Hoàng Cung.
Mộc Linh Đan đi một vòng vườn thượng uyển xem như đi tập thể dục sau khi ăn, đi mấy vòng mồ hôi đã đổ ướt trán, thái giám Nam Giang lấy khăn lụa chậm mồ hôi giúp bà ấy.
-Nam Giang nay đã là ngày nào rồi?
Nam Giang nhẫm tính hồi lâu rồi bẩm báo.
-Bẩm thái hậu, hôm nay đã là ngày hai mươi lăm tháng mười, còn hai tháng nữa là đến tết Nguyên Đán.
Mộc Linh Đan gật đầu hài lòng, thời gian trôi rất nhanh, mới đầu năm nhưng chớp mắt đã gần cuối năm.
-Mọi thứ chuẩn bị cứ như mọi năm là được, về phần thưởng cho các phi tần thì cho giảm mỗi thứ một nửa, gần đây ngân khố đã cạn kiệt tiết kiệm được phần nào thì tiết kiệm.
Mộc Linh Đan thở dài, mấy năm nay thiên tai dịch bệnh điều có cả, hại Du Thiên Minh đau đầu nhứt óc, đến thời gian ăn điểm tâm cũng không có, bà thì không thể giúp gì chỉ có thể giúp nó quản chuyện hậu cung, Du Thiên Minh hay trách bà thiên vị Hà Thu Nguyệt nhưng nó đâu biết là Nguyệt nhi là người yêu thương nó nhất trong số phi tầng trong hậu cung, vậy mà nó vẫn không chịu hiểu.
Mộc Linh Đan muốn đi thăm Du Thiên Minh một chút nên kêu Nam Giang dìu đến thư phòng, đúng lúc thấy Hà Thu Nguyệt đang lấp ló ngoài cửa.
-Nguyệt Nhi con đến gặp hoàng thượng sao?
Nghe tiếng gọi Hà Thu Nguyệt giật mình quay người lại, phát hiện là thái hậu nên vội vàng hành lễ, Mộc Linh Đan đưa tay đỡ Hà Thu Nguyệt dậy, nhìn khay điểm tâm trên tay cung nữ thì giọng đầy sủng nịn nói.
-Nguyệt Nhi của ta đúng là biết điều nhất, còn biết chuẩn bị canh bổ cho hoàng thượng.
Hà Thu Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, Mộc Linh Đan chẳng đợi lâu liền vào thư phòng gặp Du Thiên Minh.
Du Thiên Minh đưa tay đỡ trán, tấu trương trên bàn chất thành đóng, nghe thái giám báo là có hoàng hậu đến, hắn miễn cưỡng bỏ bút xuống, đi đến đón tiếp.
-Thần nhi tham kiến mẫu hậu.
-Hoàng thượng đứng dậy đi, lại đây Nguyệt Nhi có chuẩn bị điểm tâm cho con!
Thái hậu ngồi xuống ghế, Hà Thu Nguyệt ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Du Thiên Minh có liếc nhìn nhưng rất thờ ơ.
Cung nữ mang canh đặt lên bàn và lui xuống, thái hậu nhìn Du Thiên Minh mà hối thúc.
-Hoàng thượng mau dùng đi, canh này là chính tay Nguyệt Nhi làm cho con, con thấy đấy Nguyệt Nhi hết lòng vì con, con cũng nên cư xử đàng hoàng một chút.
Du Thiên Minh suy nghĩ tự thấy bản thân có chút quá đáng, nên bát canh này uống một chút cũng không sao, thấy Du Thiên Minh dùng canh, Hà Thu Nguyệt vui sướng vô cùng, nếu là ở Nguyệt Cung nàng ta đã cười lớn và nhảy cẩn lên rồi.
Mộc Linh Đan gật đầu hài lòng, đứa con này cuối cùng cũng chịu nghe lời, mấy năm nay muốn ẵm cháu nhưng vẫn chưa có tin gì, bà ta lo nhất vẫn là chuyện Du Thiên Minh cũng ít đến chỗ Hà Thu Nguyệt, dù là phi tầng nào sinh con cũng được nhưng, nếu là Nguyệt Nhi của bà sinh được thái tử thì tốt nhất, nên ngày đêm bà nghĩ cách để Du Thiên Minh sủng ái Nguyệt Nhi, nay vì vụ Lâm Phi lừa dối đổ tội mà thái độ của Du Thiên Minh cũng dịu lại, đây há phải cơ hội tốt sao.
-Hoàng thượng mấy ngày vất vả rồi hay tối nay nghỉ ngơi ở Nguyệt Cung đi, Nguyệt Nhi tài ghệ xoa bốp cũng không tồi đâu.
Hà Thu Nguyệt nghe bà ta nói vậy hai má phớt hồng ngượng ngùng đưa mắt nhìn mũi giầy, Du Thiên Minh thì đặt bát canh đang ăn dở xuống.
-Mẫu hậu, người cũng biết gần đây trong triều nhiều việc, người đừng ép trẫm nữa ngay từ lúc đầu trẫm đã nói, cả đời này trẫm chỉ xem Hà Thu Nguyệt như một người muội muội là năm đó người ép trẫm, trẫm cũng đã làm theo ý người, cho nên bây giờ người đừng đề cập đến vấn đề này nữa!!
Mộc Linh Đan nổi đóa, tưởng rằng nó đã hiểu chuyện, nhưng nào ngờ nó chấp mê bất ngộ mãi không chịu hiểu.
-Nha đầu Hà Thu Dương đã chết rất lâu rồi, nó chết vì tai nạn, hoàng thượng đừng đô tất cả lên đầu của Nguyệt Nhi, nếu ngày đó Nguyệt Nhi không quỳ gối cầu xin ta thì ta đã…
-Thái hậu nương nương- Hà Thu vội quỳ xuống, đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn Mộc Linh Đan-Thái hậu nếu người thương Nguyệt Nhi xin người đừng làm khó hoàng thượng!
Mộc Linh Đan không đành lòng, nên thôi không nói nữa, còn Du Thiên Minh thì cơn bực tức về triều chính mấy hôm nay cộng thêm nhắc đến Hà Thu Dương làm hắn như bốc hỏa, cơn thịnh nộ nổi lên, hắn hất bát canh xuống nền nhà, Hà Thu Nguyệt quỳ cạnh đó không ít canh dính vào tay.
-Hoàng thượng!! Mộc Linh Đan vỗ bàn tức giận.
-Trẫm đã muốn bỏ qua nhưng người cứ muốn nhắc lại, được hôm cứ nói thẳng ra một lần!!
Du Thiên Minh thô bạo lôi Hà Thu Nguyệt đang quỳ dưới nền nhà lên, ánh mắt căm phẫn nhìn nàng ta.
-Ngươi nói không liên quan đến ngươi? Ngày trước người trẫm muốn lấy làm thê đây phải ngươi, ngươi mặt dày đến khóc lóc với Thu Dương, nàng ấy quá nhân từ nghĩ tình tỷ muội mới buông bỏ trẫm, nhưng trẫm đây khuyên nhũ nàng hết lòng nhưng nàng ấy vẫn cự tuyệt, từ nhỏ vì là thứ nữ nàng ấy đã phải sống khổ sở thế nào? Ngươi có đầy đủ tất cả ngươi vẫn muốn cướp đi mọi thứ của nàng, khiến nàng nghĩ quẩn gieo mình xuống sông, đến cuối ta vẫn không thể nhìn mặt nàng ấy, ngươi biết trẫm khổ sở thế nào không? Bây giờ ngươi nhìn thấy trẫm lương tâm ngươi không cắn rứt lúc nào sao? Thu Dương luôn tốt với ngươi thế nào ngươi quên hết rồi sao, chính ngươi hại nàng ngươi còn muốn trẫm yêu thương ngươi sao? Nói cho ngươi biết cả đời này trẫm hận ngươi đến tận xương tủy!!
Từng lời như mũi dao sắc đâm vào tim Hà Thu Nguyệt, nàng ta cứ nghĩ sống bên cạnh Du Thiên Minh rồi một ngày hắn cũng sẽ nhận ra tấm chân tình của mình, cho dù bị lạnh nhạt, cho dù thấy hắn ôm ấm sủng ái người khác, nàng ta vẫn mong tương lai hắn sẽ quay đầu lại nhìn, nhưng hết rồi tất cả sự cố gắng chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi thôi!! Hà Thu Nguyệt tuyệt vọng khụy xuống, Du Thiên Minh nói hết sự bực tức thì đi ra khỏi phòng, Mộc Linh Đan vì quá sốc nên một từ khuyên ngăn cũng không thốt lên được, chỉ buồn buồn nhìn Hà Thu Nguyệt nước mắt tuông thành sông.
…….
Sóng nước êm đềm, chiếc thuyền nhỏ nhắn theo gió lướt nhẹ trên mặt sông,hai bóng người trên thuyền hiện lên mặt sông lấp lánh ánh chiều tà cùng với cảnh vật hai bên bờ mỗi giây trôi qua đẹp đến vô ngần.
Nàng đưa tay xuống nước, nước rất mát, rất dễ chịu, nàng đưa mắt nhìn Du Thiên Ân ngồi ở đầu kia của thuyền, hắn cứ điều tay chèo thuyền lướt trên mặt sông.
Nàng cũng thấy khó hiểu, Du Thiên Ân nói có chuyện cần nói với nàng, nhưng lại lôi nàng ra đây, chuyện không thể nói trên thuyền lớn sao? Rồi đưa người ta ra đây rồi cứ ngồi im lặng đó.
-Du Thiên Ân, có chuyện gì nó mau đi trời cũng sắp tối rồi!
Du Thiên Ân gát máy chèo lên thuyền, hắn nhìn nàng sau đó cười một cái, sao đó từ từ di chuyển đến chỗ nàng.
-Ấy ấy coi chừng chìm thuyền! Nàng la lên.
Du Thiên Ân chèn ép nàng rồi ngồi xuống.
-Nàng yên tâm thuyền rất vững.
Bây giờ là giữa sông lỡ mà chìm thuyền nàng là người mệt nhất, đã không biết bơi còn có gan cho thuyền đi xa nha như vậy!!
-Có chuyện gì thì nói ra, tối nay còn phải chuẩn bị giúp Lâm Xuyến tỷ về nhà, ngươi cũng nên về phủ đi, ngươi đi hơn một ngày rồi đừng để triều đình hiểu lầm bọn ta bắt cóc ngươi, Lâm Xuyến tỷ là người buông bán dính vào mấy chuyện hiểu lầm tai hại đó thì rất phiền.
Du Thiên Ân im lặng hồi lâu sau đó mới trả lời nàng.
-Được sau khi nói điều cần nói xong ta sẽ về phủ!
Lòng nàng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố ra vẻ bình thường.
-Vậy thì tốt!
Du Thiên Ân đưa tay vào ngực lấy ra một túi gấm rồi đưa cho nàng.
-Trả cho nàng.
Nàng mở ra xem thì ra là chiếc kẹp bằng bạc lần trước nàng ném bỏ, đã bỏ rồi còn đưa cho nàng làm cái gì.
-Cái này đâu phải của ta là của ngươi mới đúng!
Nàng giận dỗi ném túi gấm trả Du Thiên Ân, hắn lấy chiếc kẹp ra định cài lên tóc nàng nhưng nàng cương quyết không chịu.
-Du Thiên Ân, ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì, muốn quan tâm,muốn tổn thương ta lúc nào cũng được à?!
-Nàng ngồi yên một chút, từ lúc tặng nàng thì nó đã là của nàng, cũng giống như lúc nàng nói thích ta, nàng cũng là của ta rồi nàng muốn chối bỏ đâu có dễ như vậy!
Nàng nổi đóa.
-Ngươi là vương gia hay lưu manh mà không có một chút lý lẽ vậy?! Trước đây ta có thích ngươi đấy thì sao nhưng giờ...ưm…
Du Thiên Ân nhân lúc nàng mãi mê cãi lại mà đưa môi đến hôn nàng, quá nhanh làm nàng chưa kịp phản ứng, thì đôi môi kia đã bị người ta ăn chọn.
Lúc nàng lấy lại nhận thức, có đánh hắn có đẩy hắn ra, nhưng hắn nhất quyết không buông, mới đầu là ngượng ngùng chưa thuần thục lắm về sao cứ uyển chuyển lấy đi hết không khí của nàng, đến khi hắn cũng không còn không khí để thở mới chịu buông nàng ra.
Cả hai người điều thở dốc, bầu không khí càng trở nên kì hoặc, nàng không biết phải phản ứng ra sao, nàng và hắn đã hôn nhau, là hôn thật sự đó, không giống với mấy lận gặp sự cố trước. Hai má nàng đỏ lên, mặt Du Thiên Ân cũng ngượng ngùng không kém.
Nàng suy nghĩ không biết nên nói câu gì,hay chửi hắn thế nào, tự dưng cái..cái hôn người ta!! Nàng đưa tay ôm hai má.
-Là do ta suy nghĩ chưa thấu đáo, lời ta nói yêu nàng là lời thật lòng, ta vì muốn bảo vệ nàng nên đành làm nàng tổn thương để nàng rời khỏi ta, ta nghĩ đơn giản rời khỏi ta nàng sẽ an toàn, nhưng ta nhận ra không ở cạnh ta nàng càng không an toàn, hôm nàng mất tích, rồi đến người khác nói tìm được xác nàng ta tưởng chừng tim mình không thể đập được! Du Thiên Ân nhìn nàng.
Nàng thoát giật mình, ánh mắt này, hình ảnh của hắn lúc này...nàng lại động tâm!!!
-D..Du Thiên Ân...ta..
Nàng lấp bấp không nói nên câu, Du Thiên Ân dịu dàng nắm lấy tay nàng đưa lên ngực hắn, nơi đó có một trái tim không an phận cứ đập thình thịch, nhưng bỗng cục lý trí rơi cái đùng đè lên trái tim nàng, nàng bắt đầu suy nghĩ lại, hắn muốn bảo vệ nàng? Mà bảo vệ nàng khỏi ai? Dương Mỵ?
-Ngươi nói lo cho sự an toàn của ta, nhưng ta thấy quanh ngươi chẳng có mối nguy hiểm nào gây bất lợi cho ta cả, nếu là bảo vệ ta khỏi Dương Mỵ, ngươi há phải suy nghĩ nhiều như vậy? Dương Mỵ đã là phu nhân của Du Thiên Vũ, ta và ngươi bên nhau há gì liên quan đến nàng ta!!
Hểy, hình như sai sai, nàng quên mất nàng suýt chết vì Dương Mỵ…
-Dương Mỵ chỉ là mối lo nhỏ, nàng ta ngoài mấy trò ghen tuông đó ra chẳng…
-Ta suýt bị Dương Mỵ hại chết.
Du Thiên Ân bất ngờ nhìn nàng, điều này ngoài dự đoán của hắn, việc nàng mất tích hắn tưởng là do Cửu Phụ làm, nữ nhân đó hắn chỉ nghĩ tâm tính ả ta nhỏ nhen ích kỷ, không ngờ có thể làm ra chuyện hại người, lại hại người của hắn, đúng là không biết sống chết.
-Ngươi đang nghĩ gì đó, đừng nói muốn đi trả thù hộ ta, ta không cần,việc Dương Mỵ làm trời cao đang nhìn, nếu ngươi giết Dương Mỵ, thì ta và ngươi khác nào cùng một loại với nàng ta.
Du Thiên Ân im lặng không nói gì, nàng vẫn chưa thống suốt câu nói của hắn, hắn bất ngờ như vậy chắc chắn mối nguy hiểm đó không phải Dương Mỵ, vậy rốt cuộc là ai.
-Mẫu thân ta là Diệp quý phi, năm mười tám tuổi đã nhập cung vì tài nghệ hơn người, lại vô cùng dịu dàng nên được tiên đế yêu thương hết mực, sao khi được sủng ái không bao lâu sau mang thai ta, nhưng sức khỏe vô cùng yếu trong lúc sinh ta đã qua đời.
Chuyện này trước kia hắn cũng có nhắc đến nhưng mà như vậy nguy hiểm chổ nào vậy?
Du Thiên Ân lấy bình tĩnh một lát rồi kể tiếp, thấy mặt hắn nghiêm trọng lắm nên nàng cũng im lặng lắng nghe.
-Hậu cung là nơi những cuộc chiến tranh giành sủng ái, đối với người được hoàng thượng sủng ái điều lo lắng nhất là sự ganh tị của những phi tầng khác, lúc mang thai ta mẫu hậu rất cẩn thận đề phòng, nhưng lại không ngờ Mộc Linh Đan lúc ấy bà ta đã được phong là hoàng hậu, bà ta từng ngày hạ độc mẫu thân lúc cuối cùng mẫu thân ta vì độc tố tích lâu ngày nên không thể chịu đựnh được mà sinh ta ra trước một tháng,người biết mình không qua khỏi lúc sinh có dặn bà mụ nếu ngườichết trước lúc sinh ta ra thì hãy mổ bụng người cứu lấy ta, và lúc đó người thậy sự tắt thở giữ chừng vì thế...ta được sinh ra như thế.
Không thể ngờ đằng sau lại là một chuyện rất đau lòng, nàng thoáng thấy tay hắn đang rung lên, như một phản xạ nàng đưa tay nắm lấy tay hắn, tay hắn lạnh toát.
-Nếu là trúng độc khi mẫu thân ngươi chết ắc hẵn thái y cũng sẽ biết, vậy vì sao bà ta không phải đền tội?
Du Thiên Ân lắc đầu.
-Nàng nghĩ quá đơn giản rồi, Mộc Linh Đan là hoàng hậu, nếu bà ta quyết tâm hại mẫu thân ta chắc hẵn đã chuẩn bị từ trước, giữ được ngôi hoàng hậu đó không biết đã hại bao nhiêu người.
Nàng thấy lời này của Du Thiên Ân rất có lý,nhưng mà chuyện này xảy ra trước khi hắn sinh ra mà sao hắn lại biết rõ như thế?!
-Mẫu thân mất, Mộc Linh Đan giả dối đem ta về nuôi dưỡng, năm ba tuổi bắt đầu có nhận thức ta thấy vị mẫu thân này sao đối xử với ta rất lạnh nhạt, một lần bà ta mang điểm tâm cho Du Thiên Minh ta cũng rất thích nên chạy đến lấy ăn cuối cùng ta bị đánh đến nổi bật máu, ta kêu khóc thảm thiết nhưng bà ta vẫn không thèm đối hoài đến, vì ấm ức ta đến làm nũng với phụ hoàng, ta thật sự không ngờ kể từ thời điểm đó cuộc sống của ta trở nên khốn khổ. -Phụ hoàng gọi Mộc Linh Đan mắng một trận, bà ta giải thích rằng do ta tham ăn đánh nhau với Du Thiên Minh, nên mới bị bà ta giáo huấn, phụ hoàng nhìn chỉ biết nhìn ta thở dài, căn dặn ta phải ngoan một chút, hôm đó về ta bị đánh mười trượng, cộng thêm vô số cái tát, ta sống dở chết dở nằm liệt giường nửa tháng, một hôm ta nghe được cung nữ trò chuyện với nháu, bọn họ nói về ta, nói ta không phải không phải là con của Mộc Linh Đan, ta liền chạy đi hỏi, bà ta cười khinh bỉ đem mọi chuyện nói với ta, từ đó ta bị đưa xuống phòng cho cung nữ tỳ nữ, mỗi ngày chỉ được ăn đồ thừa, nhưng trước mặt phụ hoàng vẫn tỏ ra tốt với ta, rồi những lần gặp phụ hoàng ít dần, nếu bà ta tức giận sẽ đem ta ra đánh, lần đó ta lỡ tay làm đổ lọ mực là Du Thiên Minh thích nhất, ta sợ quá đành chạy trốn,cả ngày hôm đó bà ta cho ngươi tìm ta, cũng may ta mặt y phục màu xanh, trèo lên cây trốn đám thái giám cung nữ tìm mãi không thấy, đến tố ta liều mạng chạy đến chỗ phụ hoàng, nào ngờ bà ta đang ở đó, ta sợ quá bất tỉnh nhân sự luôn.
Đây là một dạng mẹ ghẻ con chồng, cộng thêm bạo lực gia đình trầm trọng, sao tình huống cẩu huyết đến như vậy, nàng lại phát hiện ra sở thích mặt đồ màu xanh của hắn, đó không phải dạng cuồng mà là ám ảnh tâm lí, trước giờ nàng hiểu lầm trầm trọng rồi, cuộc đời hắn sao bi thương đến vậy!
-Ngươi đã chịu cực khổ rồi!
Nàng đưa tay vỗ vỗ tay hắn an ủi, hắn lợi dụng cơ hội nắm lấy tay của nàng, nàng định quát hắn nhưng mà thấy hắn tội tội nên thôi bỏ qua cho hắn. Nhưng hắn kể những chuyện này ra vậy mối nguy hiểm đâu? Là bà dì ghẻ ác độc sao?
-Vậy nếu ta ở cạnh ngươi bà thái hậu gì đó sẽ giết ta sao? Mà không đúng nếu bà ta đối với ngươi như vậy, tại sao lúc ở Uy Vũ phủ thái độ bà ta với ngươi rất giống một người..mẫu thân.
Du Thiên Ân lắc đầu, đôi mắt buồn buồn nhìn vào khoảng không trước mắt.
-Người gây nguy hiểm cho nàng không phải là Mộc Linh Đan mà là Cửu Phụ của ta, người là ca ca của mẫu thân. Lúc ta tỉnh dậy đã thấy mình ở chỗ của phụ hoàng, thấy bản thân nằm trên giường của người, ta vui sắp khóc định kể cho người nghe mọi chuyện, thì thấy người đang nói chuyện với một người cao tăng, cao tăng đó bắt mạch cho ta người nó sức khỏe ta rất yếu, sống không quá năm hai mươi lăm tuổi, phụ hoàng rất buồn liên tục nhìn ta thở dài, vị cao tăng kia mở lời nhận ta làm đệ tử muốn đưa ta vào chùa ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho ta, phụ hoàng nghe thấy liền đồng ý, từ đó ta theo sư phụ lên núi Liên Vân, ngày ngày sư phụ cho ta tắm trong các loại thảo dược, ngày nào cũng uống rất nhiều thuốc làm ta rất thắc mắc bèn hỏi sư phụ, người nói cơ thể ta mang ngàn loại kịch độc, người phỏng đoán là do mẫu thân lúc mang thai nhiễm độc đã truyền cho ta, nếu không chữa trị đừng nói là hai mươi lăm tuổi, chỉ vài năm nữa là mộ ta xanh cỏ rồi!
-Năm ta mười sáu tuổi, có người lên núi tìm ta người đó nói là ca ca của mẫu thân, ta lúc đầu không tin đến khi người đó mang mảnh ngọc lưu ly ra làm chứng cớ ta mới thật sự tin,vì trên cổ ta có mang mảnh ngọc mẫu thân để lại ghép chúng lại y thành một miếng ngọc nguyên vẹn, lúc đó Cựu Phụ kể với ta tất cả mọi chuyện lòng ta càng hận Mộc Linh Đan, Cựu Phụ muốn cùng ta báo thù ta đồng ý, ta có nói với sư phụ nhưng người khuyên ngăn nhưng ta cố chấp một mực hồi cung, để đối phó với Mộc Linh Đan ta nói dối là mình bị mất trí nhớ mọi chuyện trước đây hoàn toàn quên hết, có vài lần bà ta muốn thử ta nhưng điều bị ta qua mặt, ta cố tình diễn ra bộ mặt bệnh tật ốm yếu cho bà ta không đề phòng, chất độc trong người ta vẫn còn một ít hằng năm vẫn đến chỗ sư phụ trị độc, nhưng thời gian gần đây Cựu Phụ bắt đâu có tham vọng người muốn ta thu binh lật đổ Du Thiên Minh lên ngôi hòng đế, gặp nàng nảy sinh tình cảm với nàng, nàng làm ta cảm thấy sự trả thù kia trở nên mờ nhạt, ta muốn một cuộc sống bình yên với nàng, Cựu Phụ rất nhạy bén có lẻ người đã phát hiện nên cho người truy sát nàng!
Sốc, nàng sốc, sống lưng nàng lạnh buốt, bây giờ là thể loại chính trị đáng sợ, là cậu của Du Thiên Ân muốn hắn giết anh trai cướp ngôi, vì thấy nàng làm ảnh hưởng đến Du Thiên Ân nên muốn giết luôn nàng, vì muốn nàng được an toàn hắn mới cố tình làm tổn thương nàng, với lại khi ấy hắn chỉ là một đứa trẻ chịu đựng những chuyện này...Du Thiên Ân à..
Mộc Linh Đan đi một vòng vườn thượng uyển xem như đi tập thể dục sau khi ăn, đi mấy vòng mồ hôi đã đổ ướt trán, thái giám Nam Giang lấy khăn lụa chậm mồ hôi giúp bà ấy.
-Nam Giang nay đã là ngày nào rồi?
Nam Giang nhẫm tính hồi lâu rồi bẩm báo.
-Bẩm thái hậu, hôm nay đã là ngày hai mươi lăm tháng mười, còn hai tháng nữa là đến tết Nguyên Đán.
Mộc Linh Đan gật đầu hài lòng, thời gian trôi rất nhanh, mới đầu năm nhưng chớp mắt đã gần cuối năm.
-Mọi thứ chuẩn bị cứ như mọi năm là được, về phần thưởng cho các phi tần thì cho giảm mỗi thứ một nửa, gần đây ngân khố đã cạn kiệt tiết kiệm được phần nào thì tiết kiệm.
Mộc Linh Đan thở dài, mấy năm nay thiên tai dịch bệnh điều có cả, hại Du Thiên Minh đau đầu nhứt óc, đến thời gian ăn điểm tâm cũng không có, bà thì không thể giúp gì chỉ có thể giúp nó quản chuyện hậu cung, Du Thiên Minh hay trách bà thiên vị Hà Thu Nguyệt nhưng nó đâu biết là Nguyệt nhi là người yêu thương nó nhất trong số phi tầng trong hậu cung, vậy mà nó vẫn không chịu hiểu.
Mộc Linh Đan muốn đi thăm Du Thiên Minh một chút nên kêu Nam Giang dìu đến thư phòng, đúng lúc thấy Hà Thu Nguyệt đang lấp ló ngoài cửa.
-Nguyệt Nhi con đến gặp hoàng thượng sao?
Nghe tiếng gọi Hà Thu Nguyệt giật mình quay người lại, phát hiện là thái hậu nên vội vàng hành lễ, Mộc Linh Đan đưa tay đỡ Hà Thu Nguyệt dậy, nhìn khay điểm tâm trên tay cung nữ thì giọng đầy sủng nịn nói.
-Nguyệt Nhi của ta đúng là biết điều nhất, còn biết chuẩn bị canh bổ cho hoàng thượng.
Hà Thu Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, Mộc Linh Đan chẳng đợi lâu liền vào thư phòng gặp Du Thiên Minh.
Du Thiên Minh đưa tay đỡ trán, tấu trương trên bàn chất thành đóng, nghe thái giám báo là có hoàng hậu đến, hắn miễn cưỡng bỏ bút xuống, đi đến đón tiếp.
-Thần nhi tham kiến mẫu hậu.
-Hoàng thượng đứng dậy đi, lại đây Nguyệt Nhi có chuẩn bị điểm tâm cho con!
Thái hậu ngồi xuống ghế, Hà Thu Nguyệt ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Du Thiên Minh có liếc nhìn nhưng rất thờ ơ.
Cung nữ mang canh đặt lên bàn và lui xuống, thái hậu nhìn Du Thiên Minh mà hối thúc.
-Hoàng thượng mau dùng đi, canh này là chính tay Nguyệt Nhi làm cho con, con thấy đấy Nguyệt Nhi hết lòng vì con, con cũng nên cư xử đàng hoàng một chút.
Du Thiên Minh suy nghĩ tự thấy bản thân có chút quá đáng, nên bát canh này uống một chút cũng không sao, thấy Du Thiên Minh dùng canh, Hà Thu Nguyệt vui sướng vô cùng, nếu là ở Nguyệt Cung nàng ta đã cười lớn và nhảy cẩn lên rồi.
Mộc Linh Đan gật đầu hài lòng, đứa con này cuối cùng cũng chịu nghe lời, mấy năm nay muốn ẵm cháu nhưng vẫn chưa có tin gì, bà ta lo nhất vẫn là chuyện Du Thiên Minh cũng ít đến chỗ Hà Thu Nguyệt, dù là phi tầng nào sinh con cũng được nhưng, nếu là Nguyệt Nhi của bà sinh được thái tử thì tốt nhất, nên ngày đêm bà nghĩ cách để Du Thiên Minh sủng ái Nguyệt Nhi, nay vì vụ Lâm Phi lừa dối đổ tội mà thái độ của Du Thiên Minh cũng dịu lại, đây há phải cơ hội tốt sao.
-Hoàng thượng mấy ngày vất vả rồi hay tối nay nghỉ ngơi ở Nguyệt Cung đi, Nguyệt Nhi tài ghệ xoa bốp cũng không tồi đâu.
Hà Thu Nguyệt nghe bà ta nói vậy hai má phớt hồng ngượng ngùng đưa mắt nhìn mũi giầy, Du Thiên Minh thì đặt bát canh đang ăn dở xuống.
-Mẫu hậu, người cũng biết gần đây trong triều nhiều việc, người đừng ép trẫm nữa ngay từ lúc đầu trẫm đã nói, cả đời này trẫm chỉ xem Hà Thu Nguyệt như một người muội muội là năm đó người ép trẫm, trẫm cũng đã làm theo ý người, cho nên bây giờ người đừng đề cập đến vấn đề này nữa!!
Mộc Linh Đan nổi đóa, tưởng rằng nó đã hiểu chuyện, nhưng nào ngờ nó chấp mê bất ngộ mãi không chịu hiểu.
-Nha đầu Hà Thu Dương đã chết rất lâu rồi, nó chết vì tai nạn, hoàng thượng đừng đô tất cả lên đầu của Nguyệt Nhi, nếu ngày đó Nguyệt Nhi không quỳ gối cầu xin ta thì ta đã…
-Thái hậu nương nương- Hà Thu vội quỳ xuống, đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn Mộc Linh Đan-Thái hậu nếu người thương Nguyệt Nhi xin người đừng làm khó hoàng thượng!
Mộc Linh Đan không đành lòng, nên thôi không nói nữa, còn Du Thiên Minh thì cơn bực tức về triều chính mấy hôm nay cộng thêm nhắc đến Hà Thu Dương làm hắn như bốc hỏa, cơn thịnh nộ nổi lên, hắn hất bát canh xuống nền nhà, Hà Thu Nguyệt quỳ cạnh đó không ít canh dính vào tay.
-Hoàng thượng!! Mộc Linh Đan vỗ bàn tức giận.
-Trẫm đã muốn bỏ qua nhưng người cứ muốn nhắc lại, được hôm cứ nói thẳng ra một lần!!
Du Thiên Minh thô bạo lôi Hà Thu Nguyệt đang quỳ dưới nền nhà lên, ánh mắt căm phẫn nhìn nàng ta.
-Ngươi nói không liên quan đến ngươi? Ngày trước người trẫm muốn lấy làm thê đây phải ngươi, ngươi mặt dày đến khóc lóc với Thu Dương, nàng ấy quá nhân từ nghĩ tình tỷ muội mới buông bỏ trẫm, nhưng trẫm đây khuyên nhũ nàng hết lòng nhưng nàng ấy vẫn cự tuyệt, từ nhỏ vì là thứ nữ nàng ấy đã phải sống khổ sở thế nào? Ngươi có đầy đủ tất cả ngươi vẫn muốn cướp đi mọi thứ của nàng, khiến nàng nghĩ quẩn gieo mình xuống sông, đến cuối ta vẫn không thể nhìn mặt nàng ấy, ngươi biết trẫm khổ sở thế nào không? Bây giờ ngươi nhìn thấy trẫm lương tâm ngươi không cắn rứt lúc nào sao? Thu Dương luôn tốt với ngươi thế nào ngươi quên hết rồi sao, chính ngươi hại nàng ngươi còn muốn trẫm yêu thương ngươi sao? Nói cho ngươi biết cả đời này trẫm hận ngươi đến tận xương tủy!!
Từng lời như mũi dao sắc đâm vào tim Hà Thu Nguyệt, nàng ta cứ nghĩ sống bên cạnh Du Thiên Minh rồi một ngày hắn cũng sẽ nhận ra tấm chân tình của mình, cho dù bị lạnh nhạt, cho dù thấy hắn ôm ấm sủng ái người khác, nàng ta vẫn mong tương lai hắn sẽ quay đầu lại nhìn, nhưng hết rồi tất cả sự cố gắng chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi thôi!! Hà Thu Nguyệt tuyệt vọng khụy xuống, Du Thiên Minh nói hết sự bực tức thì đi ra khỏi phòng, Mộc Linh Đan vì quá sốc nên một từ khuyên ngăn cũng không thốt lên được, chỉ buồn buồn nhìn Hà Thu Nguyệt nước mắt tuông thành sông.
…….
Sóng nước êm đềm, chiếc thuyền nhỏ nhắn theo gió lướt nhẹ trên mặt sông,hai bóng người trên thuyền hiện lên mặt sông lấp lánh ánh chiều tà cùng với cảnh vật hai bên bờ mỗi giây trôi qua đẹp đến vô ngần.
Nàng đưa tay xuống nước, nước rất mát, rất dễ chịu, nàng đưa mắt nhìn Du Thiên Ân ngồi ở đầu kia của thuyền, hắn cứ điều tay chèo thuyền lướt trên mặt sông.
Nàng cũng thấy khó hiểu, Du Thiên Ân nói có chuyện cần nói với nàng, nhưng lại lôi nàng ra đây, chuyện không thể nói trên thuyền lớn sao? Rồi đưa người ta ra đây rồi cứ ngồi im lặng đó.
-Du Thiên Ân, có chuyện gì nó mau đi trời cũng sắp tối rồi!
Du Thiên Ân gát máy chèo lên thuyền, hắn nhìn nàng sau đó cười một cái, sao đó từ từ di chuyển đến chỗ nàng.
-Ấy ấy coi chừng chìm thuyền! Nàng la lên.
Du Thiên Ân chèn ép nàng rồi ngồi xuống.
-Nàng yên tâm thuyền rất vững.
Bây giờ là giữa sông lỡ mà chìm thuyền nàng là người mệt nhất, đã không biết bơi còn có gan cho thuyền đi xa nha như vậy!!
-Có chuyện gì thì nói ra, tối nay còn phải chuẩn bị giúp Lâm Xuyến tỷ về nhà, ngươi cũng nên về phủ đi, ngươi đi hơn một ngày rồi đừng để triều đình hiểu lầm bọn ta bắt cóc ngươi, Lâm Xuyến tỷ là người buông bán dính vào mấy chuyện hiểu lầm tai hại đó thì rất phiền.
Du Thiên Ân im lặng hồi lâu sau đó mới trả lời nàng.
-Được sau khi nói điều cần nói xong ta sẽ về phủ!
Lòng nàng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố ra vẻ bình thường.
-Vậy thì tốt!
Du Thiên Ân đưa tay vào ngực lấy ra một túi gấm rồi đưa cho nàng.
-Trả cho nàng.
Nàng mở ra xem thì ra là chiếc kẹp bằng bạc lần trước nàng ném bỏ, đã bỏ rồi còn đưa cho nàng làm cái gì.
-Cái này đâu phải của ta là của ngươi mới đúng!
Nàng giận dỗi ném túi gấm trả Du Thiên Ân, hắn lấy chiếc kẹp ra định cài lên tóc nàng nhưng nàng cương quyết không chịu.
-Du Thiên Ân, ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì, muốn quan tâm,muốn tổn thương ta lúc nào cũng được à?!
-Nàng ngồi yên một chút, từ lúc tặng nàng thì nó đã là của nàng, cũng giống như lúc nàng nói thích ta, nàng cũng là của ta rồi nàng muốn chối bỏ đâu có dễ như vậy!
Nàng nổi đóa.
-Ngươi là vương gia hay lưu manh mà không có một chút lý lẽ vậy?! Trước đây ta có thích ngươi đấy thì sao nhưng giờ...ưm…
Du Thiên Ân nhân lúc nàng mãi mê cãi lại mà đưa môi đến hôn nàng, quá nhanh làm nàng chưa kịp phản ứng, thì đôi môi kia đã bị người ta ăn chọn.
Lúc nàng lấy lại nhận thức, có đánh hắn có đẩy hắn ra, nhưng hắn nhất quyết không buông, mới đầu là ngượng ngùng chưa thuần thục lắm về sao cứ uyển chuyển lấy đi hết không khí của nàng, đến khi hắn cũng không còn không khí để thở mới chịu buông nàng ra.
Cả hai người điều thở dốc, bầu không khí càng trở nên kì hoặc, nàng không biết phải phản ứng ra sao, nàng và hắn đã hôn nhau, là hôn thật sự đó, không giống với mấy lận gặp sự cố trước. Hai má nàng đỏ lên, mặt Du Thiên Ân cũng ngượng ngùng không kém.
Nàng suy nghĩ không biết nên nói câu gì,hay chửi hắn thế nào, tự dưng cái..cái hôn người ta!! Nàng đưa tay ôm hai má.
-Là do ta suy nghĩ chưa thấu đáo, lời ta nói yêu nàng là lời thật lòng, ta vì muốn bảo vệ nàng nên đành làm nàng tổn thương để nàng rời khỏi ta, ta nghĩ đơn giản rời khỏi ta nàng sẽ an toàn, nhưng ta nhận ra không ở cạnh ta nàng càng không an toàn, hôm nàng mất tích, rồi đến người khác nói tìm được xác nàng ta tưởng chừng tim mình không thể đập được! Du Thiên Ân nhìn nàng.
Nàng thoát giật mình, ánh mắt này, hình ảnh của hắn lúc này...nàng lại động tâm!!!
-D..Du Thiên Ân...ta..
Nàng lấp bấp không nói nên câu, Du Thiên Ân dịu dàng nắm lấy tay nàng đưa lên ngực hắn, nơi đó có một trái tim không an phận cứ đập thình thịch, nhưng bỗng cục lý trí rơi cái đùng đè lên trái tim nàng, nàng bắt đầu suy nghĩ lại, hắn muốn bảo vệ nàng? Mà bảo vệ nàng khỏi ai? Dương Mỵ?
-Ngươi nói lo cho sự an toàn của ta, nhưng ta thấy quanh ngươi chẳng có mối nguy hiểm nào gây bất lợi cho ta cả, nếu là bảo vệ ta khỏi Dương Mỵ, ngươi há phải suy nghĩ nhiều như vậy? Dương Mỵ đã là phu nhân của Du Thiên Vũ, ta và ngươi bên nhau há gì liên quan đến nàng ta!!
Hểy, hình như sai sai, nàng quên mất nàng suýt chết vì Dương Mỵ…
-Dương Mỵ chỉ là mối lo nhỏ, nàng ta ngoài mấy trò ghen tuông đó ra chẳng…
-Ta suýt bị Dương Mỵ hại chết.
Du Thiên Ân bất ngờ nhìn nàng, điều này ngoài dự đoán của hắn, việc nàng mất tích hắn tưởng là do Cửu Phụ làm, nữ nhân đó hắn chỉ nghĩ tâm tính ả ta nhỏ nhen ích kỷ, không ngờ có thể làm ra chuyện hại người, lại hại người của hắn, đúng là không biết sống chết.
-Ngươi đang nghĩ gì đó, đừng nói muốn đi trả thù hộ ta, ta không cần,việc Dương Mỵ làm trời cao đang nhìn, nếu ngươi giết Dương Mỵ, thì ta và ngươi khác nào cùng một loại với nàng ta.
Du Thiên Ân im lặng không nói gì, nàng vẫn chưa thống suốt câu nói của hắn, hắn bất ngờ như vậy chắc chắn mối nguy hiểm đó không phải Dương Mỵ, vậy rốt cuộc là ai.
-Mẫu thân ta là Diệp quý phi, năm mười tám tuổi đã nhập cung vì tài nghệ hơn người, lại vô cùng dịu dàng nên được tiên đế yêu thương hết mực, sao khi được sủng ái không bao lâu sau mang thai ta, nhưng sức khỏe vô cùng yếu trong lúc sinh ta đã qua đời.
Chuyện này trước kia hắn cũng có nhắc đến nhưng mà như vậy nguy hiểm chổ nào vậy?
Du Thiên Ân lấy bình tĩnh một lát rồi kể tiếp, thấy mặt hắn nghiêm trọng lắm nên nàng cũng im lặng lắng nghe.
-Hậu cung là nơi những cuộc chiến tranh giành sủng ái, đối với người được hoàng thượng sủng ái điều lo lắng nhất là sự ganh tị của những phi tầng khác, lúc mang thai ta mẫu hậu rất cẩn thận đề phòng, nhưng lại không ngờ Mộc Linh Đan lúc ấy bà ta đã được phong là hoàng hậu, bà ta từng ngày hạ độc mẫu thân lúc cuối cùng mẫu thân ta vì độc tố tích lâu ngày nên không thể chịu đựnh được mà sinh ta ra trước một tháng,người biết mình không qua khỏi lúc sinh có dặn bà mụ nếu ngườichết trước lúc sinh ta ra thì hãy mổ bụng người cứu lấy ta, và lúc đó người thậy sự tắt thở giữ chừng vì thế...ta được sinh ra như thế.
Không thể ngờ đằng sau lại là một chuyện rất đau lòng, nàng thoáng thấy tay hắn đang rung lên, như một phản xạ nàng đưa tay nắm lấy tay hắn, tay hắn lạnh toát.
-Nếu là trúng độc khi mẫu thân ngươi chết ắc hẵn thái y cũng sẽ biết, vậy vì sao bà ta không phải đền tội?
Du Thiên Ân lắc đầu.
-Nàng nghĩ quá đơn giản rồi, Mộc Linh Đan là hoàng hậu, nếu bà ta quyết tâm hại mẫu thân ta chắc hẵn đã chuẩn bị từ trước, giữ được ngôi hoàng hậu đó không biết đã hại bao nhiêu người.
Nàng thấy lời này của Du Thiên Ân rất có lý,nhưng mà chuyện này xảy ra trước khi hắn sinh ra mà sao hắn lại biết rõ như thế?!
-Mẫu thân mất, Mộc Linh Đan giả dối đem ta về nuôi dưỡng, năm ba tuổi bắt đầu có nhận thức ta thấy vị mẫu thân này sao đối xử với ta rất lạnh nhạt, một lần bà ta mang điểm tâm cho Du Thiên Minh ta cũng rất thích nên chạy đến lấy ăn cuối cùng ta bị đánh đến nổi bật máu, ta kêu khóc thảm thiết nhưng bà ta vẫn không thèm đối hoài đến, vì ấm ức ta đến làm nũng với phụ hoàng, ta thật sự không ngờ kể từ thời điểm đó cuộc sống của ta trở nên khốn khổ. -Phụ hoàng gọi Mộc Linh Đan mắng một trận, bà ta giải thích rằng do ta tham ăn đánh nhau với Du Thiên Minh, nên mới bị bà ta giáo huấn, phụ hoàng nhìn chỉ biết nhìn ta thở dài, căn dặn ta phải ngoan một chút, hôm đó về ta bị đánh mười trượng, cộng thêm vô số cái tát, ta sống dở chết dở nằm liệt giường nửa tháng, một hôm ta nghe được cung nữ trò chuyện với nháu, bọn họ nói về ta, nói ta không phải không phải là con của Mộc Linh Đan, ta liền chạy đi hỏi, bà ta cười khinh bỉ đem mọi chuyện nói với ta, từ đó ta bị đưa xuống phòng cho cung nữ tỳ nữ, mỗi ngày chỉ được ăn đồ thừa, nhưng trước mặt phụ hoàng vẫn tỏ ra tốt với ta, rồi những lần gặp phụ hoàng ít dần, nếu bà ta tức giận sẽ đem ta ra đánh, lần đó ta lỡ tay làm đổ lọ mực là Du Thiên Minh thích nhất, ta sợ quá đành chạy trốn,cả ngày hôm đó bà ta cho ngươi tìm ta, cũng may ta mặt y phục màu xanh, trèo lên cây trốn đám thái giám cung nữ tìm mãi không thấy, đến tố ta liều mạng chạy đến chỗ phụ hoàng, nào ngờ bà ta đang ở đó, ta sợ quá bất tỉnh nhân sự luôn.
Đây là một dạng mẹ ghẻ con chồng, cộng thêm bạo lực gia đình trầm trọng, sao tình huống cẩu huyết đến như vậy, nàng lại phát hiện ra sở thích mặt đồ màu xanh của hắn, đó không phải dạng cuồng mà là ám ảnh tâm lí, trước giờ nàng hiểu lầm trầm trọng rồi, cuộc đời hắn sao bi thương đến vậy!
-Ngươi đã chịu cực khổ rồi!
Nàng đưa tay vỗ vỗ tay hắn an ủi, hắn lợi dụng cơ hội nắm lấy tay của nàng, nàng định quát hắn nhưng mà thấy hắn tội tội nên thôi bỏ qua cho hắn. Nhưng hắn kể những chuyện này ra vậy mối nguy hiểm đâu? Là bà dì ghẻ ác độc sao?
-Vậy nếu ta ở cạnh ngươi bà thái hậu gì đó sẽ giết ta sao? Mà không đúng nếu bà ta đối với ngươi như vậy, tại sao lúc ở Uy Vũ phủ thái độ bà ta với ngươi rất giống một người..mẫu thân.
Du Thiên Ân lắc đầu, đôi mắt buồn buồn nhìn vào khoảng không trước mắt.
-Người gây nguy hiểm cho nàng không phải là Mộc Linh Đan mà là Cửu Phụ của ta, người là ca ca của mẫu thân. Lúc ta tỉnh dậy đã thấy mình ở chỗ của phụ hoàng, thấy bản thân nằm trên giường của người, ta vui sắp khóc định kể cho người nghe mọi chuyện, thì thấy người đang nói chuyện với một người cao tăng, cao tăng đó bắt mạch cho ta người nó sức khỏe ta rất yếu, sống không quá năm hai mươi lăm tuổi, phụ hoàng rất buồn liên tục nhìn ta thở dài, vị cao tăng kia mở lời nhận ta làm đệ tử muốn đưa ta vào chùa ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho ta, phụ hoàng nghe thấy liền đồng ý, từ đó ta theo sư phụ lên núi Liên Vân, ngày ngày sư phụ cho ta tắm trong các loại thảo dược, ngày nào cũng uống rất nhiều thuốc làm ta rất thắc mắc bèn hỏi sư phụ, người nói cơ thể ta mang ngàn loại kịch độc, người phỏng đoán là do mẫu thân lúc mang thai nhiễm độc đã truyền cho ta, nếu không chữa trị đừng nói là hai mươi lăm tuổi, chỉ vài năm nữa là mộ ta xanh cỏ rồi!
-Năm ta mười sáu tuổi, có người lên núi tìm ta người đó nói là ca ca của mẫu thân, ta lúc đầu không tin đến khi người đó mang mảnh ngọc lưu ly ra làm chứng cớ ta mới thật sự tin,vì trên cổ ta có mang mảnh ngọc mẫu thân để lại ghép chúng lại y thành một miếng ngọc nguyên vẹn, lúc đó Cựu Phụ kể với ta tất cả mọi chuyện lòng ta càng hận Mộc Linh Đan, Cựu Phụ muốn cùng ta báo thù ta đồng ý, ta có nói với sư phụ nhưng người khuyên ngăn nhưng ta cố chấp một mực hồi cung, để đối phó với Mộc Linh Đan ta nói dối là mình bị mất trí nhớ mọi chuyện trước đây hoàn toàn quên hết, có vài lần bà ta muốn thử ta nhưng điều bị ta qua mặt, ta cố tình diễn ra bộ mặt bệnh tật ốm yếu cho bà ta không đề phòng, chất độc trong người ta vẫn còn một ít hằng năm vẫn đến chỗ sư phụ trị độc, nhưng thời gian gần đây Cựu Phụ bắt đâu có tham vọng người muốn ta thu binh lật đổ Du Thiên Minh lên ngôi hòng đế, gặp nàng nảy sinh tình cảm với nàng, nàng làm ta cảm thấy sự trả thù kia trở nên mờ nhạt, ta muốn một cuộc sống bình yên với nàng, Cựu Phụ rất nhạy bén có lẻ người đã phát hiện nên cho người truy sát nàng!
Sốc, nàng sốc, sống lưng nàng lạnh buốt, bây giờ là thể loại chính trị đáng sợ, là cậu của Du Thiên Ân muốn hắn giết anh trai cướp ngôi, vì thấy nàng làm ảnh hưởng đến Du Thiên Ân nên muốn giết luôn nàng, vì muốn nàng được an toàn hắn mới cố tình làm tổn thương nàng, với lại khi ấy hắn chỉ là một đứa trẻ chịu đựng những chuyện này...Du Thiên Ân à..
/91
|