chào hỏi cũng chỉ tiện bắt tay một cái rồi lại thôi, khi đó cô còn nghĩ rằng bản thân đúng là điên rồi mới bắt đầu mơ mộng hão huyền về những chuyện không thể xảy ra.
Dần dần, Chân Nam Nam cũng đã quen với sự xuất hiện như không xuất hiện của Tiêu Trọng Triết ở bên cạnh, mặc dù có hơi gượng gạo nhưng mỗi khi anh đi mua đồ cho Vũ Tiệp Dao thì đều sẵn tiện mua cho cô luôn, khi đó thì cô đã bắt đầu cảm thấy người này có chút kì quái rồi.
Nhưng cô cứ mặc kệ…
Thời gian cứ thế mà trôi qua.
Học hết năm thứ nhất, đến năm thứ hai thì Tiêu Trọng Triết thay vì về tập đoàn của gia đình thực tập thì lại lựa chọn ở lại trường để làm trợ giảng giúp các giáo sư, hiển nhiên khi đó bọn họ chỉ nghĩ anh không yên tâm để em gái nhỏ lại thôi nên mới làm thế, nhưng cũng chính vì lý do đó đã làm cho Chân Nam Nam càng cảm thấy kì lạ.
[…]
Mùa xuân năm thứ hai cô ở Đế Đô một mình, năm nay vẫn như năm trước, cô đã đi làm thêm thay vì về quê với cha mẹ. Vì cô biết rằng những ngày lễ tết thế này tiền lương sẽ rất cao.
Chỉ là Chân Nam Nam lại không ngờ, việc cô đi làm lại trùng hợp bắt gặp được Tiêu Trọng Triết và nhóm bạn của anh đến ăn, trong đó có cả Vũ Tiệp Dao và một cô gái nào đó, nhìn dáng vẻ cưng chiều thì Chân Nam Nam còn nghĩ rằng cô ấy chính là bạn gái của anh nữa cơ.
Còn ở chỗ của Tiêu Trọng Triết, anh nhìn chằm chằm vào nữ phục vụ đằng xa, hành động đó khiến cho Trình Lưu Ly ở bên cạnh khó hiểu, nói:
- Hóa ra anh thích kiểu nữ phục vụ như vậy sao?
- Ăn nói kiểu gì vậy? Cô ấy là bạn cùng bàn của Dao Dao đấy.
Vũ Tiệp Dao đang ăn cũng phải sặc, cô ấy mới đưa mắt lên xác nhận… Quả nhiên là bạn cùng bàn của cô kia? Nhưng bây giờ chẳng phải là đang nghỉ Tết sao? Sao cô không về nhà mà lại đi làm thêm chứ?
Nhưng khoan đã! Sự chú ý của cả nhóm lại chằm chằm vào Tiêu Trọng Triết, Dương Long Phi đại diện nói:
- Nhưng sao cậu biết cô ấy là bạn cùng bàn của Dao Dao?
- Vừa nhìn đã biết.
Nói xong thì anh còn ăn giống như là chưa hề có chuyện gì xảy ra.
[…]
Cho đến ngày hôm sau, khi này Vũ Tiệp Dao đã hẹn Chân Nam Nam cùng nhau đi chơi hội xuân, hiển nhiên Chân Nam Nam cũng không thể từ chối, mà việc đi với người khác vào dịp năm mới mà không có quà thì kì lắm, đêm đó Chân Nam Nam đã thức rất khuya để đan một cái khăn choàng cổ cho Vũ Tiệp Dao.
Vừa nhìn thấy cái khăn thì Tiêu Trọng Triết đã nhíu mày không vui, rõ ràng mỗi lần gặp nhau đều là anh đưa Vũ Tiệp Dao đến, tại sao con bé có mà anh lại không có chứ? Tuy rằng trong lòng còn có rất nhiều câu hỏi vì sao, nhưng Tiêu Trọng Triết lại không dám hỏi, chỉ âm thầm suy nghĩ thôi bâng quơ một mình thôi.
[…]
Mùa xuân qua đi, mùa hè lại đến, lúc đầu Tiêu Trọng Triết còn nghĩ rằng hè này Chân Nam Nam chắc chắn sẽ quay về quê nhà, nhưng hình như anh lại đoán sai rồi, cô vẫn tiếp tục ở lại Đế Đô tìm việc làm xuyên suốt thời gian nghỉ hè, chẳng những thế mà cô còn bận đến mức Vũ Tiệp Dao không thể hẹn ra chơi cùng được.
Cứ như thế, một mùa hè nhàm chán đã trôi qua.
Bước vào năm học thứ ba, Tiêu Trọng Triết cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ cho việc rời khỏi trường học và đến Tiêu thị làm việc rồi, vào ngày hôm đó thì Chân Nam Nam cuối cùng cũng đã chú ý đến anh, cô đã tặng cho anh một chiếc khăn choàng, còn mỉm cười nói:
- Em không có giàu như mọi người, nên món quà của em có vẻ hơi kì… Nhưng đó là tất cả tấm lòng của em, hi vọng tiền bối sẽ không chê bai.
- Không chê, rất đẹp.
Lúc này Chân Nam Nam cũng ngước mắt lên nhìn anh đầy kinh ngạc, bốn mắt chạm nhau khiến cho cả hai người đều bối rối.
Vốn dĩ Tiêu Trọng Triết muốn nhân cơ hội này tỏ tình với cô, nhưng ai mà có ngờ giây sau đó thì có một bạn đã vội vàng chạy đến chỗ của Chân Nam Nam, nói:
- Nam Nam, cậu mau lên phòng giáo vụ đi, chủ nhiệm đang tìm cậu đó, chắc là có chuyện gì gấp lắm.
Nhưng vì lúc đó cả Tiêu Trọng Triết và Vũ Tiệp Dao chỉ nghĩ rằng hai người cần trao đổi về điểm số của Chân Nam Nam thôi, nên họ đã không đuổi theo.
Cứ như vậy mà cả hai đã ngồi chờ cô quay lại, từ buổi chiều đến trời tối nhưng cô cũng không quay lại, lúc này Vũ Tiệp Dao liền nhìn Tiêu Trọng Triết, nói:
- Có khi nào cậu ấy bận việc gấp nên về trước rồi không? Hay chúng ta về đi, mai lại đến tìm cậu ấy.
Nghe em gái nói thế thì Tiêu Trọng Triết cũng gật đầu.
Nhưng đến ngày hôm sau thì Chân Nam Nam cũng không xuất hiện…
Một ngày… Hai ngày… Năm ngày… Mười ngày… Rồi một tháng…
Ròng rã một tháng Tiêu Trọng Triết đến trường tìm cô, nhưng cô vẫn chưa xuất hiện. Anh bắt đầu gấp gáp muốn đến phòng giáo vụ để hỏi, đúng lúc đó Vũ Tiệp Dao vừa khóc vừa bước ra, nói:
- Chủ nhiệm… Hức… Chủ nhiệm nói… Nam Nam… Nam Nam… Hức…
- Nam Nam làm sao?
- Nam Nam sẽ không học nữa… Hức… Hồ sơ của cậu ấy đã bị chuyển về quê rồi… Hức… Cậu ấy… Cậu ấy sẽ không ở đây nữa… Huhu…
Khi nghe tin này thì bao nhiêu mây đen đều ồ ạt kéo đến, ánh dương duy nhất của Tiêu Trọng Triết cũng vì thế mà mất đi, nhưng anh vẫn nghĩ rằng cô sẽ còn trở lại, chỉ là hiện tại vẫn chưa đến lúc thôi.
Anh nhất định sẽ chờ, năm năm cũng được, mười năm cũng được… Anh nhất định sẽ chờ!
[…]
Còn về Chân Nam Nam, sau khi nhận được điện thoại nói rằng cha bị tai nạn đang cấp cứu ở quê nhà, mẹ nghe tin sốc quá nên đã té ngã dẫn đến nhiều hệ lụy sau này, chỉ mới nghe tới đó thôi là cô đã tức tốc quay về nhà.
Giải quyết mọi chuyện xong thì cũng đã hơn một tháng, nên cô quyết định sẽ chuyển hồ sơ đến một trường gần nhà để học, vừa đi học vừa đi làm. Khi đó thì bao nhiêu công việc có thể kiếm tiền cô đều làm hết.
Trong lúc cô đang làm việc nhà ở ngôi nhà bên cạnh thì cô đã gặp được Cao Nam Thi, cô ấy là sinh viên y khoa, hiện tại đang ở đây để thực tập công việc.
Ban đầu thì mối quan hệ của hai người cũng rất bình thường, nhưng có vẻ như là vì cùng một độ tuổi nên sau đó cả hai bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, rồi dần trở nên thân thiết hơn.
- Nam Nam, chuyện của cô chú thì cậu đừng lo, tớ sẽ giúp mà.
- Thi Thi, cảm ơn cậu, nhưng tớ không muốn phiền cậu đâu.
- Phiền gì chứ, tớ xem cậu là chị em, thì cha mẹ cậu cũng giống như cha mẹ tớ thôi.
Cứ như vậy, Cao Nam Thi và Chân Nam Nam đã cạnh nhau trong suốt hai năm, đợi khi Cao Nam Thi đã hoàn thành xong thực tập thì cô ấy phải quay về Đế Đô, nhưng trước khi rời đi Cao Nam Thi còn nắm chặt tay của cô, nói:
- Nam Nam, thiết bị y tế ở Đế Đô tốt hơn ở đây, cậu phải nhanh chóng chuyển bác gái đến Đế Đô, để lâu là sẽ không kịp.
- Nhưng tớ… Tớ không có nhiều tiền như vậy, mẹ tớ phải nằm viện, cha tớ cũng thế… Mà bệnh viện Đế Đô thì quá đắt rồi.
- Vậy dùng thẻ bác sĩ của tớ đi, tớ có thẻ trợ cấp, nên cậu đừng lo.
- Không được đâu, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ nghĩ tớ có thể xoay sở mà. Cậu cứ về Đế Đô trước đi, đợi tớ… Tớ sẽ đến nhanh thôi.
Qua thêm một năm, tới khi bệnh tình của Hồ Hạnh Ni đã bắt đầu chuyển biến xấu thì Chân Nam Nam mới ngậm đắng nuốt cay đưa cha mẹ lên Đế Đô, dù rằng khi đó tài sản của cô đều đã tiêu tốn hết vào thuốc men rồi.
Cũng may… Cũng may là còn Cao Nam Thi.
Vì để mưu sinh, Chân Nam Nam đã tìm kiếm công việc làm một cách điên cuồng, sau đó là cô vô tình nhìn thấy thông tin tuyển dụng của Tiêu thị, vốn dĩ không hề có chút tự tin nào những cô vẫn đăng ký vào Tiêu thị.
Ai mà có ngờ cô lại được nhận, lại còn gặp lại người mà cô thầm thương nhiều năm nữa chứ!
Cuộc đời của cô từ trước đến nay đều bấp bênh, nhưng từ sau khi nhìn thấy Tiêu Trọng Triết, được anh chìa tay ra cưu mang thì đã bắt đầu thay đổi rồi.
Tốt hơn, thoải mái hơn rất nhiều… Có thể nói rằng đối với Chân Nam Nam thì Tiêu Trọng Triết chính là ánh hào quang khó với tới, nhưng cô… Muốn thử…
#Yu~
Vào ngày hôm đó cô đã gặp được anh - Tiêu Trọng Triết, tuy rằng khi đó anh chỉ mới có hai mươi tuổi nhưng đã là sinh viên năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp. Một người thanh niên vừa đẹp trai, vừa cao lớn, lại còn học giỏi, đích thị là mẫu bạn trai lý tưởng của tất cả mọi người… Hiển nhiên trong đó cũng có cả cô nữa.
Tuy nhiên thì Chân Nam Nam biết thân biết phận, dù sao thì người ta cũng là cậu ấm nhà tài phiệt giàu có nứt tiếng Đế Đô, còn cô chỉ là một sinh viên nghèo dựa vào may mắn thôi, làm sao có thể với tới được chứ.
Nhưng rồi không biết là may mắn hay xui xẻo, bạn cùng bàn của cô lại là Vũ Tiệp Dao - em họ của Tiêu Trọng Triết, vừa gặp được cô là Vũ Tiệp Dao liền kéo cô đến tìm anh trai họ của mình.
Lúc này Chân Nam Nam mới biết rằng cha mẹ của Vũ Tiệp Dao thường xuyên không có ở nhà, nên cô ấy đã sống ở nhà của anh họ từ nhỏ đến lớn, không chỉ có Tiêu Trọng Triết và cô ấy còn có một người anh họ khác là Tiêu Minh Triết nữa.
Trong lúc làm quen thì Chân Nam Nam nhìn ra được Tiêu Trọng Triết là người khó gần, lúc chào hỏi cũng chỉ tiện bắt tay một cái rồi lại thôi, khi đó cô còn nghĩ rằng bản thân đúng là điên rồi mới bắt đầu mơ mộng hão huyền về những chuyện không thể xảy ra.
Dần dần, Chân Nam Nam cũng đã quen với sự xuất hiện như không xuất hiện của Tiêu Trọng Triết ở bên cạnh, mặc dù có hơi gượng gạo nhưng mỗi khi anh đi mua đồ cho Vũ Tiệp Dao thì đều sẵn tiện mua cho cô luôn, khi đó thì cô đã bắt đầu cảm thấy người này có chút kì quái rồi.
Nhưng cô cứ mặc kệ…
Thời gian cứ thế mà trôi qua.
Học hết năm thứ nhất, đến năm thứ hai thì Tiêu Trọng Triết thay vì về tập đoàn của gia đình thực tập thì lại lựa chọn ở lại trường để làm trợ giảng giúp các giáo sư, hiển nhiên khi đó bọn họ chỉ nghĩ anh không yên tâm để em gái nhỏ lại thôi nên mới làm thế, nhưng cũng chính vì lý do đó đã làm cho Chân Nam Nam càng cảm thấy kì lạ.
[…]
Mùa xuân năm thứ hai cô ở Đế Đô một mình, năm nay vẫn như năm trước, cô đã đi làm thêm thay vì về quê với cha mẹ. Vì cô biết rằng những ngày lễ tết thế này tiền lương sẽ rất cao.
Chỉ là Chân Nam Nam lại không ngờ, việc cô đi làm lại trùng hợp bắt gặp được Tiêu Trọng Triết và nhóm bạn của anh đến ăn, trong đó có cả Vũ Tiệp Dao và một cô gái nào đó, nhìn dáng vẻ cưng chiều thì Chân Nam Nam còn nghĩ rằng cô ấy chính là bạn gái của anh nữa cơ.
Còn ở chỗ của Tiêu Trọng Triết, anh nhìn chằm chằm vào nữ phục vụ đằng xa, hành động đó khiến cho Trình Lưu Ly ở bên cạnh khó hiểu, nói:
- Hóa ra anh thích kiểu nữ phục vụ như vậy sao?
- Ăn nói kiểu gì vậy? Cô ấy là bạn cùng bàn của Dao Dao đấy.
Vũ Tiệp Dao đang ăn cũng phải sặc, cô ấy mới đưa mắt lên xác nhận… Quả nhiên là bạn cùng bàn của cô kia? Nhưng bây giờ chẳng phải là đang nghỉ Tết sao? Sao cô không về nhà mà lại đi làm thêm chứ?
Nhưng khoan đã! Sự chú ý của cả nhóm lại chằm chằm vào Tiêu Trọng Triết, Dương Long Phi đại diện nói:
- Nhưng sao cậu biết cô ấy là bạn cùng bàn của Dao Dao?
- Vừa nhìn đã biết.
Nói xong thì anh còn ăn giống như là chưa hề có chuyện gì xảy ra.
[…]
Cho đến ngày hôm sau, khi này Vũ Tiệp Dao đã hẹn Chân Nam Nam cùng nhau đi chơi hội xuân, hiển nhiên Chân Nam Nam cũng không thể từ chối, mà việc đi với người khác vào dịp năm mới mà không có quà thì kì lắm, đêm đó Chân Nam Nam đã thức rất khuya để đan một cái khăn choàng cổ cho Vũ Tiệp Dao.
Vừa nhìn thấy cái khăn thì Tiêu Trọng Triết đã nhíu mày không vui, rõ ràng mỗi lần gặp nhau đều là anh đưa Vũ Tiệp Dao đến, tại sao con bé có mà anh lại không có chứ? Tuy rằng trong lòng còn có rất nhiều câu hỏi vì sao, nhưng Tiêu Trọng Triết lại không dám hỏi, chỉ âm thầm suy nghĩ thôi bâng quơ một mình thôi.
[…]
Mùa xuân qua đi, mùa hè lại đến, lúc đầu Tiêu Trọng Triết còn nghĩ rằng hè này Chân Nam Nam chắc chắn sẽ quay về quê nhà, nhưng hình như anh lại đoán sai rồi, cô vẫn tiếp tục ở lại Đế Đô tìm việc làm xuyên suốt thời gian nghỉ hè, chẳng những thế mà cô còn bận đến mức Vũ Tiệp Dao không thể hẹn ra chơi cùng được.
Cứ như thế, một mùa hè nhàm chán đã trôi qua.
Bước vào năm học thứ ba, Tiêu Trọng Triết cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ cho việc rời khỏi trường học và đến Tiêu thị làm việc rồi, vào ngày hôm đó thì Chân Nam Nam cuối cùng cũng đã chú ý đến anh, cô đã tặng cho anh một chiếc khăn choàng, còn mỉm cười nói:
- Em không có giàu như mọi người, nên món quà của em có vẻ hơi kì… Nhưng đó là tất cả tấm lòng của em, hi vọng tiền bối sẽ không chê bai.
- Không chê, rất đẹp.
Lúc này Chân Nam Nam cũng ngước mắt lên nhìn anh đầy kinh ngạc, bốn mắt chạm nhau khiến cho cả hai người đều bối rối.
Vốn dĩ Tiêu Trọng Triết muốn nhân cơ hội này tỏ tình với cô, nhưng ai mà có ngờ giây sau đó thì có một bạn đã vội vàng chạy đến chỗ của Chân Nam Nam, nói:
- Nam Nam, cậu mau lên phòng giáo vụ đi, chủ nhiệm đang tìm cậu đó, chắc là có chuyện gì gấp lắm.
Nhưng vì lúc đó cả Tiêu Trọng Triết và Vũ Tiệp Dao chỉ nghĩ rằng hai người cần trao đổi về điểm số của Chân Nam Nam thôi, nên họ đã không đuổi theo.
Cứ như vậy mà cả hai đã ngồi chờ cô quay lại, từ buổi chiều đến trời tối nhưng cô cũng không quay lại, lúc này Vũ Tiệp Dao liền nhìn Tiêu Trọng Triết, nói:
- Có khi nào cậu ấy bận việc gấp nên về trước rồi không? Hay chúng ta về đi, mai lại đến tìm cậu ấy.
Nghe em gái nói thế thì Tiêu Trọng Triết cũng gật đầu.
Nhưng đến ngày hôm sau thì Chân Nam Nam cũng không xuất hiện…
Một ngày… Hai ngày… Năm ngày… Mười ngày… Rồi một tháng…
Ròng rã một tháng Tiêu Trọng Triết đến trường tìm cô, nhưng cô vẫn chưa xuất hiện. Anh bắt đầu gấp gáp muốn đến phòng giáo vụ để hỏi, đúng lúc đó Vũ Tiệp Dao vừa khóc vừa bước ra, nói:
- Chủ nhiệm… Hức… Chủ nhiệm nói… Nam Nam… Nam Nam… Hức…
- Nam Nam làm sao?
- Nam Nam sẽ không học nữa… Hức… Hồ sơ của cậu ấy đã bị chuyển về quê rồi… Hức… Cậu ấy… Cậu ấy sẽ không ở đây nữa… Huhu…
Khi nghe tin này thì bao nhiêu mây đen đều ồ ạt kéo đến, ánh dương duy nhất của Tiêu Trọng Triết cũng vì thế mà mất đi, nhưng anh vẫn nghĩ rằng cô sẽ còn trở lại, chỉ là hiện tại vẫn chưa đến lúc thôi.
Anh nhất định sẽ chờ, năm năm cũng được, mười năm cũng được… Anh nhất định sẽ chờ!
[…]
Còn về Chân Nam Nam, sau khi nhận được điện thoại nói rằng cha bị tai nạn đang cấp cứu ở quê nhà, mẹ nghe tin sốc quá nên đã té ngã dẫn đến nhiều hệ lụy sau này, chỉ mới nghe tới đó thôi là cô đã tức tốc quay về nhà.
Giải quyết mọi chuyện xong thì cũng đã hơn một tháng, nên cô quyết định sẽ chuyển hồ sơ đến một trường gần nhà để học, vừa đi học vừa đi làm. Khi đó thì bao nhiêu công việc có thể kiếm tiền cô đều làm hết.
Trong lúc cô đang làm việc nhà ở ngôi nhà bên cạnh thì cô đã gặp được Cao Nam Thi, cô ấy là sinh viên y khoa, hiện tại đang ở đây để thực tập công việc.
Ban đầu thì mối quan hệ của hai người cũng rất bình thường, nhưng có vẻ như là vì cùng một độ tuổi nên sau đó cả hai bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, rồi dần trở nên thân thiết hơn.
- Nam Nam, chuyện của cô chú thì cậu đừng lo, tớ sẽ giúp mà.
- Thi Thi, cảm ơn cậu, nhưng tớ không muốn phiền cậu đâu.
- Phiền gì chứ, tớ xem cậu là chị em, thì cha mẹ cậu cũng giống như cha mẹ tớ thôi.
Cứ như vậy, Cao Nam Thi và Chân Nam Nam đã cạnh nhau trong suốt hai năm, đợi khi Cao Nam Thi đã hoàn thành xong thực tập thì cô ấy phải quay về Đế Đô, nhưng trước khi rời đi Cao Nam Thi còn nắm chặt tay của cô, nói:
- Nam Nam, thiết bị y tế ở Đế Đô tốt hơn ở đây, cậu phải nhanh chóng chuyển bác gái đến Đế Đô, để lâu là sẽ không kịp.
- Nhưng tớ… Tớ không có nhiều tiền như vậy, mẹ tớ phải nằm viện, cha tớ cũng thế… Mà bệnh viện Đế Đô thì quá đắt rồi.
- Vậy dùng thẻ bác sĩ của tớ đi, tớ có thẻ trợ cấp, nên cậu đừng lo.
- Không được đâu, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ nghĩ tớ có thể xoay sở mà. Cậu cứ về Đế Đô trước đi, đợi tớ… Tớ sẽ đến nhanh thôi.
Qua thêm một năm, tới khi bệnh tình của Hồ Hạnh Ni đã bắt đầu chuyển biến xấu thì Chân Nam Nam mới ngậm đắng nuốt cay đưa cha mẹ lên Đế Đô, dù rằng khi đó tài sản của cô đều đã tiêu tốn hết vào thuốc men rồi.
Cũng may… Cũng may là còn Cao Nam Thi.
Vì để mưu sinh, Chân Nam Nam đã tìm kiếm công việc làm một cách điên cuồng, sau đó là cô vô tình nhìn thấy thông tin tuyển dụng của Tiêu thị, vốn dĩ không hề có chút tự tin nào những cô vẫn đăng ký vào Tiêu thị.
Ai mà có ngờ cô lại được nhận, lại còn gặp lại người mà cô thầm thương nhiều năm nữa chứ!
Cuộc đời của cô từ trước đến nay đều bấp bênh, nhưng từ sau khi nhìn thấy Tiêu Trọng Triết, được anh chìa tay ra cưu mang thì đã bắt đầu thay đổi rồi.
Tốt hơn, thoải mái hơn rất nhiều… Có thể nói rằng đối với Chân Nam Nam thì Tiêu Trọng Triết chính là ánh hào quang khó với tới, nhưng cô… Muốn thử…
#Yu~
/69
|