Trong mông lung, cô nghe được tiếng điện thoại reo, tiếp theo là tiếng đàn ông nói chuyện. Bạch Khả mở to mắt, thấy trước mặt đều là cảnh vật xa lạ. Cô xốc chăn lên, chân trần giẫm trên sàn gỗ, xúc cảm chân thật ở lòng bàn chân cùng với chút lạnh lẽo nhắc nhở cô. Cô bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Vậy chuyện vừa mới xảy ra chỉ là mơ thôi sao? Cô cào cào tóc, đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một màu tối đen, đốm lửa trước cửa nhà cách đó không xa chợt sáng chợt tắt. Theo thói quen cô tính sờ cây thập tự giá trước ngực, nhưng lại chạm phải xương quai xanh của mình. Cô kinh hoảng cúi đầu kiểm tra, phát hiện cây thập tự giá vẫn mang trên cổ đã không thấy đâu nữa.
Người đầu tiên nghĩ đến là Gerard, cô la to với đốm lửa: “Gerard trả cây thập tự giá cho tôi.”
Đốm lửa rơi xuống đất, chỉ lát sau cửa bị đẩy ra. Gerard đi vào trong, đưa cây thập tự giá anh ta đặc biệt tìm về từ trên cỏ đến trước mặt cô.
“Phải nói câu gì đó dễ nghe kia.” Gerard cười nói.
“Anh là người tốt.” Bạch Khả nói.
“Chỉ có vậy?” Gerard rút ngón tay về.
Bạch Khả nghĩ một chặp rồi nói: “Toàn bộ người trên thế giới đều có một chân với anh.”
“Cái gì? Ha ha……” Gerard cười ngặt nghẽo, thật vất vả mới thuận khí mà nói, “Người trên toàn thế giới làm sao tôi làm hết được. Ha ha, thật đúng là cô.”
Anh ta trả lại thập tự giá cho cô.
Mới ngủ nguyên một ngày, Bạch Khả không còn buồn ngủ nữa. Gerard thì trải qua chuyện ban sáng, tâm tình cũng có chút phức tạp. Người vốn có vấn đề về giấc ngủ, gặp tình huống này lại càng không ngủ được. Bọn họ chuẩn bị vài thứ để ăn, tự hàn huyên vài câu. Gerard đề nghị dẫn Bạch Khả đi xem mặt trời mọc. Nói xong, bon cô liền đi về hướng đỉnh núi.
Còn một lúc nữa mặt trời mới mọc, bọn cô ngồi trên cỏ lẳng lặng chờ đợi. Có lẽ là bởi vì đã ngủ đủ nên tâm trạng của Bạch Khả khá tốt, cô thong thả nằm trên mặt cỏ ngắm sao.
“Tôi cảm thấy như tôi đã tới đây.” Cô nói.
“Đã tới đây, lúc nào?” Gerard hỏi.
“Lúc nằm mơ. Còn có Nhất Đường, chúng tôi ngồi cạnh nhau, lặng lẽ ngắm hoàng hôn.”
“Ồ.”
Gerard lên tiếng cho có lệ. Anh ta nắm vài cọng cỏ trong tay nhìn một lúc, trong đầu nhớ lại nội dung của cuộc gọi kia. Lê Tường nói trong điện thoại, Đường Nhất Đường mất máu quá nhiều có thể cứu về đã là kỳ tích, bây giờ vẫn đang hôn mê, tỉnh hay không tỉnh thì phải xem vận may của cậu ấy.
Gerard rất khó tưởng tượng nếu Đường Nhất Đường chết đi, thì người đàn bà đang bên cạnh anh ta sẽ phải thế nào, liền hỏi: “Cô đã bao giờ nghĩ rằng, đã lâu thế mà cậu ta vẫn chưa tìm đến cô, có thể là đã chết hay không?”
“Không đâu, anh ấy sẽ không chết.” Bạch Khả nói.
“Tôi nói nếu, nếu cậu ta thật sự đã chết thì sao?”
“Tôi không biết.” Bạch Khả bất an ngồi xuống. Lúc mới quen biết Đường Nhất Đường cô còn có thể nói, nếu anh chết đi cô sẽ trở về Trung Quốc làm ni cô. Nhưng bây giờ, cô không tìm ra đáp án.
“Bạch Khả, đôi khi trong cuộc sống đừng quá cứng nhắc, ngược lại sẽ làm hại bản thân.” Gerard giống như anh cả, khuyên nhủ cô, “Nếu có một khả năng khác, tại sao không thử nó chứ.”
Nhìn chằm chằm anh ta một lúc, Bạch Khả hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
Thầm than một tiếng, Gerard cũng không muốn nói quá rõ. Nếu nói cho cô chân tướng, sợ sẽ lại mất nhiều hơn một mạng người. Suy nghĩ kỹ, Bạch Khả, Đường Nhất Đường, Đường Nhất Đình, ba người này đều là những kẻ cố chấp khiến người ta đau đầu. Nếu Bạch Khả với Đường Nhất Đường có thể yêu nhau, như vậy với Đường Nhất Đình cũng là có cơ hội. Bây giờ Đường Nhất Đường lại có thể phải đi gặp Thượng Đế bất cứ lúc nào. Nếu cậu ta chết thật, không chừng đối với Bạch Khả mà nói, Đường Nhất Đình cũng coi như một niềm an ủi.
Gerard tự thừa nhận, cho đến bây giờ, anh ta đối với Bạch Khả đã hoàn toàn không còn thù địch. Thậm chí còn có cảm giác trân trọng như một người anh hùng.
“Nói thật ra, tôi thật sự muốn thử cảm giác được một người đàn bà yêu điên cuồng như thế,” Gerard nói, “Cô hãy cho tôi thể nghiệm một chút đi, nói với tôi câu ‘Em yêu anh’, chỉ một câu thôi, được không? Này, đã không nói, tại sao còn dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi.”
Anh ta oán giận vài câu, thất vọng ngửa đầu lên nhìn trời.
Ánh sáng nhạt lộ ra từ chân núi, dần dần chuyển đỏ, cho đến màu vàng óng. Ánh sáng tràn đầy hy vọng lại lần nữa phủ xuống thảo nguyên nơi đây. Mắt có thể nhìn thấy, đều là những giọt sương trong suốt lóng lánh.
Lười biếng duỗi thắt lưng, Gerard dùng mũi chân chọt chọt cánh tay Bạch Khả nói: “Đi thôi, cô nên xuất phát rồi.”
“Đi đâu?” Bạch Khả hỏi.
“Đi Texas.”
“Texas?” Ngạc nhiên vui sướng bật dậy khỏi mặt đất, Bạch Khả hỏi: “Anh thật sự thả tôi đi? Không phải nói giỡn chứ?”
“Không.” Anh ta vừa đi vừa nói.
“Cũng sẽ không chơi xấu?” Bạch Khả lẽo đẽo theo sau anh ta hỏi.
“Ai chơi xấu?”
“Anh rõ ràng……”
“Được rồi được rồi, thu dọn đồ của cô đi, nhanh chóng lên đường.”
Đang khi nói chuyện, bọn họ đã đến trước cửa nhà. Bạch Khả kích động chạy vào nhà lấy quần áo.
“Chờ chút.” Gerard ngăn Bạch Khả đang chuẩn bị ngồi vào ghế điều khiển.
“Anh lại muốn đổi ý!” Bạch Khả trừng mắt nhìn anh ta.
“Chờ một chút, chỉ một chút thôi.” Gerard liếc cô, sau đó vào nhà lấy ra một ít thức ăn bỏ vào trong xe, lại lấy chút tiền kiên quyết đưa cho cô. “Cầm đi, xem như tôi xin lỗi cô.”
Từ chối vài lần, thấy anh ta vẫn kiên trì, cô cũng tiếp nhận. Mạnh mẽ ôm anh ta một chút, cô khởi động ô tô, phất tay với anh ta.
Nhìn chiếc ô tô màu lam dần dần biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt Gerard không hề có nụ cười. Trò chơi này tuy rằng là do anh ta bày ra, nhưng quyền chi phối đã không còn thuộc về anh ta nữa.
Số phận tựa như máy bay lệch khỏi quỹ đạo, nhìn không thấy điểm cuối, lại không biết phải hạ cánh ở đâu.
Lòng đầy hân hoan cô lái Thunderbird chạy trên đường, một chiếc máy bay bay ngang qua đỉnh đầu. Cô ngẩng đầu nhìn trời, học bộ dạng của Belle vẫy tay hét to.
Chỉ trong một khoảng thời gian, cô lại lần nữa đi ngang qua đường Oak. Lần này tâm trạng của cô giống như ánh mặt trời, từ yếu ớt chuyển thành rực rỡ. Sương mù trong rừng vẫn chưa tan hẳn, phủ từ ngọn cây xuống cành lá, tựa như tiên cảnh trong đồng thoại.
Gerard đã nói, cô đi qua thành phố tên là Santa Fe sẽ thấy cột mốc quốc lộ 66. Dọc thẳng quốc lộ 66, chạy nguyên một ngày, sẽ đến Texas. Cô xốc lại tinh thần, âm nhạc trong xe chơi với tiết tấu nhanh. Cô chạy một lèo từ sáng sớm đến chạng vạng. Khi nhìn thấy màu trắng đỏ và màu xanh da trời của châu kì (cờ của tiểu bang) đang phất phơ trước gió trên công trình kiến trúc của chính phủ, cô đã hét lên. Rốt cuộc cô cũng đã tới, tới vùng đất xinh đẹp có núi có biển có sa mạc này – mọi người gọi nó là “Lone Star State”.
Đưa mắt nhìn lại, địa thế phía trước thấp mà lại bằng phẳng, có mùi gia súc trong gió. Kiến trúc bốn phía đều mang theo dấu vết còn sót lại của những năm 50 của thế kỷ 20. Cô nghĩ cô nhất định đã bắt đầu đi vào quốc lộ 66 trong truyền thuyết, một thị trấn nhỏ gọi là Amarillo.
Tịch dương cúi chào buông xuống mái hiên, cô thả chậm tốc độ xe muốn tìm nơi nghỉ chân. Chung quanh chỉ có mấy quán rượu mang đầy phong cách phương Tây, tòa nhà cũ kỹ xây dựng rải rác trên mặt cát, khoảng cách ở giữa có vài cây xương rồng. Cách đó không xa chất một đống những thùng rượu gỗ, một người đàn ông lẳng lặng ngồi ở đó.
Bạch Khả dừng xe lại, nhìn không chớp mắt.
Người đàn ông đối mặt với tịch dương vẫn không nhúc nhích, để lại cho cô một cái bóng cô độc. Gió thổi góc áo anh ta lay động. Dưới ánh trời chiều, cô dụi mắt những vẫn cảm thấy không chân thật, hoài nghi mình đã đi vào một rạp chiếu phim lộ thiên. Mà người hiện ra ở trước mặt chỉ là một hình ảnh trong phim.
Bước từng bước tới gần, gần đến khi thấy rõ người đàn ông kia mặc một cái áo khoác da màu đen. Cô đi đến bên cạnh anh, anh giống như đang chuyên chú thưởng thức cảnh mặt trời lặn, không hề quay đầu nhìn cô.
“Nhất Đường……” Cô vươn tay đên nơi cách vai anh không đến một cm thì dừng lại. Thiên ngôn vạn ngữ không biết nên nói câu nào trước.
Vậy thì đừng nói gì cả. Cô yên lặng ngồi xuống cạnh anh. Anh ngắm tịch dương, cô nhìn anh ngắm tịch dương.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói: “Mặt trời đều phải xuống núi.”
“Đúng vậy.” Cô cười.
“Thế sao em đi lâu vậy?” Anh quay đầu lại nhìn cô. Ngữ khí oán giận giống như cô chỉ là vừa mới đi mua một chai rượu.
“Em đi rất lâu hả?” Cô hỏi.
“Rất lâu! Em không thấy anh đã già đi hay sao?” Anh chỉ vào nếp nhăn mờ nơi khóe mắt.
Cô vươn ngón tay, vụng về, run nhè nhẹ, sờ khóe mắt anh. Xúc cảm ấm áp nơi làn da ngấm vào đầu ngón tay. Nước mắt hơi trào ra, cô cười nói: “Là thật!”
“Đương nhiên là thật, cô bé ngốc.” Anh nhéo mũi cô một cái, cười ôm lấy cô.
Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc ở cổ, là thật. Dùng môi hôn vành tai anh, là thật. Gọi tên anh nghe giọng nói anh, cũng là thật.
“Em đã tìm rất lâu. Tại sao một chút tin tức về anh cũng không có!” Cô uất ức nói.
Anh dùng vài lời nói dối đơn giản đã lừa được cô.
“Bệnh của anh thế nào rồi? Đều tốt chứ?” Cô hỏi
“Tốt lắm. Chúng ta về nhà đi.” Anh nói.
“Nhà?”
“Ừ, anh có mua một căn nhà ở đây. Anh trang trí nó giống y như căn nhà ở nội châu. Về sau chúng ta sẽ ở đây, được không?”
“Được.”
Anh chở cô chạy tới nơi sầm uất nhất thành phố.
Căn nhà nằm trên con đường đông đúc, điểm khác với căn nhà ở nội châu là nơi đây có tường che, bên trong tường là đường nét màu xanh lá độc đáo. Anh nắm tay cô, gấp gáp đi vào trong sân.
“Chậm một chút.” Cô ở phía sau anh lảo đảo một cái.
“Anh quá sốt ruột.” Anh cười có lỗi, ý bảo cô chạy nhanh lên.
Cô tiến lên, bưng mặt anh, tỉ mỉ sờ một lần nói: “Nhất Đường, nụ cười của anh dường như đã thay đổi, bước đi cũng không giống.”
“Có thể không thay đổi sao?” Anh thuận thế ôm thắt lưng cô nói, “Một ngày không thấy như cách ba thu, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau.”
“Rất nhiều năm sao?” Cô còn thật sự tính ngày.
Không đợi cô tính xong, anh đã ôm ngang lấy cô, miệng vui vẻ nói: “Về nhà rồi.”
Nhà, vẫn giống như trước đây, chẳng qua là có vài đổi mới. Không còn tiếng xe ầm ầm rung trời, cũng không còn cát bụi dính đầy cửa kính. Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lại đi vào phòng ngủ nhìn nhìn. Lúc vừa quay đầu, đã thấy anh lười biếng đứng dựa vào khung cửa. Nếu tất cả mọi thứ vẫn còn, cô thực sự tin rằng họ đã quay trở lại quá khứ.
Vậy chuyện vừa mới xảy ra chỉ là mơ thôi sao? Cô cào cào tóc, đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một màu tối đen, đốm lửa trước cửa nhà cách đó không xa chợt sáng chợt tắt. Theo thói quen cô tính sờ cây thập tự giá trước ngực, nhưng lại chạm phải xương quai xanh của mình. Cô kinh hoảng cúi đầu kiểm tra, phát hiện cây thập tự giá vẫn mang trên cổ đã không thấy đâu nữa.
Người đầu tiên nghĩ đến là Gerard, cô la to với đốm lửa: “Gerard trả cây thập tự giá cho tôi.”
Đốm lửa rơi xuống đất, chỉ lát sau cửa bị đẩy ra. Gerard đi vào trong, đưa cây thập tự giá anh ta đặc biệt tìm về từ trên cỏ đến trước mặt cô.
“Phải nói câu gì đó dễ nghe kia.” Gerard cười nói.
“Anh là người tốt.” Bạch Khả nói.
“Chỉ có vậy?” Gerard rút ngón tay về.
Bạch Khả nghĩ một chặp rồi nói: “Toàn bộ người trên thế giới đều có một chân với anh.”
“Cái gì? Ha ha……” Gerard cười ngặt nghẽo, thật vất vả mới thuận khí mà nói, “Người trên toàn thế giới làm sao tôi làm hết được. Ha ha, thật đúng là cô.”
Anh ta trả lại thập tự giá cho cô.
Mới ngủ nguyên một ngày, Bạch Khả không còn buồn ngủ nữa. Gerard thì trải qua chuyện ban sáng, tâm tình cũng có chút phức tạp. Người vốn có vấn đề về giấc ngủ, gặp tình huống này lại càng không ngủ được. Bọn họ chuẩn bị vài thứ để ăn, tự hàn huyên vài câu. Gerard đề nghị dẫn Bạch Khả đi xem mặt trời mọc. Nói xong, bon cô liền đi về hướng đỉnh núi.
Còn một lúc nữa mặt trời mới mọc, bọn cô ngồi trên cỏ lẳng lặng chờ đợi. Có lẽ là bởi vì đã ngủ đủ nên tâm trạng của Bạch Khả khá tốt, cô thong thả nằm trên mặt cỏ ngắm sao.
“Tôi cảm thấy như tôi đã tới đây.” Cô nói.
“Đã tới đây, lúc nào?” Gerard hỏi.
“Lúc nằm mơ. Còn có Nhất Đường, chúng tôi ngồi cạnh nhau, lặng lẽ ngắm hoàng hôn.”
“Ồ.”
Gerard lên tiếng cho có lệ. Anh ta nắm vài cọng cỏ trong tay nhìn một lúc, trong đầu nhớ lại nội dung của cuộc gọi kia. Lê Tường nói trong điện thoại, Đường Nhất Đường mất máu quá nhiều có thể cứu về đã là kỳ tích, bây giờ vẫn đang hôn mê, tỉnh hay không tỉnh thì phải xem vận may của cậu ấy.
Gerard rất khó tưởng tượng nếu Đường Nhất Đường chết đi, thì người đàn bà đang bên cạnh anh ta sẽ phải thế nào, liền hỏi: “Cô đã bao giờ nghĩ rằng, đã lâu thế mà cậu ta vẫn chưa tìm đến cô, có thể là đã chết hay không?”
“Không đâu, anh ấy sẽ không chết.” Bạch Khả nói.
“Tôi nói nếu, nếu cậu ta thật sự đã chết thì sao?”
“Tôi không biết.” Bạch Khả bất an ngồi xuống. Lúc mới quen biết Đường Nhất Đường cô còn có thể nói, nếu anh chết đi cô sẽ trở về Trung Quốc làm ni cô. Nhưng bây giờ, cô không tìm ra đáp án.
“Bạch Khả, đôi khi trong cuộc sống đừng quá cứng nhắc, ngược lại sẽ làm hại bản thân.” Gerard giống như anh cả, khuyên nhủ cô, “Nếu có một khả năng khác, tại sao không thử nó chứ.”
Nhìn chằm chằm anh ta một lúc, Bạch Khả hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
Thầm than một tiếng, Gerard cũng không muốn nói quá rõ. Nếu nói cho cô chân tướng, sợ sẽ lại mất nhiều hơn một mạng người. Suy nghĩ kỹ, Bạch Khả, Đường Nhất Đường, Đường Nhất Đình, ba người này đều là những kẻ cố chấp khiến người ta đau đầu. Nếu Bạch Khả với Đường Nhất Đường có thể yêu nhau, như vậy với Đường Nhất Đình cũng là có cơ hội. Bây giờ Đường Nhất Đường lại có thể phải đi gặp Thượng Đế bất cứ lúc nào. Nếu cậu ta chết thật, không chừng đối với Bạch Khả mà nói, Đường Nhất Đình cũng coi như một niềm an ủi.
Gerard tự thừa nhận, cho đến bây giờ, anh ta đối với Bạch Khả đã hoàn toàn không còn thù địch. Thậm chí còn có cảm giác trân trọng như một người anh hùng.
“Nói thật ra, tôi thật sự muốn thử cảm giác được một người đàn bà yêu điên cuồng như thế,” Gerard nói, “Cô hãy cho tôi thể nghiệm một chút đi, nói với tôi câu ‘Em yêu anh’, chỉ một câu thôi, được không? Này, đã không nói, tại sao còn dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi.”
Anh ta oán giận vài câu, thất vọng ngửa đầu lên nhìn trời.
Ánh sáng nhạt lộ ra từ chân núi, dần dần chuyển đỏ, cho đến màu vàng óng. Ánh sáng tràn đầy hy vọng lại lần nữa phủ xuống thảo nguyên nơi đây. Mắt có thể nhìn thấy, đều là những giọt sương trong suốt lóng lánh.
Lười biếng duỗi thắt lưng, Gerard dùng mũi chân chọt chọt cánh tay Bạch Khả nói: “Đi thôi, cô nên xuất phát rồi.”
“Đi đâu?” Bạch Khả hỏi.
“Đi Texas.”
“Texas?” Ngạc nhiên vui sướng bật dậy khỏi mặt đất, Bạch Khả hỏi: “Anh thật sự thả tôi đi? Không phải nói giỡn chứ?”
“Không.” Anh ta vừa đi vừa nói.
“Cũng sẽ không chơi xấu?” Bạch Khả lẽo đẽo theo sau anh ta hỏi.
“Ai chơi xấu?”
“Anh rõ ràng……”
“Được rồi được rồi, thu dọn đồ của cô đi, nhanh chóng lên đường.”
Đang khi nói chuyện, bọn họ đã đến trước cửa nhà. Bạch Khả kích động chạy vào nhà lấy quần áo.
“Chờ chút.” Gerard ngăn Bạch Khả đang chuẩn bị ngồi vào ghế điều khiển.
“Anh lại muốn đổi ý!” Bạch Khả trừng mắt nhìn anh ta.
“Chờ một chút, chỉ một chút thôi.” Gerard liếc cô, sau đó vào nhà lấy ra một ít thức ăn bỏ vào trong xe, lại lấy chút tiền kiên quyết đưa cho cô. “Cầm đi, xem như tôi xin lỗi cô.”
Từ chối vài lần, thấy anh ta vẫn kiên trì, cô cũng tiếp nhận. Mạnh mẽ ôm anh ta một chút, cô khởi động ô tô, phất tay với anh ta.
Nhìn chiếc ô tô màu lam dần dần biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt Gerard không hề có nụ cười. Trò chơi này tuy rằng là do anh ta bày ra, nhưng quyền chi phối đã không còn thuộc về anh ta nữa.
Số phận tựa như máy bay lệch khỏi quỹ đạo, nhìn không thấy điểm cuối, lại không biết phải hạ cánh ở đâu.
Lòng đầy hân hoan cô lái Thunderbird chạy trên đường, một chiếc máy bay bay ngang qua đỉnh đầu. Cô ngẩng đầu nhìn trời, học bộ dạng của Belle vẫy tay hét to.
Chỉ trong một khoảng thời gian, cô lại lần nữa đi ngang qua đường Oak. Lần này tâm trạng của cô giống như ánh mặt trời, từ yếu ớt chuyển thành rực rỡ. Sương mù trong rừng vẫn chưa tan hẳn, phủ từ ngọn cây xuống cành lá, tựa như tiên cảnh trong đồng thoại.
Gerard đã nói, cô đi qua thành phố tên là Santa Fe sẽ thấy cột mốc quốc lộ 66. Dọc thẳng quốc lộ 66, chạy nguyên một ngày, sẽ đến Texas. Cô xốc lại tinh thần, âm nhạc trong xe chơi với tiết tấu nhanh. Cô chạy một lèo từ sáng sớm đến chạng vạng. Khi nhìn thấy màu trắng đỏ và màu xanh da trời của châu kì (cờ của tiểu bang) đang phất phơ trước gió trên công trình kiến trúc của chính phủ, cô đã hét lên. Rốt cuộc cô cũng đã tới, tới vùng đất xinh đẹp có núi có biển có sa mạc này – mọi người gọi nó là “Lone Star State”.
Đưa mắt nhìn lại, địa thế phía trước thấp mà lại bằng phẳng, có mùi gia súc trong gió. Kiến trúc bốn phía đều mang theo dấu vết còn sót lại của những năm 50 của thế kỷ 20. Cô nghĩ cô nhất định đã bắt đầu đi vào quốc lộ 66 trong truyền thuyết, một thị trấn nhỏ gọi là Amarillo.
Tịch dương cúi chào buông xuống mái hiên, cô thả chậm tốc độ xe muốn tìm nơi nghỉ chân. Chung quanh chỉ có mấy quán rượu mang đầy phong cách phương Tây, tòa nhà cũ kỹ xây dựng rải rác trên mặt cát, khoảng cách ở giữa có vài cây xương rồng. Cách đó không xa chất một đống những thùng rượu gỗ, một người đàn ông lẳng lặng ngồi ở đó.
Bạch Khả dừng xe lại, nhìn không chớp mắt.
Người đàn ông đối mặt với tịch dương vẫn không nhúc nhích, để lại cho cô một cái bóng cô độc. Gió thổi góc áo anh ta lay động. Dưới ánh trời chiều, cô dụi mắt những vẫn cảm thấy không chân thật, hoài nghi mình đã đi vào một rạp chiếu phim lộ thiên. Mà người hiện ra ở trước mặt chỉ là một hình ảnh trong phim.
Bước từng bước tới gần, gần đến khi thấy rõ người đàn ông kia mặc một cái áo khoác da màu đen. Cô đi đến bên cạnh anh, anh giống như đang chuyên chú thưởng thức cảnh mặt trời lặn, không hề quay đầu nhìn cô.
“Nhất Đường……” Cô vươn tay đên nơi cách vai anh không đến một cm thì dừng lại. Thiên ngôn vạn ngữ không biết nên nói câu nào trước.
Vậy thì đừng nói gì cả. Cô yên lặng ngồi xuống cạnh anh. Anh ngắm tịch dương, cô nhìn anh ngắm tịch dương.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói: “Mặt trời đều phải xuống núi.”
“Đúng vậy.” Cô cười.
“Thế sao em đi lâu vậy?” Anh quay đầu lại nhìn cô. Ngữ khí oán giận giống như cô chỉ là vừa mới đi mua một chai rượu.
“Em đi rất lâu hả?” Cô hỏi.
“Rất lâu! Em không thấy anh đã già đi hay sao?” Anh chỉ vào nếp nhăn mờ nơi khóe mắt.
Cô vươn ngón tay, vụng về, run nhè nhẹ, sờ khóe mắt anh. Xúc cảm ấm áp nơi làn da ngấm vào đầu ngón tay. Nước mắt hơi trào ra, cô cười nói: “Là thật!”
“Đương nhiên là thật, cô bé ngốc.” Anh nhéo mũi cô một cái, cười ôm lấy cô.
Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc ở cổ, là thật. Dùng môi hôn vành tai anh, là thật. Gọi tên anh nghe giọng nói anh, cũng là thật.
“Em đã tìm rất lâu. Tại sao một chút tin tức về anh cũng không có!” Cô uất ức nói.
Anh dùng vài lời nói dối đơn giản đã lừa được cô.
“Bệnh của anh thế nào rồi? Đều tốt chứ?” Cô hỏi
“Tốt lắm. Chúng ta về nhà đi.” Anh nói.
“Nhà?”
“Ừ, anh có mua một căn nhà ở đây. Anh trang trí nó giống y như căn nhà ở nội châu. Về sau chúng ta sẽ ở đây, được không?”
“Được.”
Anh chở cô chạy tới nơi sầm uất nhất thành phố.
Căn nhà nằm trên con đường đông đúc, điểm khác với căn nhà ở nội châu là nơi đây có tường che, bên trong tường là đường nét màu xanh lá độc đáo. Anh nắm tay cô, gấp gáp đi vào trong sân.
“Chậm một chút.” Cô ở phía sau anh lảo đảo một cái.
“Anh quá sốt ruột.” Anh cười có lỗi, ý bảo cô chạy nhanh lên.
Cô tiến lên, bưng mặt anh, tỉ mỉ sờ một lần nói: “Nhất Đường, nụ cười của anh dường như đã thay đổi, bước đi cũng không giống.”
“Có thể không thay đổi sao?” Anh thuận thế ôm thắt lưng cô nói, “Một ngày không thấy như cách ba thu, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau.”
“Rất nhiều năm sao?” Cô còn thật sự tính ngày.
Không đợi cô tính xong, anh đã ôm ngang lấy cô, miệng vui vẻ nói: “Về nhà rồi.”
Nhà, vẫn giống như trước đây, chẳng qua là có vài đổi mới. Không còn tiếng xe ầm ầm rung trời, cũng không còn cát bụi dính đầy cửa kính. Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lại đi vào phòng ngủ nhìn nhìn. Lúc vừa quay đầu, đã thấy anh lười biếng đứng dựa vào khung cửa. Nếu tất cả mọi thứ vẫn còn, cô thực sự tin rằng họ đã quay trở lại quá khứ.
/59
|