“Hắc hắc, hắc hắc” Ngũ Y Y như một tên trộm cười xấu xa.
Khóe môi Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cong lên một chút.
Đến quán cơm Viễn Sơn, Ngũ Y Y dẫn đầu đi vào, miệng nói: “Tôi đi xem con chim ngu ngốc kia còn sống hay không”
Lời này thiếu chút nữa làm Johnny kinh sợ. Hắn lau mồ hôi lạnh, giật giật khóe môi.
Mẹ ơi, cô gái này thật là hung dữ, cô ấy dám nguyền rủa con chim của Đại ca nuôi chết sớm?
Nhìn lại phía sau, Hoắc Phi Đoạt để tay trong túi quần thoải mái đi vào.
Con chim đang phơi nắng trong lồng tre một bộ dạng làm mưa làm gió.
Ngũ Y Y cười ha ha đi đến trước mặt lồng tre, lấy móng vuốt nhỏ lên quơ quơ lồng chim“Này, con chim ngu ngốc, nói một câu cho chị nghe xem.”
Con chim kia giật mình, nhanh chóng mở to mắt nhìn sang. Mẹ ơi, tại sao con nhỏ kia lại tới nữa rồi, ô ô.
“Chào ngài, chào ngài. Vạn sự như ý.” Hôm nay con chim thông minh hơn, còn nói hai câu nói.
Ngũ Y Y vui vẻ, vỗ móng vuốt nhỏ xoay mặt cười với Hoắc Phi Đoạt rồi nói: “Chú, ngài nghe chưa? Con chim bị tôi dạy dỗ một lần liền thông minh, đã biết nói Vạn Sự Như Ý rồi.”
Cả A Trung, Johnny đều đầy vạch đen.
Ban đầu con chim của người ta đã nói được Vạn Sự Như Ý, cô dạy cái gì chứ?
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu “Nếu em thích thì mang nó đi.”
Johnny, A Trung đều trợn tròn mắt.
Gì?
Con chim của Đại ca, mà anh ấy lại chịu đưa cho tiểu nha đầu này?
Ngũ Y Y lắc đầu: “Tôi không cần đâu, tiểu tiện bậy, thật bẩn.”
Phốc…Hoắc Phi Đoạt nhịn không được liền bật cười.
Ngũ Y Y nhìn về phía Johnny nói: “Ai, tôi nói anh nha, con chim này có thể nói Vạn Sự Như Ý rồi, nhất định phải thưởng, thưởng cho nó một nắm gạo.”
Johnny vội vàng nhìn Hoắc Phi Đọat, nhìn thấy vẻ mặt hắn đầy cưng chiều, lập tức gật đầu nói:“được được được, liền thưởng cho nó một nắm gạo.”
Ngũ Y Y vui vẻ, vỗ tay đi vào bên trong.
Ăn bữa cơm này thật vui vẻ.
A Trung từ trong khe cửa lén nhìn vào bên trong thăm dò. Nha đầu Ngũ Y Y này thật khoa trương am hiểu nhiều chuyện xưa, bên trong xảy ra chuyện thật thú vị có thể so sánh hội giản đạo ở trường học bọn họ, cô ấy thật sinh động, luôn luôn chọc Hoắc Phi Đoạt cười ra tiếng.
A Trung nhìn trời tự hỏi “Nha đầu kia tốt ở chỗ nào? Còn bướng bĩnh, cố chấp.”
Ngũ Y Y ra khỏi quán cơm Viễn Sơn liền vuốt ve bụng nói: “No chết mất, no chết mất, bụng tôi sắp vỡ ra rồi.”
Johnny đến tiễn đưa, nghe được Ngũ Y Y không tim không phổi nói, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ai da, chưa từng gặp qua người phụ nào cùng người đàn ông ăn một bửa cơm sẽ ăn được như vậy, thật không có tiền đồ, lời nói của cô thật mất mặt.
Xe hơi dừng lại lần nữa thì Ngũ Y Y hỏi Hoắc Phi Đoạt: “Chú, đến nhà chú rồi sao? A, nhà chú ở cửa hàng tổng hợp à?”
Hoắc Phi Đoạt lấy xe, nhàn nhạt: “Trước tiên mua cho em mấy bộ quần áo.”
“Này, này, nơi này không được, nơi này cái gì cũng đều đắt tiền.” Ngũ Y Y còn ở trong xe, đã bị Hoắc Phi Đoạt kéo xuống xe.
Hoắc Phi Đoạt nhìn A Trung một cái, A Trung gật đầu, dẫn theo mười mấy vệ sĩ chờ đợi phía sau.
“Ở đây không thể mua bất cứ thứ gì, chú à, nơi này đều là kẻ bịp bợm, tiền mất tật mang.”
Tên Hàn Đình Giang này đều không dễ dàng tới đây mua, nơi này toàn nhãn hiệu thế giơi, giá tiền rất đắt.
“Lại không tốn tiền của em, em lo lắng cái gì?”
“Đó là tiền của chú nha, không phải tôi đang tiết kiệm dùm chú sao?
Hoắc Phi Đoạt sờ đầu Ngũ Y Y: “A! rất có khả năng làm bà chủ.”
Khóe môi Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cong lên một chút.
Đến quán cơm Viễn Sơn, Ngũ Y Y dẫn đầu đi vào, miệng nói: “Tôi đi xem con chim ngu ngốc kia còn sống hay không”
Lời này thiếu chút nữa làm Johnny kinh sợ. Hắn lau mồ hôi lạnh, giật giật khóe môi.
Mẹ ơi, cô gái này thật là hung dữ, cô ấy dám nguyền rủa con chim của Đại ca nuôi chết sớm?
Nhìn lại phía sau, Hoắc Phi Đoạt để tay trong túi quần thoải mái đi vào.
Con chim đang phơi nắng trong lồng tre một bộ dạng làm mưa làm gió.
Ngũ Y Y cười ha ha đi đến trước mặt lồng tre, lấy móng vuốt nhỏ lên quơ quơ lồng chim“Này, con chim ngu ngốc, nói một câu cho chị nghe xem.”
Con chim kia giật mình, nhanh chóng mở to mắt nhìn sang. Mẹ ơi, tại sao con nhỏ kia lại tới nữa rồi, ô ô.
“Chào ngài, chào ngài. Vạn sự như ý.” Hôm nay con chim thông minh hơn, còn nói hai câu nói.
Ngũ Y Y vui vẻ, vỗ móng vuốt nhỏ xoay mặt cười với Hoắc Phi Đoạt rồi nói: “Chú, ngài nghe chưa? Con chim bị tôi dạy dỗ một lần liền thông minh, đã biết nói Vạn Sự Như Ý rồi.”
Cả A Trung, Johnny đều đầy vạch đen.
Ban đầu con chim của người ta đã nói được Vạn Sự Như Ý, cô dạy cái gì chứ?
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu “Nếu em thích thì mang nó đi.”
Johnny, A Trung đều trợn tròn mắt.
Gì?
Con chim của Đại ca, mà anh ấy lại chịu đưa cho tiểu nha đầu này?
Ngũ Y Y lắc đầu: “Tôi không cần đâu, tiểu tiện bậy, thật bẩn.”
Phốc…Hoắc Phi Đoạt nhịn không được liền bật cười.
Ngũ Y Y nhìn về phía Johnny nói: “Ai, tôi nói anh nha, con chim này có thể nói Vạn Sự Như Ý rồi, nhất định phải thưởng, thưởng cho nó một nắm gạo.”
Johnny vội vàng nhìn Hoắc Phi Đọat, nhìn thấy vẻ mặt hắn đầy cưng chiều, lập tức gật đầu nói:“được được được, liền thưởng cho nó một nắm gạo.”
Ngũ Y Y vui vẻ, vỗ tay đi vào bên trong.
Ăn bữa cơm này thật vui vẻ.
A Trung từ trong khe cửa lén nhìn vào bên trong thăm dò. Nha đầu Ngũ Y Y này thật khoa trương am hiểu nhiều chuyện xưa, bên trong xảy ra chuyện thật thú vị có thể so sánh hội giản đạo ở trường học bọn họ, cô ấy thật sinh động, luôn luôn chọc Hoắc Phi Đoạt cười ra tiếng.
A Trung nhìn trời tự hỏi “Nha đầu kia tốt ở chỗ nào? Còn bướng bĩnh, cố chấp.”
Ngũ Y Y ra khỏi quán cơm Viễn Sơn liền vuốt ve bụng nói: “No chết mất, no chết mất, bụng tôi sắp vỡ ra rồi.”
Johnny đến tiễn đưa, nghe được Ngũ Y Y không tim không phổi nói, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ai da, chưa từng gặp qua người phụ nào cùng người đàn ông ăn một bửa cơm sẽ ăn được như vậy, thật không có tiền đồ, lời nói của cô thật mất mặt.
Xe hơi dừng lại lần nữa thì Ngũ Y Y hỏi Hoắc Phi Đoạt: “Chú, đến nhà chú rồi sao? A, nhà chú ở cửa hàng tổng hợp à?”
Hoắc Phi Đoạt lấy xe, nhàn nhạt: “Trước tiên mua cho em mấy bộ quần áo.”
“Này, này, nơi này không được, nơi này cái gì cũng đều đắt tiền.” Ngũ Y Y còn ở trong xe, đã bị Hoắc Phi Đoạt kéo xuống xe.
Hoắc Phi Đoạt nhìn A Trung một cái, A Trung gật đầu, dẫn theo mười mấy vệ sĩ chờ đợi phía sau.
“Ở đây không thể mua bất cứ thứ gì, chú à, nơi này đều là kẻ bịp bợm, tiền mất tật mang.”
Tên Hàn Đình Giang này đều không dễ dàng tới đây mua, nơi này toàn nhãn hiệu thế giơi, giá tiền rất đắt.
“Lại không tốn tiền của em, em lo lắng cái gì?”
“Đó là tiền của chú nha, không phải tôi đang tiết kiệm dùm chú sao?
Hoắc Phi Đoạt sờ đầu Ngũ Y Y: “A! rất có khả năng làm bà chủ.”
/651
|