Nghe thấy Hoàng Hậu lên tiếng, hỉ nương ngay lập tức hiểu ý đem khăn trùm đầu rơi xuống trùm trên đầu Mộ Dung Tâm Nguyệt một lần nữa, sau đó liền nâng nàng vào tân phòng, một đoạn nhạc đệm nhỏ coi như đã qua!
Điện phủ to như vậy khắp nơi đều là đám người chúc mừng, có người hư tình có người giả ý. Nhưng mà Thượng Quan Quân Ngọc sẽ không để ý, mà Mộ Dung Tâm Nguyệt lại càng không để ý! Đêm tối chậm rãi buông xuống, dần dần đám người ầm ĩ cũng tan đi...
Thượng Quan Quân Ngọc ngồi ở đình hóng gió, một mình buồn uống rượu, hồi ức miên man. Nếu không phải nghe thấy tin tức Thanh Y phải gả cho Viên Thân Vương, làm sao hắn có thể dưới sự tức giận mà đáp ứng mẫu hậu cưới Mộ Dung Tâm Nguyệt đây?
Hơn nữa hắn đã từng thậm chí nghĩ tới, chỉ cần Thanh Y đáp ứng rời đi cùng hắn, hắn từ đây có thể không hề hỏi đến thế sự, cùng Thanh Y sống cuộc sống nhàn vân dã hạc nhật tử (đêm ngày mây nhàn hạc hoang – nói tới cuộc sống êm đềm tự do). Chỉ là hắn đã xem nhẹ tình yêu của hắn đối với Thanh Y, cũng đánh giá cao tình cảm Thanh Y dành cho hắn, mới khiến cho chính mình lâm vào vực sâu thống khổ mà không có cách nào tự kềm chế!
Hắn chỉ biết là từ nay về sau sữ không bao giờ sẽ tin tưởng nữ nhân, tin tưởng cái gọi là tình yêu! Tất cả đều là giả, giả! Thượng Quan Quân Ngọc càng nghĩ càng giận phẫn (giận dữ + phẫn nộ), càng nghĩ càng không cam nguyện, phẫn nộ đem cái ly trong tay mình ném xuống đất, phát tiết oán hận trong lòng đối với Thanh Y.
Hoàng huynh, ngươi có khỏe không? Ngươi đã uống nhiều rồi, nên trở về phòng nghỉ ngơi? Không biết Thượng Quan Quân Nhược đã đi tới khi nào, thấy hắn như thế không nhịn được lo lắng hỏi.
Nếu nói Thượng Quan Quân Ngọc là động băng ngàn năm, mọi chuyện luôn chôn sâu dưới đáy lòng, như vậy thì Thượng Quan Quân Nhược chính là ánh nắng dịu dàng. Hai người bọn họ vô luận là tính cách hay bề ngoài đều là đối lập như thế!
Mà Mộ Dung Kiều cũng từng nói qua, Thượng Quan Quân Nhược ôn nhu quá mức, như ánh mặt trời, làm người ta có cảm giác đó là một đại ca để mình ỷ lại, nếu là như vậy thì làm sao có thể sinh ra thứ tình cảm yêu say đắm đây?
Trở về phòng? Ha ha... Ngươi biết rõ nàng phi ta mong muốn, chẳng lẽ còn muốn ta cùng nàng diễn giả thành thật sao? Thượng Quan Quân Ngọc cười khổ một tiếng, âm thầm tự giễu.
Hoàng huynh, Thanh Y cô nương đối với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không thể chết tâm đối với nàng sao? Huống hồ ngươi đã cưới Mộ Dung Tâm Nguyệt, sao lại có thể ủy khuất người ta đây? Thượng Quan Quân Nhược nhíu mày trầm giọng nói.
Thượng Quan Quân Ngọc đạm mạc nhìn hắn một cái, vẫn chưa nói chuyện, chỉ là ánh mắt có chút thâm thúy đánh giá hắn.
Kỳ thật Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng không kém so với Thanh Y a, ngươi sao không thử đi tiếp nhận nàng, tiếp nhận một đoạn tình cảm khác? Thấy hắn không nói Thượng Quan Quân Nhược lại nói tiếp.
Thử? Từ bỏ một đoạn cảm tình đi tiếp nhận một đoạn tình cảm khác nói dễ hơn làm. Ta sẽ không lại tin tưởng cái gọi là tình yêu thêm một lần nào nữa! Thượng Quan Quân Ngọc nhìn hắn có chút suy sụp ngồi xuống...
Thượng Quan Quân Nhược khẽ thở dài: Thật là đáng tiếc, Mộ Dung Tâm Nguyệt vô tội chịu liên lụy. Nàng nguyên bản có thể gả cho lang quân như ý, hiện tại lại...
Nghe hắn tiếng thở dài, Thượng Quan Quân Ngọc không vui liếc hắn mắt một cái: Thật không hiểu được ngươi cùng Duệ như thế nào? Một người hai người đều khuyên ta phải đối tốt với Mộ Dung Tâm Nguyệt một chút, ngươi cùng nàng rất quen thuộc sao? Làm sao lại nói chuyện giúp nàng như thế?
Hoàng huynh, ngươi không cần nghĩ nhiều, chúng ta đều chỉ cảm thấy Mộ Dung Tâm Nguyệt vốn dĩ chỉ là người ngoài cuộc, không nên liên lụy tới cảm tình của ngươi, vậy mà lại phải cô độc cả đời! Thượng Quan Quân Nhược khuyên hắn như cũ.
Bởi vì hắn thật sự hy vọng Mộ Dung Tâm Nguyệt có thể có được hạnh phúc, cho dù cái hạnh phúc kia không phải hắn cho, hơn nữa hắn cũng không cho được!
Như thế nào? Ngươi không phải là bị sắc đẹp của nàng mê đảo đi? Thượng Quan Quân Ngọc thoáng cười nhạo, tuy rằng đang cười, nhưng lại chăm chú nhìn gương mặt hắn.
A, hoàng huynh nói đùa, từ xưa hồng nhan họa thủy, vẫn là ngươi tự mình cẩn thận một chút đi! Thượng Quan Quân Nhược cười sáng lạn, nhưng rõ ràng có chút thất thần. Thượng Quan Quân Ngọc thấy vậy cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi...
Hoàng huynh, ngươi thật sự sẽ yêu nữ nhân khác nữa sao? Ngay cả Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng sẽ không sao? Nghe hắn hỏi, thân hình Thượng Quan Quân Ngọc chấn động một chút.
Một lâu lúc sau cũng không thấyhắn trả lời, vì thế Thượng Quan Quân Nhược ngẩng đầu lên, nhìn hắn bóng dángnghi hoặc.
Điện phủ to như vậy khắp nơi đều là đám người chúc mừng, có người hư tình có người giả ý. Nhưng mà Thượng Quan Quân Ngọc sẽ không để ý, mà Mộ Dung Tâm Nguyệt lại càng không để ý! Đêm tối chậm rãi buông xuống, dần dần đám người ầm ĩ cũng tan đi...
Thượng Quan Quân Ngọc ngồi ở đình hóng gió, một mình buồn uống rượu, hồi ức miên man. Nếu không phải nghe thấy tin tức Thanh Y phải gả cho Viên Thân Vương, làm sao hắn có thể dưới sự tức giận mà đáp ứng mẫu hậu cưới Mộ Dung Tâm Nguyệt đây?
Hơn nữa hắn đã từng thậm chí nghĩ tới, chỉ cần Thanh Y đáp ứng rời đi cùng hắn, hắn từ đây có thể không hề hỏi đến thế sự, cùng Thanh Y sống cuộc sống nhàn vân dã hạc nhật tử (đêm ngày mây nhàn hạc hoang – nói tới cuộc sống êm đềm tự do). Chỉ là hắn đã xem nhẹ tình yêu của hắn đối với Thanh Y, cũng đánh giá cao tình cảm Thanh Y dành cho hắn, mới khiến cho chính mình lâm vào vực sâu thống khổ mà không có cách nào tự kềm chế!
Hắn chỉ biết là từ nay về sau sữ không bao giờ sẽ tin tưởng nữ nhân, tin tưởng cái gọi là tình yêu! Tất cả đều là giả, giả! Thượng Quan Quân Ngọc càng nghĩ càng giận phẫn (giận dữ + phẫn nộ), càng nghĩ càng không cam nguyện, phẫn nộ đem cái ly trong tay mình ném xuống đất, phát tiết oán hận trong lòng đối với Thanh Y.
Hoàng huynh, ngươi có khỏe không? Ngươi đã uống nhiều rồi, nên trở về phòng nghỉ ngơi? Không biết Thượng Quan Quân Nhược đã đi tới khi nào, thấy hắn như thế không nhịn được lo lắng hỏi.
Nếu nói Thượng Quan Quân Ngọc là động băng ngàn năm, mọi chuyện luôn chôn sâu dưới đáy lòng, như vậy thì Thượng Quan Quân Nhược chính là ánh nắng dịu dàng. Hai người bọn họ vô luận là tính cách hay bề ngoài đều là đối lập như thế!
Mà Mộ Dung Kiều cũng từng nói qua, Thượng Quan Quân Nhược ôn nhu quá mức, như ánh mặt trời, làm người ta có cảm giác đó là một đại ca để mình ỷ lại, nếu là như vậy thì làm sao có thể sinh ra thứ tình cảm yêu say đắm đây?
Trở về phòng? Ha ha... Ngươi biết rõ nàng phi ta mong muốn, chẳng lẽ còn muốn ta cùng nàng diễn giả thành thật sao? Thượng Quan Quân Ngọc cười khổ một tiếng, âm thầm tự giễu.
Hoàng huynh, Thanh Y cô nương đối với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không thể chết tâm đối với nàng sao? Huống hồ ngươi đã cưới Mộ Dung Tâm Nguyệt, sao lại có thể ủy khuất người ta đây? Thượng Quan Quân Nhược nhíu mày trầm giọng nói.
Thượng Quan Quân Ngọc đạm mạc nhìn hắn một cái, vẫn chưa nói chuyện, chỉ là ánh mắt có chút thâm thúy đánh giá hắn.
Kỳ thật Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng không kém so với Thanh Y a, ngươi sao không thử đi tiếp nhận nàng, tiếp nhận một đoạn tình cảm khác? Thấy hắn không nói Thượng Quan Quân Nhược lại nói tiếp.
Thử? Từ bỏ một đoạn cảm tình đi tiếp nhận một đoạn tình cảm khác nói dễ hơn làm. Ta sẽ không lại tin tưởng cái gọi là tình yêu thêm một lần nào nữa! Thượng Quan Quân Ngọc nhìn hắn có chút suy sụp ngồi xuống...
Thượng Quan Quân Nhược khẽ thở dài: Thật là đáng tiếc, Mộ Dung Tâm Nguyệt vô tội chịu liên lụy. Nàng nguyên bản có thể gả cho lang quân như ý, hiện tại lại...
Nghe hắn tiếng thở dài, Thượng Quan Quân Ngọc không vui liếc hắn mắt một cái: Thật không hiểu được ngươi cùng Duệ như thế nào? Một người hai người đều khuyên ta phải đối tốt với Mộ Dung Tâm Nguyệt một chút, ngươi cùng nàng rất quen thuộc sao? Làm sao lại nói chuyện giúp nàng như thế?
Hoàng huynh, ngươi không cần nghĩ nhiều, chúng ta đều chỉ cảm thấy Mộ Dung Tâm Nguyệt vốn dĩ chỉ là người ngoài cuộc, không nên liên lụy tới cảm tình của ngươi, vậy mà lại phải cô độc cả đời! Thượng Quan Quân Nhược khuyên hắn như cũ.
Bởi vì hắn thật sự hy vọng Mộ Dung Tâm Nguyệt có thể có được hạnh phúc, cho dù cái hạnh phúc kia không phải hắn cho, hơn nữa hắn cũng không cho được!
Như thế nào? Ngươi không phải là bị sắc đẹp của nàng mê đảo đi? Thượng Quan Quân Ngọc thoáng cười nhạo, tuy rằng đang cười, nhưng lại chăm chú nhìn gương mặt hắn.
A, hoàng huynh nói đùa, từ xưa hồng nhan họa thủy, vẫn là ngươi tự mình cẩn thận một chút đi! Thượng Quan Quân Nhược cười sáng lạn, nhưng rõ ràng có chút thất thần. Thượng Quan Quân Ngọc thấy vậy cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi...
Hoàng huynh, ngươi thật sự sẽ yêu nữ nhân khác nữa sao? Ngay cả Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng sẽ không sao? Nghe hắn hỏi, thân hình Thượng Quan Quân Ngọc chấn động một chút.
Một lâu lúc sau cũng không thấyhắn trả lời, vì thế Thượng Quan Quân Nhược ngẩng đầu lên, nhìn hắn bóng dángnghi hoặc.
/20
|