Chương 92: Tiểu Báo, ngươi thật to gan.
Lão đại kia đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn ta một cái, tuy ta thấy không rõ, nhưng có thể cảm giác được tất cả khí thế trên người hắn đều nao núng tiếp xuống, nghĩ ngợi, vội vàng phân phó nói: ‘’Trói nàng ta lại, không cho phép bất kỳ kẻ nào động vào.’’
‘’Vâng.’’
Những thủ hạ này vừa nghe, lập tức xông tới, ba chân bốn cắng trói ta lại, lại vẫn nhét một đống vải vào trong miệng ta, ta liều mạng lắc đầu vùng vẫy, nhưng một chút tác dụng cũng không có, chỉ có thể bị bọn chúng ném vào một góc, xem ta còn muốn vùng vẫy, liền chĩa gươm vào người ta: ‘’Dám lộn xộn, liền phanh thây ngươi!’’
Nói xong, bọn họ đều đi ra ngoài.
Cửa cũng đóng lại.
Cuối cùng vẫn tránh được một kiếp, ta như là vừa đi một vòng từ Qủy môn quan trở về, trong lòng vẫn rất sợ hãi.
Chỉ có điều, Hoàng gia là ai?
Nghe bọn họ vừa nói chuyện, dường như đặc biệt kiêng kị người này, bọn thổ phỉ này coi như là có một chút thế lực lại tâm ngoan thủ lạt, còn có người nào ác hơn bọn chúng? Chẳng lẽ, lại là lợi hại hơn thổ phỉ?
Nghĩ như vậy, ta vội vàng dán lỗ tai lên vách tường, nghe âm thanh bên ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều thổ phỉ, nhung một đám đều ngừng thở, cực kỳ khẩn trương, ta nghe được tiếng bước chân đi tới, một loại cảm giác khẩn trương tiếp theo ập đến.
Khí tức khiếp người!
‘’Hoàng gia, Hoàng gia đại giá quang lâm, chúng tiểu nhân bái kiến!’’
Âm thanh của lão đại kia không còn hung ác giống như lúc trước, mang theo chút cười, còn chưa nói nên lời chột dạ và nịnh nọt, nhưng đối phương không lập tức nói chuyện, qua một hồi lâu, mới nghe được một âm thanh còn trẻ tuổi nói: ‘’Tiểu Báo, lá gan của ngươi thật lớn.’’
Hoàng gia, vẫn còn trẻ?
Trong lòng ta nghi ngờ, liền nghe thấy lão đại kia cười: “”Ngũ ca nói đùa…’’
Ngũ ca? Xem ra người nói chuyện còn chưa phải là Hoàng gia, chỉ là một người thủ hạ của Hoàng gia, nhưng người Hoàng gia này thật sự không tầm thường. Tuy hắn còn chưa mở miệng, nhưng loại áp lực trấn áp lòng người này, khiến cho những thổ phỉ hung ác xung quanh đều đã biến thành mèo nhà.
‘’Hoàng gia đã nói qua, các ngươi chưa nghe sao? Ai cho các ngươi ra tay trên quan đạo?’’
‘’Hoàng gia tha tội, Hoàng gia tha mạng!’’ Ta nghe thấy lão đại kia thùng thùng dập đầu: ‘’Chúng tiểu nhân biết sai rồi, chỉ là chúng tiểu nhân thật sự căng rồi, gần đây cũng không có việc gì, mới ra hạ sách này, Hoàng gia thứ tội!’’
‘’Nếu như đoạt hàng hóa, vì sao còn cướp đoạt nữ nhân?’’
‘’Cướp đoạt nữ nhân? KHông có, chúng tiểu nhân đều biết đây là điều kiêng kị, chúng tiểu nhân làm sao dám?’’
‘’Có người nhìn thấy, các ngươi đem một nữ nhân lên xe.’’
‘’Cái tên nào dám nói luyên thuyên, Hoàng gia nắm rõ, chúng ta chỉ là đón xe, xông về phía trước mặt hàng hóa, nữ nhân kia, chúng tiểu nhân đánh nàng ta hôn mê liền bỏ lại, cũng không biết đã đi tới chỗ nào.’’
Ta vừa nghe lập tức liền nóng nảy trong lòng, thường thừa nhận những hành vi phạm tội nhỏ nhoi, là vì che giấu tội ác, xem ra người Hoàng gia này cực kỳ kiêng kị cường nhân xâm hại dân nữ, mà lão đại kia biết điểm này, đơn giản liền che giấu chuyện này xuống, như vậy mới không bị trách phạt.
Vừa nghĩ đến đây, ta gấp gáp giãy giụa muốn mở miệng kêu cứu, nhưng tứ chi đều bị trói nghiêm ngặt, miệng cũng bị nhét vải, trừ bỏ tiếng thở dốc như mèo, ta vốn không thể phát ra được âm thanh nào.
‘’Thật vậy không?’’
‘’Đương nhiên là thật, chúng tiểu nhân không dám lừa gạt.’’
‘’Hu hu hu.’’ Ta liều mạng loạng choạng đầu, giống như hi vọng có người có thể nhìn thấy – hắn đang nói dối, hắn đang nói dối.
/782
|