Tuy nhiên thì sau “nhận lại” ông nội thì cả Chân Nam Nam và Chân Dực Nhiên đều bày tỏ rõ quan điểm của bản thân.
Về Chân Dực Nhiên thì cậu ấy không hề có hứng thú với việc kinh doanh, nhưng vợ của cậu ấy thì có, nếu như Nam Cung Lữ muốn đem cậu ấy nhốt vào gông xiềng thì cậu ấy thà sống như hiện tại còn tốt hơn, còn nếu muốn đưa nhét vào cho cậu ấy hai chữ Nam Cung thì phải để vợ của cậu ấy đảm nhận vị trí tốt trong công ty.
Ban đầu thì Nam Cung Lữ còn có hơi lưỡng lự, vì ai cũng biết rằng công ty đầu não của Nam Cung rất lớn, cũng có nhiều dự án rất quan trọng, còn liên quan trọng tiếp đến vận mệnh của quốc gia nữa chứ. Tuy nhiên nãy ông ấy đã chú ý người cháu dâu Lam Hiểu rồi, nhìn ra được đây là một nhân tài có thể bồi dưỡng, hiển nhiên là ngay sau đó Nam Cung Lữ cũng gật đầu, còn nói:
- Chỉ cần cháu muốn, sau này cháu muốn để vợ cháu làm chủ của công ty cũng được.
Cái đó thì chắc không cần phải đợi Nam Cung Lữ nói đâu, hiện tại bây giờ cho dù có ai phản đối thì Chân Dực Nhiên cũng sẽ để Lam Hiểu làm chủ Nam Cung thôi, vì cậu ấy thật sự chỉ thích làm một cảnh sát “nhỏ”, nhưng với gia thế hiện tại thì chắc không tài nào nhỏ nổi mà.
Tiếp theo, chính là giải bày tâm tình của Chân Nam Nam, cô đưa mắt nhìn ông nội của mình, trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
Nhưng Nam Cung Lữ lại nhìn cháu gái bằng cặp mắt sáng như sao trên trời, vừa rồi không nhìn kĩ nên chỉ thấy cháu gái xinh đẹp sương sương thôi, bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy cháu gái quá là xinh đẹp, bảo sao thằng cháu Trương Thất chia tay mấy năm vẫn còn vấn vương, còn thằng nhóc Tiêu Trọng Triết thì khỏi nói, vừa ngay vừa nguy hiểm, lại bắt cóc cháu gái người ta trong một nốt nhạc.
Còn Chân Nam Nam bị nhìn đến có hơi ngượng, lúc này cô cũng lễ phép cúi đầu xem như chào hỏi. Vừa mới nhìn cháu gái ngoan - xinh - yêu như thế thì ai mà không thích chứ, vốn dĩ Nam Cung Lữ rất mê cháu gái, nhưng ai mà có ngờ con gái xinh ngoan chỉ sinh đúng một thằng đực rựa rồi không thèm sinh nữa, đang khi não nề thì lại biết tin con trai sinh một gái, một trai, nếu không phải có Nam Cung Mộc Ni nhắc nhở phải giữ hình tượng thì chắc ông ấy đã nhảy đến ôm cháu gái ngay lập tức rồi ấy chứ.
- Nam Nam… Chào cháu…
- Dạ… Cháu chào ông ạ…
Nếu như có thể nhìn thấy nội tâm của Nam Cung Lữ thì bây giờ trong lòng của ông ấy đang nở hoa, sắp nở thành một bông hoa siêu to, siêu khổng lồ luôn rồi, tiếp theo đó thì Nam Cung Lữ lại nói:
- Thật ra ông muốn hỏi cháu là…
- À… Thật ra cháu không có ý định sẽ đổi họ của mình, vì cháu cảm thấy họ này rất tốt… Hơn nữa ba chữ “Chân Nam Nam” là do mẹ cháu đặt, nên cháu cũng không có ý định sẽ đổi thành tên khác.
Vừa rồi Nam Cung Lữ còn đang phơi phới bao nhiêu thì bây giờ ông ấy chết sững bấy nhiêu, từng câu từng chữ cứ như là mũi tên xiên thẳng qua lồng ngực của ông ấy.
Nội tâm yếu đuối liền bắt đầu ngồi vào một góc tối, đưa tay lẽ vài vòng tròn lên mặt đất, còn lầm bầm nói:
- Cháu gái không muốn đổi thành họ Nam Cung… Là do hai chữ “Nam Cung” quá dài sao? Hay là hai chữ Nam Cung này không đẹp? Hay là không thích mình nên con bé không muốn về nhà?
Nhìn thấy cha già đang tự kỷ thì Nam Cung Mộc Ni cũng bước đến chỗ của Chân Nam Nam, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, dịu dàng nói:
- Nam Nam à, thật ra con cũng không cần phải quá để ý đâu, nếu như con thích tên Chân Nam Nam thì vẫn cứ giữ lại, có thể xem nó như là một cái tên ở nhà. Nhưng húy danh của con thì ít nhất cũng phải thêm chữ Nam Cung cho phải đạo chứ.
- Nhưng mà… Nam Cung Nam Nam? Sao nghe nó cứ kì kì, cháu vẫn cảm thấy Chân Nam Nam nghe hay hơn.
Đến đây thì cô còn đưa mắt nhìn về phía của chồng mình, hiển nhiên Tiêu Trọng Triết liền gật đầu tán thành, vợ anh nói gì cũng đúng, hơn nữa nếu vợ không đổi tên thì giấy kết hôn của anh cũng không cần phải đổi lại, đây gọi là tiện cả đôi đường, vừa tiện vừa đẹp đó!
Nhưng rồi lúc này Nam Cung Lữ lại nhìn cháu gái, nói:
- Hay là ông đặt một cái tên cho cháu nha? Nghe thằng nghịch… Ý ông nội là nghe cha cháu gọi cháu là Noãn Noãn đúng không?
- Vâng, đó là biệt danh lúc nhỏ ạ.
- Vậy vẫn gọi con là Chân Nam Nam, nhưng húy danh trên giấy tờ sẽ Nam Cung Ôn Noãn, có được không?
Lúc này Chân Nhiếc lại nhíu mày, nói:
- Cha, nếu Noãn Noãn muốn họ Chân thì cứ để con bé họ Chân, cha cần gì phải vậy?
- Con thì biết gì chứ! Ông già này chỉ có một cô cháu gái thôi, cho dù bắt lão lết cũng phải đổi thành họ Nam Cung!
#Yu~
Về Chân Dực Nhiên thì cậu ấy không hề có hứng thú với việc kinh doanh, nhưng vợ của cậu ấy thì có, nếu như Nam Cung Lữ muốn đem cậu ấy nhốt vào gông xiềng thì cậu ấy thà sống như hiện tại còn tốt hơn, còn nếu muốn đưa nhét vào cho cậu ấy hai chữ Nam Cung thì phải để vợ của cậu ấy đảm nhận vị trí tốt trong công ty.
Ban đầu thì Nam Cung Lữ còn có hơi lưỡng lự, vì ai cũng biết rằng công ty đầu não của Nam Cung rất lớn, cũng có nhiều dự án rất quan trọng, còn liên quan trọng tiếp đến vận mệnh của quốc gia nữa chứ. Tuy nhiên nãy ông ấy đã chú ý người cháu dâu Lam Hiểu rồi, nhìn ra được đây là một nhân tài có thể bồi dưỡng, hiển nhiên là ngay sau đó Nam Cung Lữ cũng gật đầu, còn nói:
- Chỉ cần cháu muốn, sau này cháu muốn để vợ cháu làm chủ của công ty cũng được.
Cái đó thì chắc không cần phải đợi Nam Cung Lữ nói đâu, hiện tại bây giờ cho dù có ai phản đối thì Chân Dực Nhiên cũng sẽ để Lam Hiểu làm chủ Nam Cung thôi, vì cậu ấy thật sự chỉ thích làm một cảnh sát “nhỏ”, nhưng với gia thế hiện tại thì chắc không tài nào nhỏ nổi mà.
Tiếp theo, chính là giải bày tâm tình của Chân Nam Nam, cô đưa mắt nhìn ông nội của mình, trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
Nhưng Nam Cung Lữ lại nhìn cháu gái bằng cặp mắt sáng như sao trên trời, vừa rồi không nhìn kĩ nên chỉ thấy cháu gái xinh đẹp sương sương thôi, bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy cháu gái quá là xinh đẹp, bảo sao thằng cháu Trương Thất chia tay mấy năm vẫn còn vấn vương, còn thằng nhóc Tiêu Trọng Triết thì khỏi nói, vừa ngay vừa nguy hiểm, lại bắt cóc cháu gái người ta trong một nốt nhạc.
Còn Chân Nam Nam bị nhìn đến có hơi ngượng, lúc này cô cũng lễ phép cúi đầu xem như chào hỏi. Vừa mới nhìn cháu gái ngoan - xinh - yêu như thế thì ai mà không thích chứ, vốn dĩ Nam Cung Lữ rất mê cháu gái, nhưng ai mà có ngờ con gái xinh ngoan chỉ sinh đúng một thằng đực rựa rồi không thèm sinh nữa, đang khi não nề thì lại biết tin con trai sinh một gái, một trai, nếu không phải có Nam Cung Mộc Ni nhắc nhở phải giữ hình tượng thì chắc ông ấy đã nhảy đến ôm cháu gái ngay lập tức rồi ấy chứ.
- Nam Nam… Chào cháu…
- Dạ… Cháu chào ông ạ…
Nếu như có thể nhìn thấy nội tâm của Nam Cung Lữ thì bây giờ trong lòng của ông ấy đang nở hoa, sắp nở thành một bông hoa siêu to, siêu khổng lồ luôn rồi, tiếp theo đó thì Nam Cung Lữ lại nói:
- Thật ra ông muốn hỏi cháu là…
- À… Thật ra cháu không có ý định sẽ đổi họ của mình, vì cháu cảm thấy họ này rất tốt… Hơn nữa ba chữ “Chân Nam Nam” là do mẹ cháu đặt, nên cháu cũng không có ý định sẽ đổi thành tên khác.
Vừa rồi Nam Cung Lữ còn đang phơi phới bao nhiêu thì bây giờ ông ấy chết sững bấy nhiêu, từng câu từng chữ cứ như là mũi tên xiên thẳng qua lồng ngực của ông ấy.
Nội tâm yếu đuối liền bắt đầu ngồi vào một góc tối, đưa tay lẽ vài vòng tròn lên mặt đất, còn lầm bầm nói:
- Cháu gái không muốn đổi thành họ Nam Cung… Là do hai chữ “Nam Cung” quá dài sao? Hay là hai chữ Nam Cung này không đẹp? Hay là không thích mình nên con bé không muốn về nhà?
Nhìn thấy cha già đang tự kỷ thì Nam Cung Mộc Ni cũng bước đến chỗ của Chân Nam Nam, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, dịu dàng nói:
- Nam Nam à, thật ra con cũng không cần phải quá để ý đâu, nếu như con thích tên Chân Nam Nam thì vẫn cứ giữ lại, có thể xem nó như là một cái tên ở nhà. Nhưng húy danh của con thì ít nhất cũng phải thêm chữ Nam Cung cho phải đạo chứ.
- Nhưng mà… Nam Cung Nam Nam? Sao nghe nó cứ kì kì, cháu vẫn cảm thấy Chân Nam Nam nghe hay hơn.
Đến đây thì cô còn đưa mắt nhìn về phía của chồng mình, hiển nhiên Tiêu Trọng Triết liền gật đầu tán thành, vợ anh nói gì cũng đúng, hơn nữa nếu vợ không đổi tên thì giấy kết hôn của anh cũng không cần phải đổi lại, đây gọi là tiện cả đôi đường, vừa tiện vừa đẹp đó!
Nhưng rồi lúc này Nam Cung Lữ lại nhìn cháu gái, nói:
- Hay là ông đặt một cái tên cho cháu nha? Nghe thằng nghịch… Ý ông nội là nghe cha cháu gọi cháu là Noãn Noãn đúng không?
- Vâng, đó là biệt danh lúc nhỏ ạ.
- Vậy vẫn gọi con là Chân Nam Nam, nhưng húy danh trên giấy tờ sẽ Nam Cung Ôn Noãn, có được không?
Lúc này Chân Nhiếc lại nhíu mày, nói:
- Cha, nếu Noãn Noãn muốn họ Chân thì cứ để con bé họ Chân, cha cần gì phải vậy?
- Con thì biết gì chứ! Ông già này chỉ có một cô cháu gái thôi, cho dù bắt lão lết cũng phải đổi thành họ Nam Cung!
#Yu~
/69
|