Hiển nhiên thì theo phản xạ đầu tiên của người làm mẹ thì Chân Nam Nam sẽ nhanh chóng kéo con trai của mình lại, sau đó là cố gắng đứng gần chồng mình nhất có thể. Vừa nhìn thấy vợ bị “ông nội” của chính mình dạo sợ thì anh cũng chỉ biết phì cười thôi chứ biết nói gì nữa bây giờ.
Còn Chân Nhiếc thì lại kéo tay của Chân Dực Nhiên, nói:
- Dực Nhiên, không được lớn tiếng như vậy.
Nói xong thì Chân Nhiếc cũng chỉ đưa mắt nhìn “cha” mình, lại nói:
- Có thể nói chuyện riêng với con được không?
Và đương nhiên Nam Cung Lữ không từ chối rồi, ông ấy còn cố ý đẩy xe lăn của con trai sang một chỗ cách đủ xa, để không ai nghe thấy đoạn đối thoại của họ.
Lúc này, Nam Cung Lữ mới nhìn đứa con trai ngang bướng của mình, lại nhíu mày, nói:
- Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không về nhà? Nam Cung gia cũng đâu phải bắt con chết ở bên ngoài.
- Không cần thiết.
- Còn không cần thiết? Khi đó nếu không phải tại con cố chấp, đưa Nam Nam và Dực Nhiên về Nam Cung gia, thì vợ con có mắc bệnh không? Có chết sớm như vậy không?
Không cần nói cũng biết đây chính là điểm nhức nhối ở trong lòng của Chân Nhiếc, những năm qua ông ấy cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc nỗ lực của bản thân là vì mục đích gì chứ? Nếu như khi đó ông ấy từ bỏ ước mơ nhỏ nhoi của bản thân, trở thành Vương tử của Nam Cung gia thì có lẽ cuộc sống của vợ con ông ấy đã hạnh phúc hơn rồi.
Tuy nhiên, những năm qua Hồ Hạnh Ni vẫn luôn tần tảo, chịu thương chịu khó vì chồng và vì con, bà ấy dù sao cũng xem như là tiểu thư tầng lớp trung lưu, lại đồng ý gả cho cô ấy đã là một thiệt thòi rồi, nhưng từ đầu đến cuối, Hồ Hạnh Ni vẫn nói rằng bà ấy không hề hối hận.
- Cha đến đây để cười con mất vợ sao? Vậy thì cha cứ cười đi, những năm qua bị cười nhiều rồi, sớm đã quen.
Nam Cung Lữ thật sự bị chọc tức chết mà, rõ ràng là cùng một mẹ, nhưng sao tính cách của thằng con thối này với Mộc Ni lại khác nhau như vậy chứ! Cũng không biết là giống ai nữa.
- Chúng ta đồng bệnh tương lân thôi, không rảnh mà cười con.
Dừng một chút, Nam Cung Lữ lại nói:
- Còn bây giờ thì sao? Không muốn quay về nhà luôn sao? Không cho Dực Nhiên và Nam Nam nhận tổ quy tông à? Không thắp hương cho mẹ con lần cuối sao?
Vốn dĩ Nam Cung Lữ nghĩ rằng bây giờ con trai cũng đã lớn rồi đầu hai thứ tóc, cháu ngoại cũng có rồi, hẳn là sẽ nghĩ thông hơn một chút. Nhưng Chân Nhiếc lại thở dài một tiếng, nói:
- Hiện tại cả Noãn Noãn lẫn A Nhiên đều kết hôn rồi, tụi nó đã có gia đình riêng của mình… Việc nhận tổ quy tông hay là thôi đi.
- Thôi đi? Ý con là không muốn để con mình về Nam Cung gia? Vậy gia sản của Nam Cung thì phải làm sao đây?
Lúc này Chân Nhiếc lại nhìn cha mình, nhún vai nói:
- Không biết, dù sao thì A Nhiên thích làm cảnh sát hơn, thằng bé không có hứng với kinh doanh. Còn Noãn Noãn thì quá bận rộn với hai đứa nhỏ rồi, không có thời gian chăm sóc cái công ty rẻ rách của cha đâu. Nên cha đừng mơ đến việc con giao lại con mình cho cha!
Nam Cung Lữ nghe qua liền tức giận, nếu như không phải nể mặt cháu gái và cháu cố thì ông ấy rất muốn cầm roi đánh lên người tên nghịch tử này mà, không biết trời sinh tính gì mà lại hay trả treo như vậy chứ?
- Nam Cung Chân Nhiếc, dù con không muốn tiếp quan công ty, nhưng cũng phải để cho cháu trai, cháu gái nhận tổ quy tông, ít nhất cũng phải đổi thành họ Nam Cung chứ?
- Không cần thiết, con thấy họ Chân rất hay mà… Cha có dám nói là không hay không?
Nam Cung Lữ á khẩu, được rồi, ông ấy thừa nhận là bản thân không dám phản bác về chuyện họ Chân hay họ Nam Cung, dù sao thì họ nào rồi cũng sẽ vào gia phả Nam Cung gia cơ mà, cần gì phải đắn đo chứ.
Khi này, Chân Nhiếc lại nhìn cha mình, nói:
- Phải rồi cha, nghe nói con trai của em gái thích kinh doanh, hay là cha cứ để lại công ty cho thằng bé đi.
- Giỏi nhỉ? Biết cũng rõ quá ha? Con có biết suýt chút nữa là A Thất và Nam Nam đã thành vơi chồng rồi không?
Chân Nhiếc gật đầu, đương nhiên là biết rồi, nhưng dù sao thì ông ấy cũng biết mối quan hệ giữa con gái và Trương Thất sẽ không đi được xa, vì từ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thất, ông ấy đã đoán ra thân phận của cậu ta.
Chỉ là năm đó ông ấy vẫn chưa nói sự thật với con gái, nên không thể đột nhiên phản đối được. Nhân duyên con người rất kì lạ, có khi đến rồi đi rất trống vánh.
Quả nhiên, ông ấy đoán đâu có sai, hiện tại chồng của Noãn Noãn nhà ông ấy chính là chàng trai xuất sắc nhất, tài giỏi nhất, cũng vừa mắt nhất.
Hiện tại, cho dù có phải nhắm mắt xuôi tay thì Chân Nhiếc cũng đã thấy an tâm rồi.
#Yu~
Còn Chân Nhiếc thì lại kéo tay của Chân Dực Nhiên, nói:
- Dực Nhiên, không được lớn tiếng như vậy.
Nói xong thì Chân Nhiếc cũng chỉ đưa mắt nhìn “cha” mình, lại nói:
- Có thể nói chuyện riêng với con được không?
Và đương nhiên Nam Cung Lữ không từ chối rồi, ông ấy còn cố ý đẩy xe lăn của con trai sang một chỗ cách đủ xa, để không ai nghe thấy đoạn đối thoại của họ.
Lúc này, Nam Cung Lữ mới nhìn đứa con trai ngang bướng của mình, lại nhíu mày, nói:
- Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không về nhà? Nam Cung gia cũng đâu phải bắt con chết ở bên ngoài.
- Không cần thiết.
- Còn không cần thiết? Khi đó nếu không phải tại con cố chấp, đưa Nam Nam và Dực Nhiên về Nam Cung gia, thì vợ con có mắc bệnh không? Có chết sớm như vậy không?
Không cần nói cũng biết đây chính là điểm nhức nhối ở trong lòng của Chân Nhiếc, những năm qua ông ấy cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc nỗ lực của bản thân là vì mục đích gì chứ? Nếu như khi đó ông ấy từ bỏ ước mơ nhỏ nhoi của bản thân, trở thành Vương tử của Nam Cung gia thì có lẽ cuộc sống của vợ con ông ấy đã hạnh phúc hơn rồi.
Tuy nhiên, những năm qua Hồ Hạnh Ni vẫn luôn tần tảo, chịu thương chịu khó vì chồng và vì con, bà ấy dù sao cũng xem như là tiểu thư tầng lớp trung lưu, lại đồng ý gả cho cô ấy đã là một thiệt thòi rồi, nhưng từ đầu đến cuối, Hồ Hạnh Ni vẫn nói rằng bà ấy không hề hối hận.
- Cha đến đây để cười con mất vợ sao? Vậy thì cha cứ cười đi, những năm qua bị cười nhiều rồi, sớm đã quen.
Nam Cung Lữ thật sự bị chọc tức chết mà, rõ ràng là cùng một mẹ, nhưng sao tính cách của thằng con thối này với Mộc Ni lại khác nhau như vậy chứ! Cũng không biết là giống ai nữa.
- Chúng ta đồng bệnh tương lân thôi, không rảnh mà cười con.
Dừng một chút, Nam Cung Lữ lại nói:
- Còn bây giờ thì sao? Không muốn quay về nhà luôn sao? Không cho Dực Nhiên và Nam Nam nhận tổ quy tông à? Không thắp hương cho mẹ con lần cuối sao?
Vốn dĩ Nam Cung Lữ nghĩ rằng bây giờ con trai cũng đã lớn rồi đầu hai thứ tóc, cháu ngoại cũng có rồi, hẳn là sẽ nghĩ thông hơn một chút. Nhưng Chân Nhiếc lại thở dài một tiếng, nói:
- Hiện tại cả Noãn Noãn lẫn A Nhiên đều kết hôn rồi, tụi nó đã có gia đình riêng của mình… Việc nhận tổ quy tông hay là thôi đi.
- Thôi đi? Ý con là không muốn để con mình về Nam Cung gia? Vậy gia sản của Nam Cung thì phải làm sao đây?
Lúc này Chân Nhiếc lại nhìn cha mình, nhún vai nói:
- Không biết, dù sao thì A Nhiên thích làm cảnh sát hơn, thằng bé không có hứng với kinh doanh. Còn Noãn Noãn thì quá bận rộn với hai đứa nhỏ rồi, không có thời gian chăm sóc cái công ty rẻ rách của cha đâu. Nên cha đừng mơ đến việc con giao lại con mình cho cha!
Nam Cung Lữ nghe qua liền tức giận, nếu như không phải nể mặt cháu gái và cháu cố thì ông ấy rất muốn cầm roi đánh lên người tên nghịch tử này mà, không biết trời sinh tính gì mà lại hay trả treo như vậy chứ?
- Nam Cung Chân Nhiếc, dù con không muốn tiếp quan công ty, nhưng cũng phải để cho cháu trai, cháu gái nhận tổ quy tông, ít nhất cũng phải đổi thành họ Nam Cung chứ?
- Không cần thiết, con thấy họ Chân rất hay mà… Cha có dám nói là không hay không?
Nam Cung Lữ á khẩu, được rồi, ông ấy thừa nhận là bản thân không dám phản bác về chuyện họ Chân hay họ Nam Cung, dù sao thì họ nào rồi cũng sẽ vào gia phả Nam Cung gia cơ mà, cần gì phải đắn đo chứ.
Khi này, Chân Nhiếc lại nhìn cha mình, nói:
- Phải rồi cha, nghe nói con trai của em gái thích kinh doanh, hay là cha cứ để lại công ty cho thằng bé đi.
- Giỏi nhỉ? Biết cũng rõ quá ha? Con có biết suýt chút nữa là A Thất và Nam Nam đã thành vơi chồng rồi không?
Chân Nhiếc gật đầu, đương nhiên là biết rồi, nhưng dù sao thì ông ấy cũng biết mối quan hệ giữa con gái và Trương Thất sẽ không đi được xa, vì từ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thất, ông ấy đã đoán ra thân phận của cậu ta.
Chỉ là năm đó ông ấy vẫn chưa nói sự thật với con gái, nên không thể đột nhiên phản đối được. Nhân duyên con người rất kì lạ, có khi đến rồi đi rất trống vánh.
Quả nhiên, ông ấy đoán đâu có sai, hiện tại chồng của Noãn Noãn nhà ông ấy chính là chàng trai xuất sắc nhất, tài giỏi nhất, cũng vừa mắt nhất.
Hiện tại, cho dù có phải nhắm mắt xuôi tay thì Chân Nhiếc cũng đã thấy an tâm rồi.
#Yu~
/69
|