Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 167: Hoàng tử vinh quang và gian khổ

/782


Chương 167: Hoàng tử vinh quang hay gian khổ

 

 

Bọn họ vừa quỳ xuống, những người phía sau cũng quỳ rạp xuống theo, ngay sau đó là hàng ngàn hàng vạn nạn nhân quỳ xuống trước mặt ta, phảng phất giống như sóng biển đổ xuống vậy.

 

Đây là lần đầu tiên, ta nhìn thấy nhiều người quỳ gối trước mắt như vậy.

 

Nhưng cái loại cảm giác này, cũng không tốt, bởi vì ta biết, ở thời điểm những người đó quỳ xuống, cái trách nhiệm nặng nề kia cũng đã đè lên trên người chúng ta, khi ngươi muốn tiếp nhận vinh quang, cũng là lúc phải gánh vác khó khăn gian khổ mà vinh quang mang đến.

Sáng sớm chúng ta mới thu thập rời đi Châu phủ, nhưng không bao lâu sau, chúng ta đã phải quay trở lại Châu phủ, nhưng lúc này lại đã không còn nhẹ nhàng như lúc rời đi, ta nghe thấy tiếng bước chân của hắn, một bước rồi một bước càng ngày càng nhanh.

 

Mấy vạn nạn dân tràn vào thành Dương Châu, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, trước đây cũng không phải chưa từng có việc nạn dân xông vào thành tạo nên hỗn loạn lớn, đặc biệt hôm nay nạn dân không chỉ tiến vào thành mà còn phá tan cửa thành, dường như đã mơ hồ dự báo trước chuyện này rất khó giải quyết, nhất là khi người ta đói khát bị đẩy đến đường cùng thì việc gì cũng có thể làm được, đến lúc đó, ai còn quan tâm đến luật pháp, thân phận địa vị như thế nào.

 

Nhìn đôi môi của hắn khô khốc, ta pha một chén trà nóng đưa vào tay hắn, hắn cầm chén trà, nhưng một ngụm cũng không uống.

 

“Điện hạ,” ta nhẹ nhàng nói: “Ngài đừng nóng vội, uống một ngụm trà rồi nghĩ tiếp.”

 

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, chưa có lên tiếng, cúi đầu đang muốn uống trà, thì thấy Dương Văn Toàn dẫn theo quan viên lớn nhỏ của thành Dương Châu vội vàng tiến tới, tất cả những người này đều quỳ gối ở dưới chân hắn, một đám người mặt xám như màu đất không dám mở miệng,

 

Bùi Nguyên Hạo đặt chén trà lên trên bàn, trầm giọng nói: “Tình hình bên ngoài như thế nào?”

 

“Bẩm điện hạ, tạm thời đã khống chế được tình hình, tất cả nạn dân đều được sắp xếp ở thành nam.”

 

“Việc ăn uống?”

 

“Hạ quan đã sai người ngay lập tức mở sạp cháo, ổn định những nạn dân đó trước rồi tính tiếp.”

 

Tuy nói cục diện đã ổn định, nhưng ai cũng biết, những việc này chỉ là kế sách tạm thời, điều những nạn dân đó muốn là được ăn cơm no, các sạp cháo chỉ có thể làm bọn họ no bụng trong lúc nhất thời, hơn nữa lúc này Dương Châu còn có tuyết rơi, thời tiết so với bình thường rét lạnh hơn rất nhiều, nạn dân còn cần một lượng lớn quần áo mùa đông và vật dụng để sưởi ấm.

 

Thoạt nhìn, chuyện này so với bất kỳ việc gì đều khó giải quyết.

 

Bùi Nguyên Hạo nói: “Ngươi vừa mới nói, lương thực tích trữ không đủ để ứng phó những nạn dân này, hiện tại thành Dương Châu rốt cuộc còn bao nhiêu lương thực tích trữ, có thể duy trì bao lâu?”

 

“Này ——” Hồng Văn Toàn chần chờ một chút, không có lập tức trả lời, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo sắc bén nhìn về phía ông ta, Hồng Văn Toàn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Không, không đủ ba ngày.”

 

Cái gì? Ta đứng ở một bên, nghe xong chấn động.

 

 

 


/782

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status