Chương 95: Ta tự do rồi ? !
"Hoàng gia ý hả, đêm qua hắn đã đi rồi."
"Cái gì, hắn đi rồi?"
Ta chấn động, tiểu nhị kia gật gật đầu: "Ừm, Hoàng gia nói hắn có việc phải làm, có lẽ sẽ không trở lại nữa, hơn nữa còn để lại vật gì đó ở đầu giường cho ngươi, dặn ngươi nhất định phải xem."
Nói xong, hắn cúi người chào ta, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ta ngơ ngác đứng một hồi, lúc này mới đỡ vách tường từ từ đi đến cạnh giường, duỗi tay sờ, quả nhiên bên cạnh gối đầu có một chiếc túi gì đó, chạm tới liền truyền đến một hồi âm thanh vật cứng chạm vào nhau.
Là - - bạc? !
Ta vội lấy lên sờ thử, quả nhiên là một túi bạc, tuy đa phần đều là bạc vụn, nhưng cầm lên cũng khá nặng, ít cũng phải đến năm mươi lượng, đây chính là tiền tiêu cho một hộ gia đình trong khoảng một hai năm đấy!
Ta ngồi bần thần ở mép giường, trước mắt là một mảnh mơ hồ như phủ sương, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve những đĩnh bạc đó, có một loại cảm giác ấm áp nói không nên lời, giống như một ngọn lửa âm ỉ dần dần cháy lên trong lòng ta.
Giờ khắc này, ta đột nhiên nhận ra một điều- -
Trên tay ta có một khoản tiền, hơn nữa, ta đã xuất cung!
Nói cách khác, ta, tự do rồi? !
Suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu khiến ta vừa có chút kích động lại có chút mê man, giống như ta không thể tin được toàn bộ chuyện này đều là sự thật, nhưng ta quả thực đã xuất cung, người trong cung nghĩ ta nhất định đã chết, hẳn sẽ không quay lại quản ta nữa; thậm chí, ta còn đột nhiên có nhiều bạc như vậy!
Ta thật sự, tự do rồi !
"Ha ha..."
Ta nở nụ cười, bàn tay gắt gao nắm chặt nén bạc, từ từ đặt lên trước ngực.
Có gì đó nóng bỏng rơi xuống, là nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên gò má, tí tách rơi trên tay ta, tạo thành một vết mờ trên mu bàn tay, rồi dần biến mất không thấy nữa...
.
Ở lại khách điếm mấy ngày, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài, mới đi đến hành lang, liền nghe thấy âm thanh náo nhiệt phía dưới, có người lớn tiếng gọi rượu, bọn tiểu nhị thét to mang thức ăn lên, chưởng quầy không kiên nhẫn thúc giục, hòa cùng giọng rao yểu điệu của mấy cô nương bán hàng rong - -
Chóp mũi ngửi thấy mùi cay xè của ớt cùng mùi thơm nhàn nhạt của hạt tiêu trong đĩa cơm rang.
Trong lòng có chút chua xót, đây mới là hương vị của cuộc sống.
Ta đứng ở hành lang, mơ màng nhìn tất cả mọi thứ, rõ ràng như thế, bình đạm như thế, lại vô cùng trân quý, một lúc sau, ta mới ép được nước mắt đã đong đầy trong hốc mắt lại, vịn lan can thật cẩn thận đi xuống.
Lúc này, một người đi bên cạnh ta, thân thiết nói: "Cô nương, sao ngươi lại ra đây? Cẩn thận - -!"
Vừa mới nói xong, ta liền hụt chân, hắn vội vàng đỡ ta.
Ta nghe giọng nói này rất quen tai, chính là tiểu nhị vẫn luôn chăm sóc ta trong khách điếm mấy ngày qua, người ta thân thiết, ta cũng mỉm cười nói: "Đa tạ ngươi, tiểu nhị ca."
"Ngươi có chuyện gì thì giao cho ta làm đi. Đôi mắt ngươi không tiện, đừng đi ra ngoài."
"Tiểu nhị ca, ta muốn rời đi, cần đến đâu trả tiền thuê phòng đây?"
"Tiền thuê phòng sao? Hoàng gia đã sớm thanh toán rồi, còn thanh toán những nửa năm, vì sao cô nương phải rời đi?"
Thanh toán hết nửa năm tiền thuê phòng sao? Là lo cho đôi mắt của ta không thể khôi phục lại thị lực, cho nên mới sắp xếp như thế à?
Ấm áp dâng lên trong lòng khiến ta cảm thấy có chút nghẹn ngào, vị Hoàng gia này thật sự là người tốt, giúp ta đến thế, chỉ sợ kiếp sau ta phải kết cỏ ngậm vành làm trâu làm ngựa mới có thể báo đáp.
"Cảm ơn ngươi tiểu nhị ca, ta đi đây."
Nói xong, ta liền mò mẫn đi xuống, tiểu nhị kia dừng một chút, lại vội vàng đi đến đỡ ta, nói: "Cẩn thận chút, đôi mắt cô nương không tốt, cô nương định đi đâu?"
/782
|