Triệu An Ca lấy một điếu thuốc trong hộp ra, chuẩn bị mồi thuốc thì bị Tần Mặc Bắc ngăn lại, “Không hút.” Anh lại nói, “Em không thích.”
Nói xong duỗi tay sờ sờ đầu cô.
Triệu An Ca bỏ điếu thuốc vào lại trong bao, vươn tay ra ôm anh bày tỏ, “Em luôn bên anh.”
Tần Mặc Bắc ôm cô, thật lâu không nhúc nhích, cuối cùng mới khẽ khàng, “Anh chỉ có em!”
Triệu An Ca ôm anh thật chặt, “Em cũng vậy, cũng chỉ có anh mà thôi.” Một lát sau lại nói thêm, “Đi nào, em theo anh, tối nay em không về nhà.”
—–
Tối đêm giao thừa, Triệu An Ca có bữa tất niên tại nhà mình, nhưng cô ăn rất ít, chủ yếu là chơi với Triệu Tiểu Tinh, dùng cơm xong thì hai chị em ra sân đốt pháo hoa.
Bởi vì trong nội thành cấm đốt pháo hoa, nên mọi người chỉ có thể đốt những cây pháo thật nhỏ, cầm trên tay chơi chơi.
Đốt pháo xong, Triệu An Ca nhìn thời gian, đoán chắc giờ này Tần Mặc Bắc đang ở nhà bà ngoại anh ăn cơm tất niên, thế là cô dự định sẽ lén chuồn ra ngoài.
Ba và dì đang ngồi trong phòng khách xem Xuân Vãn, Triệu An Ca ôm Triệu Tiểu Tinh nhét vào giữa hai người, “Con đi ra quảng trường trung tâm đón năm mới với bạn đây.” Nói xong liền lên lầu, thay quần áo chạy xuống.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Triệu An Ca thấy dì đang thì thầm to nhỏ bên tai ba cô, không cần đoán cũng biết chắc bà ấy đang nói cô đi hẹn hò rồi.
Cũng đúng mà, vả lại tối nay cô cũng không có dự định sẽ về nhà.
Triệu An Ca nói vọng về phía phòng khách, “Đêm nay con ngủ lại nhà bạn nha.”
Ba cô bật người đứng lên, “Năm mới năm me còn đi qua nhà người khác làm phiền nữa?”
Triệu An Ca quay đầu cười cười, không nói chuyện rồi xoay người bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cả người cô rất thoải mái, như cảm thấy thật tự do.
Nơi cô hẹn Tần Mặc Bắc chính là Quảng trường trung tâm, buổi tối kết thúc thi đại học hôm ấy, cô cũng hẹn anh ở nơi này.
Lúc Triệu An Ca đến nơi, Tần Mặc Bắc vẫn chưa đến, cô gọi điện thì nghe anh báo đang trên đường, sẽ đến nhanh thôi.
Giao thừa ở quảng trường trung tâm rất đông người, Triệu An Ca đứng ở bước tượng điêu khắc đi một vòng, thỉnh thoảng lại ngẩng đều lên nhìn tháp đồng hồ bên cạnh bảng quảng cáo điện tử.
Phía trước có một cô gái đứng cách đó không xa, cô ấy mặc áo khoác màu hồng nhạt, mang bao tay màu trắng, giày ống màu xám, quan trọng là cột tóc cao hai bên.
Triệu An Ca chạy tới, chảy chồm từ phía sau ôm cổ cô gái kia, còn chưa kịp chào hỏi thì Triệu An Ca đã bị cô ấy phản đòn kéo cổ chặt qua một bên.
Triệu An Ca lập tức hô lên, “Đường Đường, là mình nè.”
Khương Đường buông tay ra, nhìn thấy rõ người liền cười nói, “Bồ Câu Lớn!” Nói xong xoa xoa lên vai cô, “Lúc nãy tớ không biết là cậu.”
Triệu An Ca giơ ngói tay cái lên. “Nữ hiệp thân thủ tốt quá.”
Khương Đường mỉm cười, “Đa tạ.”
Triệu An Ca ôm bả vai cô ấy, “Đường Đường này, cậu về lúc nào thế, sao không liên hệ tớ hả?”
Khương Đường lấy mấy viên kẹo từ trong túi xách ra nhét vào trong túi Triệu An Ca nói, “Mới về hai ngày trước thôi, cậu đi một mình à?”
Nói xong, nhìn ra phía sau lưng Triệu An Ca, “Cậu và Tần Mặc Bắc… Hai người thành chưa?”
Triệu An Ca mỉm cười hì hì, nhỏ giọng nói, “Bây giờ anh ấy đã phục tùng dưới chân váy tớ rồi. Mà này, bạn trai soái ca của cậu đâu rồi?”
Khương Đường mỉm cười chỉ vào cửa hàng trà sữa ở bên cạnh, “Ở bên kia đó.”
Triệu An Ca ngước nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quá đông người lại là buổi tối, nên không nhìn thấy rõ.
Lúc hai người đang thân mật trò chuyện thì có tiếng nói phát ra từ trên đỉnh đầu, “Ai thế này, sao lại dụ dỗ vợ tôi đây.”
Khương Đường xoay người lại, chạy đến bên cạnh Lục Lẫm, “Đây là Bồ Câu Lớn, không phải hai người từng gặp rồi sao, sân thể dục Nhất Trung ấy.”
Triệu An Ca liếc mắt nhìn liền nhận ra người này, đối với trai đẹp, cô nhìn qua là sẽ không quên, mà với đồ ăn ngon cũng thế, liếc mắt là có thể nhận ra, “Soái ca, cảm ơn trà sữa của cậu nha.”
Nói xong duỗi tay ra cầm.
Lục Lẫm cầm trà sữa về phía sau nói, “Này là của vợ tôi.” Dừng lại một chút nói tiếp, “Cậu muốn uống không, tôi đi xếp hàng.”
Nói xong đưa trà sữa cho Khương Đường, dịu dàng dặn dò, “Vẫn còn nóng, em cầm ấm tay đi.” Nói xong vươn tay lên sờ sờ vào lỗ tai cô ấy, nhỏ giọng nói, “Lỗ tai cũng lạnh hết rồi này.”
Triệu An Ca không muốn nhìn nữa, xua tay nói, “Trêu mấy cậu thôi, tớ không uống đâu. Vả lại, cục cưng lớn nhà tớ sẽ mua cho tớ.”
Khương Đường cầm trà sữa, mỉm cười với Lục Lẫm.
Lục Lẫm cắm ống hút cho cô ấy, tự uống một ngụm rồi nói, “Có thể uống rồi.” Nói xong lại nhéo lỗ tai cô ấy một cái, nhìn vô cùng thân mật.
Triệu An Ca bịt mắt lại, “May là bà đây không phải cẩu độc thân, bằng không sẽ bị mấy người ngược chết thôi.”
Lục Lẫm nhận một cuộc gọi, nói với Khương Đường, “Bọn người Triệu Tiến đến rồi, đang ở bên chỗ đài phun nước.”
Khương Đường mỉm cười nói với Triệu An Ca, “Bồ Câu Lớn ơi, hẹn lần sau nha, bọn tớ đi ngược cẩu đây.”
Triệu An Ca tỏ vẻ vô cùng đồng tình với bọn cẩu độc thân gọi là Trần Tiến kia, “Đi đi, lát nữa cục cưng lớn nhà tớ cũng sắp đến rồi.”
Khương Đường cười, “Giúp tớ chào Tần Mặc Bắc nha.”
Lục Lẫm nhìn gương mặt Khương Đường chằm chằm, rồi nghiêng mặt qua nói với Triệu An Ca, “Cũng giúp tôi chào Tần Mặc Bắc nhé.” Thật ra, ngay cả Tần Mặc Bắc là ai anh cũng chẳng biết.
Triệu An Ca trộm cười, đàn ông ăn dấm chua thế này đúng thật là ngây thơ mà.
Lục Lẫm nắm tay Khương Đường, nhanh chóng biến mất trong biển người.
“Triệu An Ca!”
Nghe tiếng gọi của Tần Mặc Bắc, Triệu An Ca xoay người chạy lại.
Không đợi cô nói chuyện, Tần Mặc Bắc bước lên phía trước nhìn nhìn nói, “Tên con trai là ai thế, cười đùa vui vẻ vậy à?”
Trong lòng Triệu An Ca cảm khái thêm một lần nữa, đàn ông ăn dấm chua đúng thật là ngây thơ mà!
“Vừa rồi là Đường Đường và bạn trai cậu ấy, còn chào hỏi anh đó.”
Tần Mặc Bắc nói, “Vậy thay anh chào hỏi bọn họ luôn đi.”
Hai người nắm tay đi dạo một vòng quảng trường.
Vừa lúc đến tháp đồng hồ bên cạnh biển quảng cáo điện tử, Triệu An Ca nhớ đến lần trước, cô cũng thổ lộ với anh, mà khi ấy anh bỏ thi đại học môn cuối cùng, còn bị người ta đuổi giết.
Triệu An Ca nghiêng mặt qua hỏi, “Gần đây Lưu Cương còn tìm anh gây chuyện nữa không?” Lại nói, “Muốn tới thì tới ngay, bây giờ Đường Đường và bạn trai cậu ấy còn ở gần đây, lần này đánh chết hắn luôn.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Hai chúng ta ngày nào cũng dính như một, em không thấy thì anh cũng chẳng thấy,” lại nói thêm, “Vả lại, tất cả nợ cũng đều đã trả hết, sẽ không còn người nào tìm nữa đâu.”
Triệu An Ca nói, “Sang năm mới rồi, không nói này nữa, mau nói điều ước năm mới của anh đi.”
Tần Mặc Bắc suy nghĩ một chút rồi đáp, “Hy vọng chúng ta sẽ thật tốt.”
Triệu An Ca ôm cánh tay anh nói, “Điều ước đơn giản vậy thôi ạ?”
Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn cô, “Em thì sao?”
Triệu An Ca ngẫm nghĩ rồi kề sát bên tai anh nói, “Mỗi ngày đều có thể… nằm đè Tần Mặc Bắc, tư thế mỗi đêm đều không giống nhau.”
Tần Mặc Bắc bóp lên eo cô một cái, “Em không sợ chân mỏi à?”
Triệu An Ca cười, “Đã được thầy Tần dốc lòng dạy bảo, mỏi mệt qua rồi, bây giờ đã dẻo dai như cao su, mặc thầy dày vò”. Nói xong chưa thấy đủ, cô tiếp tục, “Lại còn thêm rên rỉ không dứt như cao su.”
Tần Mặc Bắc bị trêu gợi lên hứng thú, năm mới này là năm vui vẻ nhất của anh trong mấy năm qua.
Không chỉ là có thể dùng đủ loại tư thế không trùng lặp cùng với cô, mà quan trọng người này là Triệu An Ca.
Đám đông ở quảng trường đã bắt đầu đếm ngược, “Mười, chín, tám, bảy…”
Chuông giao thừa vang lên, đám người hò reo, Triệu An Ca nắm tay Tần Mặc Bắc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.
Lễ đón năm mới ở quảng trường đã kết thúc, đám người từ từ tan ra, hai người từ giữa quảng trước đi ra, lên taxi, Tần Mặc Bắc báo địa chỉ nhà Triệu An Ca.
Triệu An Ca không muốn về nhà, mặc dù cô biết ba mình khẳng định sẽ ở phòng khách ngồi chờ cô về.
Tần Mặc Bắc cũng không muốn xa cô, song vì muốn tốt cho cô nên phải đưa cô về nhà.
Đến cửa nhà Triệu An Ca, hai người đều xuống xe.
Sau khi xe taxi chạy đi, Triệu An Ca kéo Tần Mặc Bắc đến phía sau một cây to, ôm cổ anh hôn lên.
Tưởng tượng đến một đêm này sẽ không gặp được anh, cô vừa nghĩ đã thấy sợ.
Triệu An Ca về đến nhà, quả nhiên là ba cô đang ngồi ở phòng khách, Triệu Tiểu Tinh đã sớm đi ngủ, dì cũng không ở đây.
Thấy cô trở về, Triệu Kiến Nghiệp đứng dậy, đi lên lầu.
Triệu An Ca đổi giày, rồi cũng lên lầu.
Hai cha con cùng không nói chuyện.
Về phòng ngủ, Triệu An Ca tắm xong liền chui vào trong ổ chăn, gọi điện cho Tần Mặc Bắc. Anh vẫn còn trên xe taxi, gần về đến nhà.
Chờ Tần Mặc Bắc tắm rửa xong, hai người mới gọi video.
Nhìn Triệu An Ca hôn gió lên màn hình di động, Tần Mặc Bắc mỉm cười, cũng hôn gió với cô.
“Tiếc quá đi, hôm nay không được ngủ với thầy Tần lạnh lùng cấm dục rồi.” Triệu An Ca cười nói.
Tần Mặc Bắc nhìn màn hình di động, đột nhiên nói, “Em cởi bớt quần áo ra đi, ” Rồi nói thêm, “Mở điều hòa rồi hẵng cởi.”
Triệu An Ca mỉm cười ha hả, “Thầy Tần chờ chút nha.”
Nói xong nhảy xuống giường, cởi áo ngủ tay dài ra, mặc một váy ngủ hai dây màu đen.
Thay đồ xong, cô lại gọi video một lần nữa, tay cầm điện thoại quăng ánh mắt quyến rũ với Tần Mặc Bắc, rồi làm một tư thế cực kỳ gợi cảm, gọi tắt là tạo dáng õng ẹo.
Không đợi cô nói chuyện, Tần Mặc Bắc đã cúp điện thoại.
Sao thế này, tín hiệu không tốt hay là điện thoại hết pin đây?
Vẻ mặt Triệu An Ca ngẩn ra, lại gọi tiếp một cuộc gọi video nữa.
Tần Mặc Bắc không bắt, lại cúp luôn.
Xem ra không phải tín hiệu không tốt mà cũng chẳng phải hết pin.
Triệu An Ca soạn tin nhắn gửi qua, “Em mặc cái này không đẹp sao. Váy mới luôn đó, anh còn chưa thấy đâu.”
Tần Mặc Bắc hồi âm, “Không phải.” Lại gửi tiếp, “Khuya rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Triệu An Ca còn muốn nói tiếp, nhưng Tần Mặc Bắc có vẻ không đúng lắm, nên cô cũng chúc ngủ ngon.
Bước xuống giường, Triệu An Ca đi đến trước gương soi.
Ơ hay cũng gợi cảm lắm mà!
Cuối cùng thì cô cũng hiểu thầy Tần không đúng chỗ nào rồi, chắc hẳn là không kìm lòng được rồi đây mà, nói không chừng lúc này máu mũi còn chảy luôn chứ chẳng đùa.
Thầy Tần thật là đáng thương mà.
Ha ha ha.
Nói xong duỗi tay sờ sờ đầu cô.
Triệu An Ca bỏ điếu thuốc vào lại trong bao, vươn tay ra ôm anh bày tỏ, “Em luôn bên anh.”
Tần Mặc Bắc ôm cô, thật lâu không nhúc nhích, cuối cùng mới khẽ khàng, “Anh chỉ có em!”
Triệu An Ca ôm anh thật chặt, “Em cũng vậy, cũng chỉ có anh mà thôi.” Một lát sau lại nói thêm, “Đi nào, em theo anh, tối nay em không về nhà.”
—–
Tối đêm giao thừa, Triệu An Ca có bữa tất niên tại nhà mình, nhưng cô ăn rất ít, chủ yếu là chơi với Triệu Tiểu Tinh, dùng cơm xong thì hai chị em ra sân đốt pháo hoa.
Bởi vì trong nội thành cấm đốt pháo hoa, nên mọi người chỉ có thể đốt những cây pháo thật nhỏ, cầm trên tay chơi chơi.
Đốt pháo xong, Triệu An Ca nhìn thời gian, đoán chắc giờ này Tần Mặc Bắc đang ở nhà bà ngoại anh ăn cơm tất niên, thế là cô dự định sẽ lén chuồn ra ngoài.
Ba và dì đang ngồi trong phòng khách xem Xuân Vãn, Triệu An Ca ôm Triệu Tiểu Tinh nhét vào giữa hai người, “Con đi ra quảng trường trung tâm đón năm mới với bạn đây.” Nói xong liền lên lầu, thay quần áo chạy xuống.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Triệu An Ca thấy dì đang thì thầm to nhỏ bên tai ba cô, không cần đoán cũng biết chắc bà ấy đang nói cô đi hẹn hò rồi.
Cũng đúng mà, vả lại tối nay cô cũng không có dự định sẽ về nhà.
Triệu An Ca nói vọng về phía phòng khách, “Đêm nay con ngủ lại nhà bạn nha.”
Ba cô bật người đứng lên, “Năm mới năm me còn đi qua nhà người khác làm phiền nữa?”
Triệu An Ca quay đầu cười cười, không nói chuyện rồi xoay người bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cả người cô rất thoải mái, như cảm thấy thật tự do.
Nơi cô hẹn Tần Mặc Bắc chính là Quảng trường trung tâm, buổi tối kết thúc thi đại học hôm ấy, cô cũng hẹn anh ở nơi này.
Lúc Triệu An Ca đến nơi, Tần Mặc Bắc vẫn chưa đến, cô gọi điện thì nghe anh báo đang trên đường, sẽ đến nhanh thôi.
Giao thừa ở quảng trường trung tâm rất đông người, Triệu An Ca đứng ở bước tượng điêu khắc đi một vòng, thỉnh thoảng lại ngẩng đều lên nhìn tháp đồng hồ bên cạnh bảng quảng cáo điện tử.
Phía trước có một cô gái đứng cách đó không xa, cô ấy mặc áo khoác màu hồng nhạt, mang bao tay màu trắng, giày ống màu xám, quan trọng là cột tóc cao hai bên.
Triệu An Ca chạy tới, chảy chồm từ phía sau ôm cổ cô gái kia, còn chưa kịp chào hỏi thì Triệu An Ca đã bị cô ấy phản đòn kéo cổ chặt qua một bên.
Triệu An Ca lập tức hô lên, “Đường Đường, là mình nè.”
Khương Đường buông tay ra, nhìn thấy rõ người liền cười nói, “Bồ Câu Lớn!” Nói xong xoa xoa lên vai cô, “Lúc nãy tớ không biết là cậu.”
Triệu An Ca giơ ngói tay cái lên. “Nữ hiệp thân thủ tốt quá.”
Khương Đường mỉm cười, “Đa tạ.”
Triệu An Ca ôm bả vai cô ấy, “Đường Đường này, cậu về lúc nào thế, sao không liên hệ tớ hả?”
Khương Đường lấy mấy viên kẹo từ trong túi xách ra nhét vào trong túi Triệu An Ca nói, “Mới về hai ngày trước thôi, cậu đi một mình à?”
Nói xong, nhìn ra phía sau lưng Triệu An Ca, “Cậu và Tần Mặc Bắc… Hai người thành chưa?”
Triệu An Ca mỉm cười hì hì, nhỏ giọng nói, “Bây giờ anh ấy đã phục tùng dưới chân váy tớ rồi. Mà này, bạn trai soái ca của cậu đâu rồi?”
Khương Đường mỉm cười chỉ vào cửa hàng trà sữa ở bên cạnh, “Ở bên kia đó.”
Triệu An Ca ngước nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quá đông người lại là buổi tối, nên không nhìn thấy rõ.
Lúc hai người đang thân mật trò chuyện thì có tiếng nói phát ra từ trên đỉnh đầu, “Ai thế này, sao lại dụ dỗ vợ tôi đây.”
Khương Đường xoay người lại, chạy đến bên cạnh Lục Lẫm, “Đây là Bồ Câu Lớn, không phải hai người từng gặp rồi sao, sân thể dục Nhất Trung ấy.”
Triệu An Ca liếc mắt nhìn liền nhận ra người này, đối với trai đẹp, cô nhìn qua là sẽ không quên, mà với đồ ăn ngon cũng thế, liếc mắt là có thể nhận ra, “Soái ca, cảm ơn trà sữa của cậu nha.”
Nói xong duỗi tay ra cầm.
Lục Lẫm cầm trà sữa về phía sau nói, “Này là của vợ tôi.” Dừng lại một chút nói tiếp, “Cậu muốn uống không, tôi đi xếp hàng.”
Nói xong đưa trà sữa cho Khương Đường, dịu dàng dặn dò, “Vẫn còn nóng, em cầm ấm tay đi.” Nói xong vươn tay lên sờ sờ vào lỗ tai cô ấy, nhỏ giọng nói, “Lỗ tai cũng lạnh hết rồi này.”
Triệu An Ca không muốn nhìn nữa, xua tay nói, “Trêu mấy cậu thôi, tớ không uống đâu. Vả lại, cục cưng lớn nhà tớ sẽ mua cho tớ.”
Khương Đường cầm trà sữa, mỉm cười với Lục Lẫm.
Lục Lẫm cắm ống hút cho cô ấy, tự uống một ngụm rồi nói, “Có thể uống rồi.” Nói xong lại nhéo lỗ tai cô ấy một cái, nhìn vô cùng thân mật.
Triệu An Ca bịt mắt lại, “May là bà đây không phải cẩu độc thân, bằng không sẽ bị mấy người ngược chết thôi.”
Lục Lẫm nhận một cuộc gọi, nói với Khương Đường, “Bọn người Triệu Tiến đến rồi, đang ở bên chỗ đài phun nước.”
Khương Đường mỉm cười nói với Triệu An Ca, “Bồ Câu Lớn ơi, hẹn lần sau nha, bọn tớ đi ngược cẩu đây.”
Triệu An Ca tỏ vẻ vô cùng đồng tình với bọn cẩu độc thân gọi là Trần Tiến kia, “Đi đi, lát nữa cục cưng lớn nhà tớ cũng sắp đến rồi.”
Khương Đường cười, “Giúp tớ chào Tần Mặc Bắc nha.”
Lục Lẫm nhìn gương mặt Khương Đường chằm chằm, rồi nghiêng mặt qua nói với Triệu An Ca, “Cũng giúp tôi chào Tần Mặc Bắc nhé.” Thật ra, ngay cả Tần Mặc Bắc là ai anh cũng chẳng biết.
Triệu An Ca trộm cười, đàn ông ăn dấm chua thế này đúng thật là ngây thơ mà.
Lục Lẫm nắm tay Khương Đường, nhanh chóng biến mất trong biển người.
“Triệu An Ca!”
Nghe tiếng gọi của Tần Mặc Bắc, Triệu An Ca xoay người chạy lại.
Không đợi cô nói chuyện, Tần Mặc Bắc bước lên phía trước nhìn nhìn nói, “Tên con trai là ai thế, cười đùa vui vẻ vậy à?”
Trong lòng Triệu An Ca cảm khái thêm một lần nữa, đàn ông ăn dấm chua đúng thật là ngây thơ mà!
“Vừa rồi là Đường Đường và bạn trai cậu ấy, còn chào hỏi anh đó.”
Tần Mặc Bắc nói, “Vậy thay anh chào hỏi bọn họ luôn đi.”
Hai người nắm tay đi dạo một vòng quảng trường.
Vừa lúc đến tháp đồng hồ bên cạnh biển quảng cáo điện tử, Triệu An Ca nhớ đến lần trước, cô cũng thổ lộ với anh, mà khi ấy anh bỏ thi đại học môn cuối cùng, còn bị người ta đuổi giết.
Triệu An Ca nghiêng mặt qua hỏi, “Gần đây Lưu Cương còn tìm anh gây chuyện nữa không?” Lại nói, “Muốn tới thì tới ngay, bây giờ Đường Đường và bạn trai cậu ấy còn ở gần đây, lần này đánh chết hắn luôn.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Hai chúng ta ngày nào cũng dính như một, em không thấy thì anh cũng chẳng thấy,” lại nói thêm, “Vả lại, tất cả nợ cũng đều đã trả hết, sẽ không còn người nào tìm nữa đâu.”
Triệu An Ca nói, “Sang năm mới rồi, không nói này nữa, mau nói điều ước năm mới của anh đi.”
Tần Mặc Bắc suy nghĩ một chút rồi đáp, “Hy vọng chúng ta sẽ thật tốt.”
Triệu An Ca ôm cánh tay anh nói, “Điều ước đơn giản vậy thôi ạ?”
Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn cô, “Em thì sao?”
Triệu An Ca ngẫm nghĩ rồi kề sát bên tai anh nói, “Mỗi ngày đều có thể… nằm đè Tần Mặc Bắc, tư thế mỗi đêm đều không giống nhau.”
Tần Mặc Bắc bóp lên eo cô một cái, “Em không sợ chân mỏi à?”
Triệu An Ca cười, “Đã được thầy Tần dốc lòng dạy bảo, mỏi mệt qua rồi, bây giờ đã dẻo dai như cao su, mặc thầy dày vò”. Nói xong chưa thấy đủ, cô tiếp tục, “Lại còn thêm rên rỉ không dứt như cao su.”
Tần Mặc Bắc bị trêu gợi lên hứng thú, năm mới này là năm vui vẻ nhất của anh trong mấy năm qua.
Không chỉ là có thể dùng đủ loại tư thế không trùng lặp cùng với cô, mà quan trọng người này là Triệu An Ca.
Đám đông ở quảng trường đã bắt đầu đếm ngược, “Mười, chín, tám, bảy…”
Chuông giao thừa vang lên, đám người hò reo, Triệu An Ca nắm tay Tần Mặc Bắc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.
Lễ đón năm mới ở quảng trường đã kết thúc, đám người từ từ tan ra, hai người từ giữa quảng trước đi ra, lên taxi, Tần Mặc Bắc báo địa chỉ nhà Triệu An Ca.
Triệu An Ca không muốn về nhà, mặc dù cô biết ba mình khẳng định sẽ ở phòng khách ngồi chờ cô về.
Tần Mặc Bắc cũng không muốn xa cô, song vì muốn tốt cho cô nên phải đưa cô về nhà.
Đến cửa nhà Triệu An Ca, hai người đều xuống xe.
Sau khi xe taxi chạy đi, Triệu An Ca kéo Tần Mặc Bắc đến phía sau một cây to, ôm cổ anh hôn lên.
Tưởng tượng đến một đêm này sẽ không gặp được anh, cô vừa nghĩ đã thấy sợ.
Triệu An Ca về đến nhà, quả nhiên là ba cô đang ngồi ở phòng khách, Triệu Tiểu Tinh đã sớm đi ngủ, dì cũng không ở đây.
Thấy cô trở về, Triệu Kiến Nghiệp đứng dậy, đi lên lầu.
Triệu An Ca đổi giày, rồi cũng lên lầu.
Hai cha con cùng không nói chuyện.
Về phòng ngủ, Triệu An Ca tắm xong liền chui vào trong ổ chăn, gọi điện cho Tần Mặc Bắc. Anh vẫn còn trên xe taxi, gần về đến nhà.
Chờ Tần Mặc Bắc tắm rửa xong, hai người mới gọi video.
Nhìn Triệu An Ca hôn gió lên màn hình di động, Tần Mặc Bắc mỉm cười, cũng hôn gió với cô.
“Tiếc quá đi, hôm nay không được ngủ với thầy Tần lạnh lùng cấm dục rồi.” Triệu An Ca cười nói.
Tần Mặc Bắc nhìn màn hình di động, đột nhiên nói, “Em cởi bớt quần áo ra đi, ” Rồi nói thêm, “Mở điều hòa rồi hẵng cởi.”
Triệu An Ca mỉm cười ha hả, “Thầy Tần chờ chút nha.”
Nói xong nhảy xuống giường, cởi áo ngủ tay dài ra, mặc một váy ngủ hai dây màu đen.
Thay đồ xong, cô lại gọi video một lần nữa, tay cầm điện thoại quăng ánh mắt quyến rũ với Tần Mặc Bắc, rồi làm một tư thế cực kỳ gợi cảm, gọi tắt là tạo dáng õng ẹo.
Không đợi cô nói chuyện, Tần Mặc Bắc đã cúp điện thoại.
Sao thế này, tín hiệu không tốt hay là điện thoại hết pin đây?
Vẻ mặt Triệu An Ca ngẩn ra, lại gọi tiếp một cuộc gọi video nữa.
Tần Mặc Bắc không bắt, lại cúp luôn.
Xem ra không phải tín hiệu không tốt mà cũng chẳng phải hết pin.
Triệu An Ca soạn tin nhắn gửi qua, “Em mặc cái này không đẹp sao. Váy mới luôn đó, anh còn chưa thấy đâu.”
Tần Mặc Bắc hồi âm, “Không phải.” Lại gửi tiếp, “Khuya rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Triệu An Ca còn muốn nói tiếp, nhưng Tần Mặc Bắc có vẻ không đúng lắm, nên cô cũng chúc ngủ ngon.
Bước xuống giường, Triệu An Ca đi đến trước gương soi.
Ơ hay cũng gợi cảm lắm mà!
Cuối cùng thì cô cũng hiểu thầy Tần không đúng chỗ nào rồi, chắc hẳn là không kìm lòng được rồi đây mà, nói không chừng lúc này máu mũi còn chảy luôn chứ chẳng đùa.
Thầy Tần thật là đáng thương mà.
Ha ha ha.
/50
|