Khi Nam Bắc tỉnh lại đã là hừng đông.
Nam Bắc mơ hồ nhớ lại giấc mộng hôm qua, cảm thấy thật ấm áp. Cô chưa từng nhìn thấy Trình Mục Dương lúc nhỏ, hình ảnh trong giấc mơ này có lẽ là tái hiện lại những gì được nghe từ hai bà lão đã từng chăm sóc hắn ở hồ Vạn Đảo.
Hơn mười ngày kế tiếp, cô đều bị trói ở trên giường như vậy. Đỗ mang đến cô bé Philippines khoảng 7,8 tuổi. Khi hắn không ở trong phòng, cô bé kia sẽ ngồi ở một chỗ nhìn cô không chớp mắt. Đến khi Đỗ trở về, hắn mới lấy tay cô còng vào tay cô bé sau đó để cô đi vào trong toilet, cô bé kia vẫn đi theo nhìn cô chằm chằm.
Chẳng qua là lúc này, cô bé có cầm một khẩu súng trên tay.
Nam Bắc đã từng thử qua nên biết cô bé không hiểu tiếng Anh. Cách cầm súng của cô bé cũng rất lạ, chắc là mới được Đỗ dạy.
Vào buổi tối ngày thứ mười bốn, Đỗ trở về trên người mang theo vết thương.
Hắn yêu cầu cô bé băng bó, cô bé trước khi làm lại xòe lòng bàn tay ra trước mặt hắn, đòi thù lao.
Đỗ dùng tiếng Philippines mắng vài câu, sau đó từ trong túi áo lấy ra một ít tờ tiền ném lên bàn gỗ. Cô bé thấy vậy mới giúp hắn băng bó vết thương.
Nam Bắc bị trói chặt và bịt khăn trong miệng, thờ ơ nhìn tất cả.
Đỗ im lặng một hồi lại tháo khăn bịt miệng của Nam Bắc xuống, đặt súng vào trán cô: “Tôi nằm mơ cũng muốn giết cô.”
Hắn nói tiếng Trung.
Phát âm không chính xác.
Nam Bắc nhìn hắn, lạnh như băng nói: “Tôi cũng vậy.”
Thân hình cô vốn gầy, qua mười mấy ngày tra tấn, khuôn mặt đã nhỏ hơn, khóe mắt khẽ nhếch, con ngươi màu đen gần sát ngay với họng súng. Cô có đôi mắt rất giống Nam Hoài. Chẳng qua thiếu đi một ít sự tàn độc nhưng lại trong sáng hơn.
Đỗ nhìn ánh mắt của cô, hắn bỗng nhiên có một cái chớp mắt không rõ.
Hắn không thể xác định được bản thân có thể dùng sinh mạng của cô để đổi lấy vợ cùng con của hắn hay không.
Hắn bị ánh mắt của cô chọc giận.
Hắn dùng sức áp Nam Bắc vào tường, cả người dán sát, hung hăng nguyền rủa bên tai cô.
“Cô có biết có bao nhiêu người muốn đuổi giết tôi? Người của CIA, người của anh trai cô, người Nga. Giống như tôi mới là kẻ phóng hỏa giết người, là trùm buôn ma túy, tội ác tùy trời, nên xuống địa ngục! Cô, đáng lẽ phải xuống địa ngục từ lâu rồi, nhưng sao cô có thể sống đến bây giờ?”
Nam Bắc bị va chạm mạnh vào tường bắt đầu choáng váng, lại thấy buồn nôn.
Đầu vẫn đau, tay chân đều bị trói, hoàn toàn không có sức lực chống đỡ.
Nhưng lời của Đỗ nói như là một chuyện đáng cười khiến cô cười rộ lên: “Ai nên xuống địa ngục? Thế giới lớn như vậy, có quốc gia nào là không có nhân viên tình báo của các người? Các người đang làm cái gì? Muốn người dân nước khác như con chó mà phủ phục dưới người Mỹ. Iran, Guatemala, còn có Chi Lê nữa, nước nào cũng mới bắt đầu giàu có, nhân dân vừa mới yên ổn, đã bị các người xúi giục các tổ chức lật đổ chính phủ?”
Cô nghe cũng rất nhiều tin tức, vì những đất nước này mà bi ai.
“Nơi này cũng vậy, Philippines tổng tuyển cử có ích gì? Ngay cả tuyển cử tổng thống, bọn họ đều dựa vào các người. Tôi nói với anh, CIA không phải thượng đế, anh cũng không phải người cứu vớt chúng sinh. Giấc mộng của Mỹ đã gây ra nội chiến cùng chiến tranh cho bao nhiêu quốc gia? Chúng ta đều giống nhau, hai bàn tay đầy máu, có ai tốt đẹp hơn ai đâu.”
Cô nhìn hắn.
Ánh mắt cô, mạnh mẽ hơn hắn.
Bất luận là gia tộc nào, mục đích ban đầu của họ đều là muốn bảo vệ người dân địa phương. Bọn họ chưa bao giờ xâm chiếm lãnh thổ của người khác, chưa bao giờ chiếm lấy tài nguyên của người khác để tồn tại.
Đỗ bị cô nói đến im lặng, không biết phản bác thế nào.
Hắn gắt gao cầm cổ Nam Bắc, chỉ cần một bàn tay, là có thể lấy đi mạng của cô.
Vẻ mặt của cô rất thản nhiên, dường như nhìn thấu hắn, sẽ không dám xuống tay với cô.
Cuối cùng, hắn hận đến mức cười rộ lên.
“Cô rất tin Phật sao?”
Nam Bắc bị hắn bóp cổ càng khó mở miệng nói chuyện.
“Những người tin tưởng vào thượng đế như chúng tôi đều biết một câu ‘Joy may end in grief’” Hắn cúi đầu, từng chữ từng chữ phát ra từ kẽ răng, hận ý mang theo khoái ý, giải thích với cô: “Những lời này có ý là: Khoái hoạt đến cực điểm, nhất định sẽ sinh ra sầu khổ. Nam Bắc tiểu thư, tôi nghĩ, Phật giáo cũng có câu nói tương tự chứ.”
Đỗ nở nụ cười, Nam Bắc bỗng nhiên thấy hốt hoảng.
“Mấy ngày nay, vì muốn áp chế cục An ninh Liên bang Nga, tôi đã mạo hiểm lấy ít tư liệu của CIA, là một vài đoạn băng ghi hình.” Giọng của Đỗ có chút quỷ dị cùng hưng phấn, “Tôi nghĩ, trước đây cô cùng Trình Mục Dương chắc chắn là có một khoảng thời gian khoái hoạt với nhau, nếu không hắn cũng không để ý đến cô như thế.”
Đôi mắt Nam Bắc trợn to, gắt gao nhìn hắn.
Hắn nhắc tới Trình Mục Dương.
Câu nói kì lạ “Khoái hoạt đến cực điểm nhất định sẽ sinh ra sầu khổ”, lại có nụ cười hưng phấn khi báo được thù của hắn, từng chi tiết đều khiến cô khiếp sợ. Hắn nói Trình Mục Dương “để ý” cô, vì sao lại nói vậy?
Đỗ vừa cười vừa lấy từ trong túi ra cái di động đưa cho cô.
Trong đó đang phát một đoạn băng ghi hình.
Hình ảnh đầy máu, Nam Bắc vừa nhìn đến liền ngây dại.
Cô không biết đây là chuyện gì, không biết người bị giết là ai, nhưng cô biết người đang đứng chật vật kia, cúi đầu, tay cầm dao.
Nơi nơi đều là máu tươi.
Cô đang nhìn thì nôn ra một trận.
Tim đập cực nhanh, vô số phán đoán bay qua trong đầu, không nắm bắt được cái nào, hoàn toàn rối loạn. Đỗ rất phối hợp, sợ cô xem không hiểu liền giải thích: “Ngày đó, khi cô và tôi thân mật ở trong phòng, Trình Mục Dương cũng ở ngay cách vách. Hai người chỉ cách một lớp thủy tinh, đáng tiếc, cô không thấy hắn nhưng hắn có thể thấy cô.”
Trời đất như rung chuyển trước mắt.
Từng chữ Đỗ nói đâm thẳng dến đáy lòng của cô, ở nơi sâu nhất.
“Thật đúng là kẻ điên. Cô đoán xem, hắn bỗng nhiên phát cuồng như vậy, là vì cô phản bội hắn, hay là vì hai chúng ta thân mật? Hoặc là, cô với hắn chỉ cách một lớp thủy tinh, nhưng hắn không thể chạm vào cô mà đánh mất đi lí trí?”
Cô nhìn Đỗ, nước mắt không hề báo hiệu trước mà mạnh mẽ chảy xuống.
Hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ cô. Bắt đầu tại Bỉ, nhiều ngày nhiều đêm như vậy ở bên nhau, họ đã hiểu rõ cảm nhận của đối phương.
Đỗ dùng súng nâng cằm cô lên, nhìn cô ánh mắt của cô bị che kín nước mắt: “Nếu hắn không điên cuồng như vậy, người của chúng tôi cũng không bị giết, mà tôi, cũng sẽ không hạ lệnh kích hoạt thuốc nổ. Oanh một tiếng, khói lửa bao trùm khắp nơi, không còn gì cả.”
Con ngươi Nam Bắc nhanh chóng co rút lại.
“Không còn gì, chính là chết, thi thể cũng không giữ được.”
Đỗ tiếp tục nói.
Nam Bắc lại cái gì đều nghe không được .
Trình Mục Dương đã chết?
Thi thể cũng không giữ được?.
Nam Bắc không ngừng hồi tưởng.
Từ khi hai người mới bắt đầu gặp lại, tầm mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người cô.
Hắn nói: “Bắc Bắc, trí nhớ của anh rất tốt, nơi này vẫn nhớ về em.”
Hắn nói: “Chuyện này chấm dứt, cùng anh đến Moscow, được không?”
Hắn nói: “Anh rất ít khi nổ súng, vừa rồi chỉ là sợ em có nguy hiểm.”
Hắn nói: “Em đối với anh mà nói, cho tới bây giờ đều không liên quan đến Uyển Đinh. Anh chỉ biết, người thiếu nợ anh vừa rồi là Nam Bắc.”
Hắn nói: “Anh vốn có thể làm người tốt, đáng tiếc, người dụ hoặc anh lại là em.”
Trong bóng đêm, trên bờ biển, thanh âm của hắn rất nhỏ, lạnh lẽo nhưng khiến người ta rất thích nghe. Đôi khi rất xa, đôi khi rất gần. Chỉ tiếc cô không mở mắt ra được, không nhìn được hắn.
Kế hoạch của hắn vốn là không chê vào đâu được, cô xuất hiện, trở thành việc ngoài ý muốn, sau đó lại gặp nguy hiểm liên tiếp. Có lẽ ban đầu là cô bị hắn làm liên lụy, bị hắn cuốn vào trận chiến giữa CIA cùng Moscow. Nhưng kết cục lại, cô vẫn là lí do lớn nhất hại chết Trình Mục Dương.
Nam Bắc hôn mê một ngày một đêm, những nơi bị trói đều nổi lên dấu vết màu hồng.
Đỗ cũng bắt đầu lơ đễnh với cô, thậm chí có chút khoái trá. Nhưng đêm khuya, khi thấy cô không ngừng rơi lệ, thân thể nóng đến dọa người, hắn rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên. Điều kiện của Nam Hoài, chỉ có một, muốn hắn đem Nam Bắc trở về nguyên vẹn, một cọng tóc cũng không được thiếu, chỉ có như thế vợ và con hắn mới có thể thuận lợi đến Anh quốc.
Hắn phiền chán đánh thức cô bé bảo đi tìm bác sĩ.
Cô bé mời đến một bác sĩ địa phương.
Là ông già, còn mù.
Đỗ thấy hành động của bác sĩ không tiện thì cũng yên tâm một chút, nhưng vẫn đề phòng cầm súng. Bác sĩ già kia nhìn như là Hoa kiều, bắt mạch cho Nam Bắc sau đó dùng tiếng Trung nói: “Cô ấy mang thai.”
Đỗ giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên.
Quả thực tốt quá.
Nam Bắc mang thai, điều này có thể khiến Nam Hoài nhanh chóng chịu thỏa hiệp với hắn hơn.
Nhiều năm hợp tác với Nam Hoài khiến Đỗ biết rõ, Nam Hoài là người có thù thì phải trả, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào mà phải trả gấp đôi. Hắn nghe qua một tin đồn, Nam Hoài từng dùng mười lăm năm, một mình tìm ra những người có liên quan đến cái chết của cha mẹ năm đó mà giết, từng người từng người.
Nam Hoài là kẻ mà không ai hi vọng trở thành kẻ thù của hắn.
Bác sĩ nhanh chóng kê thuốc cho Nam Bắc, tận lực tránh ảnh hưởng đến thai nhi.
Nam Bắc là lợi thế lớn nhất của Đỗ, hắn tuy rằng hận cô thấu xương nhưng không thể để cô gặp chuyện không may được. Đỗ rất nghe lời bác sĩ, dựa theo đơn thuốc của ông mà cho cô uống. Hai ngày sau, Nam Bắc cũng có ý thức.
“Tỉnh rồi sao?” Đỗ đi tới, xoay người lại xem cô.
Lông mi Nam Bắc động đậy, chậm rãi mở mắt. Mắt bị sưng, đau đớn, tầm mắt mơ hồ.
Nhiều ngày hôn mê đã đem ý thức của cô nghiền nát thành những mảnh nhỏ, hiện nay không thể phân biệt được gì.
“Cô tỉnh rồi sao?” Bác sĩ cười rộ lên, “Tỉnh là tốt, nên hoạt động một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.”
—Hết chương 34—
Nam Bắc mơ hồ nhớ lại giấc mộng hôm qua, cảm thấy thật ấm áp. Cô chưa từng nhìn thấy Trình Mục Dương lúc nhỏ, hình ảnh trong giấc mơ này có lẽ là tái hiện lại những gì được nghe từ hai bà lão đã từng chăm sóc hắn ở hồ Vạn Đảo.
Hơn mười ngày kế tiếp, cô đều bị trói ở trên giường như vậy. Đỗ mang đến cô bé Philippines khoảng 7,8 tuổi. Khi hắn không ở trong phòng, cô bé kia sẽ ngồi ở một chỗ nhìn cô không chớp mắt. Đến khi Đỗ trở về, hắn mới lấy tay cô còng vào tay cô bé sau đó để cô đi vào trong toilet, cô bé kia vẫn đi theo nhìn cô chằm chằm.
Chẳng qua là lúc này, cô bé có cầm một khẩu súng trên tay.
Nam Bắc đã từng thử qua nên biết cô bé không hiểu tiếng Anh. Cách cầm súng của cô bé cũng rất lạ, chắc là mới được Đỗ dạy.
Vào buổi tối ngày thứ mười bốn, Đỗ trở về trên người mang theo vết thương.
Hắn yêu cầu cô bé băng bó, cô bé trước khi làm lại xòe lòng bàn tay ra trước mặt hắn, đòi thù lao.
Đỗ dùng tiếng Philippines mắng vài câu, sau đó từ trong túi áo lấy ra một ít tờ tiền ném lên bàn gỗ. Cô bé thấy vậy mới giúp hắn băng bó vết thương.
Nam Bắc bị trói chặt và bịt khăn trong miệng, thờ ơ nhìn tất cả.
Đỗ im lặng một hồi lại tháo khăn bịt miệng của Nam Bắc xuống, đặt súng vào trán cô: “Tôi nằm mơ cũng muốn giết cô.”
Hắn nói tiếng Trung.
Phát âm không chính xác.
Nam Bắc nhìn hắn, lạnh như băng nói: “Tôi cũng vậy.”
Thân hình cô vốn gầy, qua mười mấy ngày tra tấn, khuôn mặt đã nhỏ hơn, khóe mắt khẽ nhếch, con ngươi màu đen gần sát ngay với họng súng. Cô có đôi mắt rất giống Nam Hoài. Chẳng qua thiếu đi một ít sự tàn độc nhưng lại trong sáng hơn.
Đỗ nhìn ánh mắt của cô, hắn bỗng nhiên có một cái chớp mắt không rõ.
Hắn không thể xác định được bản thân có thể dùng sinh mạng của cô để đổi lấy vợ cùng con của hắn hay không.
Hắn bị ánh mắt của cô chọc giận.
Hắn dùng sức áp Nam Bắc vào tường, cả người dán sát, hung hăng nguyền rủa bên tai cô.
“Cô có biết có bao nhiêu người muốn đuổi giết tôi? Người của CIA, người của anh trai cô, người Nga. Giống như tôi mới là kẻ phóng hỏa giết người, là trùm buôn ma túy, tội ác tùy trời, nên xuống địa ngục! Cô, đáng lẽ phải xuống địa ngục từ lâu rồi, nhưng sao cô có thể sống đến bây giờ?”
Nam Bắc bị va chạm mạnh vào tường bắt đầu choáng váng, lại thấy buồn nôn.
Đầu vẫn đau, tay chân đều bị trói, hoàn toàn không có sức lực chống đỡ.
Nhưng lời của Đỗ nói như là một chuyện đáng cười khiến cô cười rộ lên: “Ai nên xuống địa ngục? Thế giới lớn như vậy, có quốc gia nào là không có nhân viên tình báo của các người? Các người đang làm cái gì? Muốn người dân nước khác như con chó mà phủ phục dưới người Mỹ. Iran, Guatemala, còn có Chi Lê nữa, nước nào cũng mới bắt đầu giàu có, nhân dân vừa mới yên ổn, đã bị các người xúi giục các tổ chức lật đổ chính phủ?”
Cô nghe cũng rất nhiều tin tức, vì những đất nước này mà bi ai.
“Nơi này cũng vậy, Philippines tổng tuyển cử có ích gì? Ngay cả tuyển cử tổng thống, bọn họ đều dựa vào các người. Tôi nói với anh, CIA không phải thượng đế, anh cũng không phải người cứu vớt chúng sinh. Giấc mộng của Mỹ đã gây ra nội chiến cùng chiến tranh cho bao nhiêu quốc gia? Chúng ta đều giống nhau, hai bàn tay đầy máu, có ai tốt đẹp hơn ai đâu.”
Cô nhìn hắn.
Ánh mắt cô, mạnh mẽ hơn hắn.
Bất luận là gia tộc nào, mục đích ban đầu của họ đều là muốn bảo vệ người dân địa phương. Bọn họ chưa bao giờ xâm chiếm lãnh thổ của người khác, chưa bao giờ chiếm lấy tài nguyên của người khác để tồn tại.
Đỗ bị cô nói đến im lặng, không biết phản bác thế nào.
Hắn gắt gao cầm cổ Nam Bắc, chỉ cần một bàn tay, là có thể lấy đi mạng của cô.
Vẻ mặt của cô rất thản nhiên, dường như nhìn thấu hắn, sẽ không dám xuống tay với cô.
Cuối cùng, hắn hận đến mức cười rộ lên.
“Cô rất tin Phật sao?”
Nam Bắc bị hắn bóp cổ càng khó mở miệng nói chuyện.
“Những người tin tưởng vào thượng đế như chúng tôi đều biết một câu ‘Joy may end in grief’” Hắn cúi đầu, từng chữ từng chữ phát ra từ kẽ răng, hận ý mang theo khoái ý, giải thích với cô: “Những lời này có ý là: Khoái hoạt đến cực điểm, nhất định sẽ sinh ra sầu khổ. Nam Bắc tiểu thư, tôi nghĩ, Phật giáo cũng có câu nói tương tự chứ.”
Đỗ nở nụ cười, Nam Bắc bỗng nhiên thấy hốt hoảng.
“Mấy ngày nay, vì muốn áp chế cục An ninh Liên bang Nga, tôi đã mạo hiểm lấy ít tư liệu của CIA, là một vài đoạn băng ghi hình.” Giọng của Đỗ có chút quỷ dị cùng hưng phấn, “Tôi nghĩ, trước đây cô cùng Trình Mục Dương chắc chắn là có một khoảng thời gian khoái hoạt với nhau, nếu không hắn cũng không để ý đến cô như thế.”
Đôi mắt Nam Bắc trợn to, gắt gao nhìn hắn.
Hắn nhắc tới Trình Mục Dương.
Câu nói kì lạ “Khoái hoạt đến cực điểm nhất định sẽ sinh ra sầu khổ”, lại có nụ cười hưng phấn khi báo được thù của hắn, từng chi tiết đều khiến cô khiếp sợ. Hắn nói Trình Mục Dương “để ý” cô, vì sao lại nói vậy?
Đỗ vừa cười vừa lấy từ trong túi ra cái di động đưa cho cô.
Trong đó đang phát một đoạn băng ghi hình.
Hình ảnh đầy máu, Nam Bắc vừa nhìn đến liền ngây dại.
Cô không biết đây là chuyện gì, không biết người bị giết là ai, nhưng cô biết người đang đứng chật vật kia, cúi đầu, tay cầm dao.
Nơi nơi đều là máu tươi.
Cô đang nhìn thì nôn ra một trận.
Tim đập cực nhanh, vô số phán đoán bay qua trong đầu, không nắm bắt được cái nào, hoàn toàn rối loạn. Đỗ rất phối hợp, sợ cô xem không hiểu liền giải thích: “Ngày đó, khi cô và tôi thân mật ở trong phòng, Trình Mục Dương cũng ở ngay cách vách. Hai người chỉ cách một lớp thủy tinh, đáng tiếc, cô không thấy hắn nhưng hắn có thể thấy cô.”
Trời đất như rung chuyển trước mắt.
Từng chữ Đỗ nói đâm thẳng dến đáy lòng của cô, ở nơi sâu nhất.
“Thật đúng là kẻ điên. Cô đoán xem, hắn bỗng nhiên phát cuồng như vậy, là vì cô phản bội hắn, hay là vì hai chúng ta thân mật? Hoặc là, cô với hắn chỉ cách một lớp thủy tinh, nhưng hắn không thể chạm vào cô mà đánh mất đi lí trí?”
Cô nhìn Đỗ, nước mắt không hề báo hiệu trước mà mạnh mẽ chảy xuống.
Hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ cô. Bắt đầu tại Bỉ, nhiều ngày nhiều đêm như vậy ở bên nhau, họ đã hiểu rõ cảm nhận của đối phương.
Đỗ dùng súng nâng cằm cô lên, nhìn cô ánh mắt của cô bị che kín nước mắt: “Nếu hắn không điên cuồng như vậy, người của chúng tôi cũng không bị giết, mà tôi, cũng sẽ không hạ lệnh kích hoạt thuốc nổ. Oanh một tiếng, khói lửa bao trùm khắp nơi, không còn gì cả.”
Con ngươi Nam Bắc nhanh chóng co rút lại.
“Không còn gì, chính là chết, thi thể cũng không giữ được.”
Đỗ tiếp tục nói.
Nam Bắc lại cái gì đều nghe không được .
Trình Mục Dương đã chết?
Thi thể cũng không giữ được?.
Nam Bắc không ngừng hồi tưởng.
Từ khi hai người mới bắt đầu gặp lại, tầm mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người cô.
Hắn nói: “Bắc Bắc, trí nhớ của anh rất tốt, nơi này vẫn nhớ về em.”
Hắn nói: “Chuyện này chấm dứt, cùng anh đến Moscow, được không?”
Hắn nói: “Anh rất ít khi nổ súng, vừa rồi chỉ là sợ em có nguy hiểm.”
Hắn nói: “Em đối với anh mà nói, cho tới bây giờ đều không liên quan đến Uyển Đinh. Anh chỉ biết, người thiếu nợ anh vừa rồi là Nam Bắc.”
Hắn nói: “Anh vốn có thể làm người tốt, đáng tiếc, người dụ hoặc anh lại là em.”
Trong bóng đêm, trên bờ biển, thanh âm của hắn rất nhỏ, lạnh lẽo nhưng khiến người ta rất thích nghe. Đôi khi rất xa, đôi khi rất gần. Chỉ tiếc cô không mở mắt ra được, không nhìn được hắn.
Kế hoạch của hắn vốn là không chê vào đâu được, cô xuất hiện, trở thành việc ngoài ý muốn, sau đó lại gặp nguy hiểm liên tiếp. Có lẽ ban đầu là cô bị hắn làm liên lụy, bị hắn cuốn vào trận chiến giữa CIA cùng Moscow. Nhưng kết cục lại, cô vẫn là lí do lớn nhất hại chết Trình Mục Dương.
Nam Bắc hôn mê một ngày một đêm, những nơi bị trói đều nổi lên dấu vết màu hồng.
Đỗ cũng bắt đầu lơ đễnh với cô, thậm chí có chút khoái trá. Nhưng đêm khuya, khi thấy cô không ngừng rơi lệ, thân thể nóng đến dọa người, hắn rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên. Điều kiện của Nam Hoài, chỉ có một, muốn hắn đem Nam Bắc trở về nguyên vẹn, một cọng tóc cũng không được thiếu, chỉ có như thế vợ và con hắn mới có thể thuận lợi đến Anh quốc.
Hắn phiền chán đánh thức cô bé bảo đi tìm bác sĩ.
Cô bé mời đến một bác sĩ địa phương.
Là ông già, còn mù.
Đỗ thấy hành động của bác sĩ không tiện thì cũng yên tâm một chút, nhưng vẫn đề phòng cầm súng. Bác sĩ già kia nhìn như là Hoa kiều, bắt mạch cho Nam Bắc sau đó dùng tiếng Trung nói: “Cô ấy mang thai.”
Đỗ giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên.
Quả thực tốt quá.
Nam Bắc mang thai, điều này có thể khiến Nam Hoài nhanh chóng chịu thỏa hiệp với hắn hơn.
Nhiều năm hợp tác với Nam Hoài khiến Đỗ biết rõ, Nam Hoài là người có thù thì phải trả, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào mà phải trả gấp đôi. Hắn nghe qua một tin đồn, Nam Hoài từng dùng mười lăm năm, một mình tìm ra những người có liên quan đến cái chết của cha mẹ năm đó mà giết, từng người từng người.
Nam Hoài là kẻ mà không ai hi vọng trở thành kẻ thù của hắn.
Bác sĩ nhanh chóng kê thuốc cho Nam Bắc, tận lực tránh ảnh hưởng đến thai nhi.
Nam Bắc là lợi thế lớn nhất của Đỗ, hắn tuy rằng hận cô thấu xương nhưng không thể để cô gặp chuyện không may được. Đỗ rất nghe lời bác sĩ, dựa theo đơn thuốc của ông mà cho cô uống. Hai ngày sau, Nam Bắc cũng có ý thức.
“Tỉnh rồi sao?” Đỗ đi tới, xoay người lại xem cô.
Lông mi Nam Bắc động đậy, chậm rãi mở mắt. Mắt bị sưng, đau đớn, tầm mắt mơ hồ.
Nhiều ngày hôn mê đã đem ý thức của cô nghiền nát thành những mảnh nhỏ, hiện nay không thể phân biệt được gì.
“Cô tỉnh rồi sao?” Bác sĩ cười rộ lên, “Tỉnh là tốt, nên hoạt động một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.”
—Hết chương 34—
/47
|