An Thế Trúc đọc, phát hiện tất cả đều là viết mắng anh, nhất thời quơ quơ cuốn nhật kí trong tay, mất hứng hỏi Cố Thiến Thiến: “Sao em không viết anh đã làm nhiều chuyện tốt cho em?” An Thế Trúc cảm thấy thất vọng, anh rõ ràng cũng làm rất nhiều chuyện tốt!
Cố Thiến Thiến nhìn anh xem thường, cướp cuốn nhật kí của mình về.
Cô chọn lựa vài thứ mang đi, An Thế Trúc hỏi cô muốn đi trường tiểu học trước kia nhìn hay không.
Cố Thiến Thiến không chút do dự từ chối, tiểu học từ năm nhất đến năm ba, đều là lịch sử đen tối, tuy rằng An Thế Trúc cũng thường xuyên giúp cô, mỗi ngày nắm tay cô qua đường cái, bắt nạt cô xong sẽ cho cô đồ ăn vặt để lấy lòng, nếu đi mệt, anh sẽ vừa ghét bỏ vừa cõng cô, sau đó cười nhạo: “Nhóc gần nhất có phải ăn gà trảo, tôm giáo, bánh hoàng kim ở nhà anh ăn nhiều hơn hay không?” Anh còn nhìn dáng vẻ cô, vẻ mặt ghét bỏ: “Béo!”
Hai người ở nhà hàng gần Tú Thủy viên ăn cơm trưa, An Thế Trúc nói với cô: “Buổi chiều mang em đi xem công ty phần mềm của anh.”
Sau khi An Thế Trúc học đại học, một bên tiếp nhận khách sạn của gia tộc, một bên cùng bạn thành lập một công ty phần mềm.
Bởi vì anh liên tiếp đến thăm thành phố C, anh liền đem khách sạn An thị chuyển đến phương Nam, nhất là cạnh thành phố C, phát triển càng nhanh chóng, cô học cấp hai có ba năm thì một năm gặp An Thế Trúc một lần, đợi lên trung học, dường như cách mấy tháng chỉ thấy một lần, mỗi lần thấy đều làm cho cô bi thương.
Mà công ty phần mềm của anh, là anh cùng một vị học trưởng rất lợi hại cùng nhau mở, cho vào rất nhiều tâm huyết.
Học trưởng kia tên Trần Khải Sơn, lớn hơn An Thế Trúc 2 tuổi, sớm đã tốt nghiệp, trong ngành IT, có trác tuyệt thiên phú, hai người mở công ty phần mềm, An Thế Trúc góp tiền, Trần Khải Sơn làm kỹ thuật.
Trần Khải Sơn đeo mắt kính màu hổ phách, người nhìn qua hơi ngốc, dáng người hơi gầy yếu, khi An Thế Trúc mang theo Cố Thiến Thiến đến, Trần Khải Sơn đang vội vàng biên soạn số hiệu, không cùng anh chào, sẽ không để ý đến anh.
Công ty phần mềm tổng cộng có hơn mười nhân viên, An Thế Trúc giới thiệu cô với Trần Khải Sơn, rồi với bạn gái Trần Khải Sơn, Trương Tiểu Mạn, còn có nhân viên kỹ thuật Diệp Chí Thành, cùng với Bạch Lộ.
Trương Tiểu Mạn phụ trách tuyên truyền đối ngoại, Bạch Lộ phụ trách tiêu thụ, bởi vì cùng An Thế Trúc quan hệ tốt hơn, Cố Thiến Thiến đều làm quen một lần.
Diệp Chí Thành trêu ghẹo nói: “Đây là cô dâu nuôi từ bé của cậu?” Cố Thiến Thiến lập tức sặc máu, cái quái gì nuôi từ bé! Rõ ràng cô có cha mẹ nuôi dưỡng! cô dâu con khỉ! Cô cùng anh cực kỳ xa cách!
Cô nghiêm túc phản bác: “Chúng tôi có quan hệ hàng xóm từ trước mà thôi!”
An Thế Trúc không phản đối, cũng không giải thích, chỉ là cười cười, thông báo nhân viên của mình, buổi tối tổng giám đốc mời ăn cơm, đi hát KTV.
An Thế Trúc mang theo Cố Thiến Thiến đến văn phòng của mình, quăng cho Cố Thiến Thiến một cái laptop, anh liền bận việc của mình.
Nhân viên công ty phần mềm nhìn Cố Thiến Thiến với ánh mắt tò mò, nhìn đến nỗi cô không được tự nhiên, không rõ An Thế Trúc rốt cuộc đã làm gì, cô bình tĩnh hỏi An Thế Trúc: “Bạn anh nói thế là có ý gì?”
An Thế Trúc ngẩng đầu, ”À, bọn họ định giới thiệu bạn gái cho anh, anh không có hứng thú, đã nói là trong nhà có cô dâu nuôi từ bé.”
Cố Thiến Thiến: “…Ai là cô dâu nuôi từ bé của anh!”
“Lại chưa nói em, em kích động cái gì?” An Thế Trúc cười tủm tỉm đáp.
Cố Thiến Thiến: “…” Cô cảm thấy cô như con khổng tước xòe đuôi kiêu ngạo vậy, cô xám xịt nằm úp sấp trên sofa, xem phim vậy.
Đến 5 giờ là thời điểm tan tầm, An Thế Trúc cùng hơn mười nhân viên công ty phần mềm, đi khách sạn năm sao An thị ăn cơm chiều, mẹ Cố là người thành phố C phương Nam, cho nên vẫn thích ăn cay, Cố Thiến Thiến di truyền điểm này của bà, cũng rất thích ăn cay, thực đơn đưa tới trên tay cô, cô muốn ăn An Thế Trúc đã gọi món trước, “An heo chết” tất nhiên biết cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, vì bắt nạt cô, khi gọi món An Thế Trúc nhỏ mọn toàn gọi món cô không thích ăn.
Hết thảy đã khác sáu năm trước, từ 6 năm trước bắt đầu, An Thế Trúc sẽ không ở đây gây phiền toái cho cô.
Bởi vì cùng mọi người không quen, cô cũng không biết nói gì, An Thế Trúc chủ động chuyển đồ ăn cô thích ăn đến trước mặt cô, chủ động gắp cho cô rau, lấy cơm, lấy canh, Cố Thiến Thiến không cảm thấy có gì không ổn, dù sao An Thế Trúc vẫn đều đối với cô như vậy, chỉ là trước đây anh đều chọn món cô không thích, bây giờ thì chọn món cô thích.
Trương Tiểu Mạn ngoài ý muốn nói: “Không nghĩ tới Gậy Trúc cũng có một mặt ôn nhu săn sóc như vậy.”
Diệp Chí Thành cũng ồn ào nói: “Cô dâu nuôi từ bé chính là không giống với những người khác, Gậy Trúc, cậu nói có đúng không?”
Cố Thiến Thiến yên lặng phun trào: các người đều bị bề ngoài thuần lương của anh ta lừa gạt!!!
Đến lúc này, càng giải thích càng giống che giấu, hơn nữa cũng không cần thiết giải thích lặp đi lặp lại nhiều lần, cô còn muốn ăn cơm, cũng gắp rau cho An Thế Trúc, cái này gọi là trả lễ vậy, chỉ là cô gắp cho An Thế Trúc đồ cay, nhưng anh ta không dám ăn nhiều đồ cay.
An Thế Trúc nhìn cô một cái, đem đồ ăn gắp lại vào trong bát cô, “Anh không ăn cay.”
Cố Thiến Thiến cười ngọt ngào: “Tôi biết.”
An Thế Trúc: “…” Nhóc con kia vẫn còn mang thù sao? Trước đây gắp cà rốt cho cô không phải vì muốn tốt cho cô sao!
Ăn cơm chiều, một đám người đi KTV, Cố Thiến Thiến đi toilet, vừa rửa tay xong, đi ra lại gặp phải nhân viên phụ trách tiêu thụ công ty phần mềm Bạch Lộ, Cố Thiến Thiến gật đầu nở nụ cười với cô ta, tính trở về phòng hát, tiếng nói Bạch Lộ phía sau vang lên: “Xin hỏi, cô và An Thế Trúc có quan hệ gì?”
Mỗi lần nghe thấy tên An Thế Trúc từ trong miệng người khác nói ra, Cố Thiến Thiến cũng không phúc hậu muốn cười, cô đoán Bạch Lộ ước chừng là thích An Thế Trúc, thật là tài giỏi có thể gọi tên đầy đủ của An Thế Trúc. (Tên anh Trúc đồng âm Trư nên chị Thiến buồn cười, ai ko nhớ đọc lại chương 1)
...
Còn trả lời như thế nào, cô có chút do dự, An Thế Trúc cản hoa đào của cô nhiều như vậy, hoa đào nát thì không nói làm gì, nhưng trong đó còn có đóa đào hoa đẹp.
Cố Thiến Thiến sinh nhật vào đầu tháng 8, vừa vặn nghỉ hè, An Thế Trúc đều có thể đến, mỗi lần cô mời bạn học dự tiệc sinh nhật, An Thế Trúc đều lấy “mẹ Cố” phó thác anh chăm sóc Cố Thiến Thiến làm lý do, chặn ngang một cước, sau đó đem “hoa đào” cả một năm cô trêu chọc hái sạch sẽ, sau đó mọi người đều biết Cố Thiến Thiến có bạn trai rất tuấn tú, bạn trai ở thành phố B, Cố Thiến Thiến hận đến ngứa cả răng.
Cô nổi giận đùng đùng hỏi An Thế Trúc, An Thế Trúc đúng lý hợp tình nói:” Anh đây là giúp bác gái phòng ngừa nhóc yêu sớm! Sao? Nhóc muốn yêu sớm? Anh đi nói cho bác gái…” An Thế Trúc làm bộ phải đi.
Cố Thiến Thiến chạy nhanh giữ chặt cánh tay của anh, kỳ thật. cô cũng rất phiền những hoa đào này, mới trước đây bị con trai bắt nạt, đối với bọn họ có bóng ma tâm lý, chính là có một đóa hoa đào, cô kỳ thật có chút hứng thú…
...
Cô có nên cũng chắn đào hoa của anh ta một chút hay không, nhưng thay anh ta cản hoa đào nói không chừng lại hợp ý anh ta.
Cô trả lời: “Chỉ là quan hệ anh trai nhà hàng xóm.”
Bạch Lộ thấp giọng “A” một tiếng, còn định hỏi lại, điện thoại Cố Thiến Thiến vang lên, cô vừa thấy là mẹ Cố gọi điện thoại, chỉ chỉ điện thoại với Bạch Lộ, liền đi sang một bên.
Mẹ Cố hỏi cô ở thành phố B như thế nào, cùng người nhà họ An ở chung ra sao, Cố Thiến Thiến nhất nhất trả lời, vừa gọi bảy tám phút, An Thế Trúc đến đây.
Anh đi toilet xong, ở một bên chờ cô, đợi Cố Thiến Thiến nói chuyện điện thoại xong, anh mới hỏi: “Bác gái gọi?”
Cố Thiến Thiến gật đầu, An Thế Trúc hay giỡn nói:”Đi toilet nửa ngày, còn tưởng rằng em lại bị bắt cóc.”
Thật đáng ghét! An Thế Trúc người này không có việc gì thì lại nói chuyện xấu của cô ra, cho nên nói có người biết rõ mình như lòng bàn tay, thật sự là chuyện thống khổ.
Cố Thiến Thiến trước đây dáng vẻ rất đáng yêu, trừ bỏ dễ được người yêu thích, dễ bị người bắt nạt, còn dễ dàng bị người dụ dỗ, một ngày nào đó An Thế Trúc lại bắt nạt cô khóc, khụ, thực tế chuyện xấu của An Thế Trúc còn chưa kịp làm, tóm lại Cố Thiến Thiến đã khóc, An Thế Trúc đành phải ngoan ngoãn đi mua kem dỗ cô, cô ở bên cạnh chờ, sau đó một dì chạy tới nói cho cô, bà ấy là bạn mẹ cô, tới đón cô vân vân.
Cố Thiến Thiến đang suy tư, An Thế Trúc đã trở lại, chuyện đã xảy ra vài lần như vậy, An Thế Trúc lập tức tăng mạnh phòng bị, đi đâu cũng nắm tay Cố Thiến Thiến, sợ cô bị lừa bán.
Buổi tối, hai người cùng nhau về nhà, mẹ An theo thường lệ hỏi Cố Thiến Thiến hôm nay đi chơi có vui không, An Thế Trúc có bắt nạt cô hay không?
Sau đó mấy ngày, An Thế Trúc mang theo Cố Thiến Thiến đi dạo phố, mua một chút đồ gì đó, hôm khai giảng, An Thế Trúc lại cùng Cố Thiến Thiến đi báo danh, làm xong công việc thủ tục nhập học, An Thế Trúc lại khiêng hành lý của cô đi ký túc xá.
Sau đó An Thế Trúc an vị trong ký túc xá, ngắm Cố Thiến Thiến bận tới bận lui thu dọn sửa sang lại, cô tới rất sớm, đợi cô thu dọn xong rồi, mới có các bạn cùng phòng đến, ký túc xá là tiêu chuẩn bốn người một phòng, đến lúc giữa trưa, trong ký túc xá chen chúc đầy người, khụ, người khác đều là cha mẹ đưa con đến, Cố Thiến Thiến cùng An Thế Trúc đi chung với nhau tạo thành một tổ hợp rất quái dị.
Cố Thiến Thiến oán niệm nghĩ cha mẹ cô thật sự là không có trách nhiệm, trực tiếp đem cô quăng cho An Thế Trúc, cho dù xong việc, thật sự là không quan tâm cô. Tuy nhiên An Thế Trúc coi như cũng có trách nhiệm, bây giờ đối với cô cũng rất tốt, chẳng lẽ là nhận ra bản thân trước đây sai lầm, nên bồi thường?
Báo danh xong buổi tối ngày đó, trong hệ tân sinh viên có một phòng học lớn mở ra một hội nghị ngắn gọn, hết hội nghị Cố Thiến Thiến đi theo ba bạn cùng phòng đi về ký túc xá, có một giọng nam đột nhiên gọi cô lại: “Cố Thiến Thiến?”
Cố Thiến Thiến nhìn anh xem thường, cướp cuốn nhật kí của mình về.
Cô chọn lựa vài thứ mang đi, An Thế Trúc hỏi cô muốn đi trường tiểu học trước kia nhìn hay không.
Cố Thiến Thiến không chút do dự từ chối, tiểu học từ năm nhất đến năm ba, đều là lịch sử đen tối, tuy rằng An Thế Trúc cũng thường xuyên giúp cô, mỗi ngày nắm tay cô qua đường cái, bắt nạt cô xong sẽ cho cô đồ ăn vặt để lấy lòng, nếu đi mệt, anh sẽ vừa ghét bỏ vừa cõng cô, sau đó cười nhạo: “Nhóc gần nhất có phải ăn gà trảo, tôm giáo, bánh hoàng kim ở nhà anh ăn nhiều hơn hay không?” Anh còn nhìn dáng vẻ cô, vẻ mặt ghét bỏ: “Béo!”
Hai người ở nhà hàng gần Tú Thủy viên ăn cơm trưa, An Thế Trúc nói với cô: “Buổi chiều mang em đi xem công ty phần mềm của anh.”
Sau khi An Thế Trúc học đại học, một bên tiếp nhận khách sạn của gia tộc, một bên cùng bạn thành lập một công ty phần mềm.
Bởi vì anh liên tiếp đến thăm thành phố C, anh liền đem khách sạn An thị chuyển đến phương Nam, nhất là cạnh thành phố C, phát triển càng nhanh chóng, cô học cấp hai có ba năm thì một năm gặp An Thế Trúc một lần, đợi lên trung học, dường như cách mấy tháng chỉ thấy một lần, mỗi lần thấy đều làm cho cô bi thương.
Mà công ty phần mềm của anh, là anh cùng một vị học trưởng rất lợi hại cùng nhau mở, cho vào rất nhiều tâm huyết.
Học trưởng kia tên Trần Khải Sơn, lớn hơn An Thế Trúc 2 tuổi, sớm đã tốt nghiệp, trong ngành IT, có trác tuyệt thiên phú, hai người mở công ty phần mềm, An Thế Trúc góp tiền, Trần Khải Sơn làm kỹ thuật.
Trần Khải Sơn đeo mắt kính màu hổ phách, người nhìn qua hơi ngốc, dáng người hơi gầy yếu, khi An Thế Trúc mang theo Cố Thiến Thiến đến, Trần Khải Sơn đang vội vàng biên soạn số hiệu, không cùng anh chào, sẽ không để ý đến anh.
Công ty phần mềm tổng cộng có hơn mười nhân viên, An Thế Trúc giới thiệu cô với Trần Khải Sơn, rồi với bạn gái Trần Khải Sơn, Trương Tiểu Mạn, còn có nhân viên kỹ thuật Diệp Chí Thành, cùng với Bạch Lộ.
Trương Tiểu Mạn phụ trách tuyên truyền đối ngoại, Bạch Lộ phụ trách tiêu thụ, bởi vì cùng An Thế Trúc quan hệ tốt hơn, Cố Thiến Thiến đều làm quen một lần.
Diệp Chí Thành trêu ghẹo nói: “Đây là cô dâu nuôi từ bé của cậu?” Cố Thiến Thiến lập tức sặc máu, cái quái gì nuôi từ bé! Rõ ràng cô có cha mẹ nuôi dưỡng! cô dâu con khỉ! Cô cùng anh cực kỳ xa cách!
Cô nghiêm túc phản bác: “Chúng tôi có quan hệ hàng xóm từ trước mà thôi!”
An Thế Trúc không phản đối, cũng không giải thích, chỉ là cười cười, thông báo nhân viên của mình, buổi tối tổng giám đốc mời ăn cơm, đi hát KTV.
An Thế Trúc mang theo Cố Thiến Thiến đến văn phòng của mình, quăng cho Cố Thiến Thiến một cái laptop, anh liền bận việc của mình.
Nhân viên công ty phần mềm nhìn Cố Thiến Thiến với ánh mắt tò mò, nhìn đến nỗi cô không được tự nhiên, không rõ An Thế Trúc rốt cuộc đã làm gì, cô bình tĩnh hỏi An Thế Trúc: “Bạn anh nói thế là có ý gì?”
An Thế Trúc ngẩng đầu, ”À, bọn họ định giới thiệu bạn gái cho anh, anh không có hứng thú, đã nói là trong nhà có cô dâu nuôi từ bé.”
Cố Thiến Thiến: “…Ai là cô dâu nuôi từ bé của anh!”
“Lại chưa nói em, em kích động cái gì?” An Thế Trúc cười tủm tỉm đáp.
Cố Thiến Thiến: “…” Cô cảm thấy cô như con khổng tước xòe đuôi kiêu ngạo vậy, cô xám xịt nằm úp sấp trên sofa, xem phim vậy.
Đến 5 giờ là thời điểm tan tầm, An Thế Trúc cùng hơn mười nhân viên công ty phần mềm, đi khách sạn năm sao An thị ăn cơm chiều, mẹ Cố là người thành phố C phương Nam, cho nên vẫn thích ăn cay, Cố Thiến Thiến di truyền điểm này của bà, cũng rất thích ăn cay, thực đơn đưa tới trên tay cô, cô muốn ăn An Thế Trúc đã gọi món trước, “An heo chết” tất nhiên biết cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, vì bắt nạt cô, khi gọi món An Thế Trúc nhỏ mọn toàn gọi món cô không thích ăn.
Hết thảy đã khác sáu năm trước, từ 6 năm trước bắt đầu, An Thế Trúc sẽ không ở đây gây phiền toái cho cô.
Bởi vì cùng mọi người không quen, cô cũng không biết nói gì, An Thế Trúc chủ động chuyển đồ ăn cô thích ăn đến trước mặt cô, chủ động gắp cho cô rau, lấy cơm, lấy canh, Cố Thiến Thiến không cảm thấy có gì không ổn, dù sao An Thế Trúc vẫn đều đối với cô như vậy, chỉ là trước đây anh đều chọn món cô không thích, bây giờ thì chọn món cô thích.
Trương Tiểu Mạn ngoài ý muốn nói: “Không nghĩ tới Gậy Trúc cũng có một mặt ôn nhu săn sóc như vậy.”
Diệp Chí Thành cũng ồn ào nói: “Cô dâu nuôi từ bé chính là không giống với những người khác, Gậy Trúc, cậu nói có đúng không?”
Cố Thiến Thiến yên lặng phun trào: các người đều bị bề ngoài thuần lương của anh ta lừa gạt!!!
Đến lúc này, càng giải thích càng giống che giấu, hơn nữa cũng không cần thiết giải thích lặp đi lặp lại nhiều lần, cô còn muốn ăn cơm, cũng gắp rau cho An Thế Trúc, cái này gọi là trả lễ vậy, chỉ là cô gắp cho An Thế Trúc đồ cay, nhưng anh ta không dám ăn nhiều đồ cay.
An Thế Trúc nhìn cô một cái, đem đồ ăn gắp lại vào trong bát cô, “Anh không ăn cay.”
Cố Thiến Thiến cười ngọt ngào: “Tôi biết.”
An Thế Trúc: “…” Nhóc con kia vẫn còn mang thù sao? Trước đây gắp cà rốt cho cô không phải vì muốn tốt cho cô sao!
Ăn cơm chiều, một đám người đi KTV, Cố Thiến Thiến đi toilet, vừa rửa tay xong, đi ra lại gặp phải nhân viên phụ trách tiêu thụ công ty phần mềm Bạch Lộ, Cố Thiến Thiến gật đầu nở nụ cười với cô ta, tính trở về phòng hát, tiếng nói Bạch Lộ phía sau vang lên: “Xin hỏi, cô và An Thế Trúc có quan hệ gì?”
Mỗi lần nghe thấy tên An Thế Trúc từ trong miệng người khác nói ra, Cố Thiến Thiến cũng không phúc hậu muốn cười, cô đoán Bạch Lộ ước chừng là thích An Thế Trúc, thật là tài giỏi có thể gọi tên đầy đủ của An Thế Trúc. (Tên anh Trúc đồng âm Trư nên chị Thiến buồn cười, ai ko nhớ đọc lại chương 1)
...
Còn trả lời như thế nào, cô có chút do dự, An Thế Trúc cản hoa đào của cô nhiều như vậy, hoa đào nát thì không nói làm gì, nhưng trong đó còn có đóa đào hoa đẹp.
Cố Thiến Thiến sinh nhật vào đầu tháng 8, vừa vặn nghỉ hè, An Thế Trúc đều có thể đến, mỗi lần cô mời bạn học dự tiệc sinh nhật, An Thế Trúc đều lấy “mẹ Cố” phó thác anh chăm sóc Cố Thiến Thiến làm lý do, chặn ngang một cước, sau đó đem “hoa đào” cả một năm cô trêu chọc hái sạch sẽ, sau đó mọi người đều biết Cố Thiến Thiến có bạn trai rất tuấn tú, bạn trai ở thành phố B, Cố Thiến Thiến hận đến ngứa cả răng.
Cô nổi giận đùng đùng hỏi An Thế Trúc, An Thế Trúc đúng lý hợp tình nói:” Anh đây là giúp bác gái phòng ngừa nhóc yêu sớm! Sao? Nhóc muốn yêu sớm? Anh đi nói cho bác gái…” An Thế Trúc làm bộ phải đi.
Cố Thiến Thiến chạy nhanh giữ chặt cánh tay của anh, kỳ thật. cô cũng rất phiền những hoa đào này, mới trước đây bị con trai bắt nạt, đối với bọn họ có bóng ma tâm lý, chính là có một đóa hoa đào, cô kỳ thật có chút hứng thú…
...
Cô có nên cũng chắn đào hoa của anh ta một chút hay không, nhưng thay anh ta cản hoa đào nói không chừng lại hợp ý anh ta.
Cô trả lời: “Chỉ là quan hệ anh trai nhà hàng xóm.”
Bạch Lộ thấp giọng “A” một tiếng, còn định hỏi lại, điện thoại Cố Thiến Thiến vang lên, cô vừa thấy là mẹ Cố gọi điện thoại, chỉ chỉ điện thoại với Bạch Lộ, liền đi sang một bên.
Mẹ Cố hỏi cô ở thành phố B như thế nào, cùng người nhà họ An ở chung ra sao, Cố Thiến Thiến nhất nhất trả lời, vừa gọi bảy tám phút, An Thế Trúc đến đây.
Anh đi toilet xong, ở một bên chờ cô, đợi Cố Thiến Thiến nói chuyện điện thoại xong, anh mới hỏi: “Bác gái gọi?”
Cố Thiến Thiến gật đầu, An Thế Trúc hay giỡn nói:”Đi toilet nửa ngày, còn tưởng rằng em lại bị bắt cóc.”
Thật đáng ghét! An Thế Trúc người này không có việc gì thì lại nói chuyện xấu của cô ra, cho nên nói có người biết rõ mình như lòng bàn tay, thật sự là chuyện thống khổ.
Cố Thiến Thiến trước đây dáng vẻ rất đáng yêu, trừ bỏ dễ được người yêu thích, dễ bị người bắt nạt, còn dễ dàng bị người dụ dỗ, một ngày nào đó An Thế Trúc lại bắt nạt cô khóc, khụ, thực tế chuyện xấu của An Thế Trúc còn chưa kịp làm, tóm lại Cố Thiến Thiến đã khóc, An Thế Trúc đành phải ngoan ngoãn đi mua kem dỗ cô, cô ở bên cạnh chờ, sau đó một dì chạy tới nói cho cô, bà ấy là bạn mẹ cô, tới đón cô vân vân.
Cố Thiến Thiến đang suy tư, An Thế Trúc đã trở lại, chuyện đã xảy ra vài lần như vậy, An Thế Trúc lập tức tăng mạnh phòng bị, đi đâu cũng nắm tay Cố Thiến Thiến, sợ cô bị lừa bán.
Buổi tối, hai người cùng nhau về nhà, mẹ An theo thường lệ hỏi Cố Thiến Thiến hôm nay đi chơi có vui không, An Thế Trúc có bắt nạt cô hay không?
Sau đó mấy ngày, An Thế Trúc mang theo Cố Thiến Thiến đi dạo phố, mua một chút đồ gì đó, hôm khai giảng, An Thế Trúc lại cùng Cố Thiến Thiến đi báo danh, làm xong công việc thủ tục nhập học, An Thế Trúc lại khiêng hành lý của cô đi ký túc xá.
Sau đó An Thế Trúc an vị trong ký túc xá, ngắm Cố Thiến Thiến bận tới bận lui thu dọn sửa sang lại, cô tới rất sớm, đợi cô thu dọn xong rồi, mới có các bạn cùng phòng đến, ký túc xá là tiêu chuẩn bốn người một phòng, đến lúc giữa trưa, trong ký túc xá chen chúc đầy người, khụ, người khác đều là cha mẹ đưa con đến, Cố Thiến Thiến cùng An Thế Trúc đi chung với nhau tạo thành một tổ hợp rất quái dị.
Cố Thiến Thiến oán niệm nghĩ cha mẹ cô thật sự là không có trách nhiệm, trực tiếp đem cô quăng cho An Thế Trúc, cho dù xong việc, thật sự là không quan tâm cô. Tuy nhiên An Thế Trúc coi như cũng có trách nhiệm, bây giờ đối với cô cũng rất tốt, chẳng lẽ là nhận ra bản thân trước đây sai lầm, nên bồi thường?
Báo danh xong buổi tối ngày đó, trong hệ tân sinh viên có một phòng học lớn mở ra một hội nghị ngắn gọn, hết hội nghị Cố Thiến Thiến đi theo ba bạn cùng phòng đi về ký túc xá, có một giọng nam đột nhiên gọi cô lại: “Cố Thiến Thiến?”
/32
|