Phản ứng đầu tiên của A Trung chính là, Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện.
"Có chuyện gì, cậu nói mau, tôi sẽ báo cáo với lão đại!"
A Trung nhanh chóng phản ứng, vẻ mặt có chút gấp gáp cùng lo lắng.
"Y Y, Y Y cô ấy bị người ta bắt mang đi rồi!"
Giọng Hàn Giang Đình run rẩy nói ra câu kia anh không muốn tin tưởng vào lời mình nói, nhưng sự thật chính là sự thật.
Không có nhiều giả thiết như vậy, ngay cả anh cũng hối hận, nhưng, Ngũ Y Y bị người ta mang đi ngay trước mặt của anh.
A Trung không nói gì thêm, lập tức cúp điện thoại, sau đó dùng tốc độ như bay vọt vào phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt biết nhất định là có chuyện xảy ra, nếu không, bình thường A Trung lễ độ tuân theo quy củ làm sao không gõ cửa mà xông vào như vậy.
"Lão đại, Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư nàng, bị người ta bắt đi rồi!"
Thời điểm Hoắc Phi Đoạt vừa nghe những lời này, cảm thấy trái tim mình chợt ngừng đập.
"Lúc nào?"
Hoắc Phi Đoạt cố gắng khắc chế muốn bộc phát tâm tình, nhưng anh vẫn nhịn xuống, hiện tại anh...lo lắng nhất không phải là bọn đầu heo này tại sao không bảo vệ tốt cho Ngũ Y Y, mà là tình cảnh của cô bây giờ.
"Mới vừa rồi, Hàn Giang Đình gọi điện thoại tới!"
"Bọn người phái đi bảo vệ cô ấy đâu?"
Hàm răng Hoắc Phi Đoạt cắn thật chặt, mấy chữ kia giống như là từ trong kẽ răng nặn ra.
Giọng tức giận chất vấn, tâm tình muốn giết người.
"Bọn họ, bọn họ lúc ấy còn chưa chạy tới!"
Được, rất tốt. Chuyện mình lo lắng vẫn xảy ra thật sao?
Âu Dương Chấn Đình lão hồ ly kia đã động thủ, mình xuống tay trước đả kích ông ta, ông ta đã chó cùng rứt giậu rồi sao?
Cuối cùng đem họng súng nhắm vào Y Y, nhất định là chủ ý của Tiêu Lạc.
Hoắc Phi Đoạt đấm một quyền lên trên bàn, nhưng muốn đem cái bàn kia đập cho hỏng.
"Mấy người rốt cuộc là ai! Tại sao muốn bắt tôi?"
Ngũ Y Y cơ hồ buông tha giãy giụa, làm như vậy căn bản không tác dụng gì, chỉ lãng phí hơi sức của mình mà thôi.
Ngũ Y Y tự nói với mình, cô phải tỉnh táo lại.
"Ha ha, cô không cần phải biết bọn tôi là ai! Chỉ cần biết, có một vị tiên sinh, ông ấy muốn gặp cô!"
Ngồi ở vị trí kế bên người lái xe ngoài miệng cười, nhưng dáng vẻ dữ tợn khiến người ta co cảm giác ớn lạnh.
"Nhưng tôi không có lời gì muốn nói với vị tiên sinh kia!"
Ngũ Y Y cắn hàm răng, mắt trừng tròn trịa!
"Điều này không phải do cô quyết định, vị tiên sinh kia muốn gặp cô...thì cô phải đi gặp ông ta!"
Người nọ giọng nói hết sức phách lối, quả thật chính là con chó dữ ỷ thế hiếp người.
Dừng lại một chút, người nọ lại nở nụ cười nói: "Tiểu thư, không cần đem mắt của cô trừng lớn như vậy, như vậy không xinh đẹp đâu!"
Ngũ Y Y quả thật bị người kia làm cho tức đến sắp phun ra một ngụm máu tươi .
Rất nhanh, xe liền tiến vào đường quốc lộ, ngũ Y Y không biết bị đám người kia trói trên xe đã bao lâu.
Ngồi bên trái cô là một tên cao to lực lưỡng dùng ánh mắt xấu xa nhìn cô, nhìn đến nỗi da tóc cô đều tê dại!
Quả nhiên, bàn tay bẩn của tên kia đặt lên hai đùi trắng nõn của Ngũ Y Y, tại sao hôm nay lại mặc quần ngắn chứ, Ngũ Y Y hối hận ruột cũng xanh mét rồi.
"Này! Lấy bàn tay bẩn thỉu của ông ra!"
Ngũ Y Y hô to một tiếng, dọa sợ bàn tay kia quấy rối, hiển nhiên hắn không ngờ con nhóc này lại không sợ!
Người ngồi ở trước lập tức rống lên một tiếng: "Các người không được làm việc quá giới hạn! Có nghe hay không! Nếu tiên sinh tức giận, cho ngươi điểm tâm đấy!"
"Có chuyện gì, cậu nói mau, tôi sẽ báo cáo với lão đại!"
A Trung nhanh chóng phản ứng, vẻ mặt có chút gấp gáp cùng lo lắng.
"Y Y, Y Y cô ấy bị người ta bắt mang đi rồi!"
Giọng Hàn Giang Đình run rẩy nói ra câu kia anh không muốn tin tưởng vào lời mình nói, nhưng sự thật chính là sự thật.
Không có nhiều giả thiết như vậy, ngay cả anh cũng hối hận, nhưng, Ngũ Y Y bị người ta mang đi ngay trước mặt của anh.
A Trung không nói gì thêm, lập tức cúp điện thoại, sau đó dùng tốc độ như bay vọt vào phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt biết nhất định là có chuyện xảy ra, nếu không, bình thường A Trung lễ độ tuân theo quy củ làm sao không gõ cửa mà xông vào như vậy.
"Lão đại, Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư nàng, bị người ta bắt đi rồi!"
Thời điểm Hoắc Phi Đoạt vừa nghe những lời này, cảm thấy trái tim mình chợt ngừng đập.
"Lúc nào?"
Hoắc Phi Đoạt cố gắng khắc chế muốn bộc phát tâm tình, nhưng anh vẫn nhịn xuống, hiện tại anh...lo lắng nhất không phải là bọn đầu heo này tại sao không bảo vệ tốt cho Ngũ Y Y, mà là tình cảnh của cô bây giờ.
"Mới vừa rồi, Hàn Giang Đình gọi điện thoại tới!"
"Bọn người phái đi bảo vệ cô ấy đâu?"
Hàm răng Hoắc Phi Đoạt cắn thật chặt, mấy chữ kia giống như là từ trong kẽ răng nặn ra.
Giọng tức giận chất vấn, tâm tình muốn giết người.
"Bọn họ, bọn họ lúc ấy còn chưa chạy tới!"
Được, rất tốt. Chuyện mình lo lắng vẫn xảy ra thật sao?
Âu Dương Chấn Đình lão hồ ly kia đã động thủ, mình xuống tay trước đả kích ông ta, ông ta đã chó cùng rứt giậu rồi sao?
Cuối cùng đem họng súng nhắm vào Y Y, nhất định là chủ ý của Tiêu Lạc.
Hoắc Phi Đoạt đấm một quyền lên trên bàn, nhưng muốn đem cái bàn kia đập cho hỏng.
"Mấy người rốt cuộc là ai! Tại sao muốn bắt tôi?"
Ngũ Y Y cơ hồ buông tha giãy giụa, làm như vậy căn bản không tác dụng gì, chỉ lãng phí hơi sức của mình mà thôi.
Ngũ Y Y tự nói với mình, cô phải tỉnh táo lại.
"Ha ha, cô không cần phải biết bọn tôi là ai! Chỉ cần biết, có một vị tiên sinh, ông ấy muốn gặp cô!"
Ngồi ở vị trí kế bên người lái xe ngoài miệng cười, nhưng dáng vẻ dữ tợn khiến người ta co cảm giác ớn lạnh.
"Nhưng tôi không có lời gì muốn nói với vị tiên sinh kia!"
Ngũ Y Y cắn hàm răng, mắt trừng tròn trịa!
"Điều này không phải do cô quyết định, vị tiên sinh kia muốn gặp cô...thì cô phải đi gặp ông ta!"
Người nọ giọng nói hết sức phách lối, quả thật chính là con chó dữ ỷ thế hiếp người.
Dừng lại một chút, người nọ lại nở nụ cười nói: "Tiểu thư, không cần đem mắt của cô trừng lớn như vậy, như vậy không xinh đẹp đâu!"
Ngũ Y Y quả thật bị người kia làm cho tức đến sắp phun ra một ngụm máu tươi .
Rất nhanh, xe liền tiến vào đường quốc lộ, ngũ Y Y không biết bị đám người kia trói trên xe đã bao lâu.
Ngồi bên trái cô là một tên cao to lực lưỡng dùng ánh mắt xấu xa nhìn cô, nhìn đến nỗi da tóc cô đều tê dại!
Quả nhiên, bàn tay bẩn của tên kia đặt lên hai đùi trắng nõn của Ngũ Y Y, tại sao hôm nay lại mặc quần ngắn chứ, Ngũ Y Y hối hận ruột cũng xanh mét rồi.
"Này! Lấy bàn tay bẩn thỉu của ông ra!"
Ngũ Y Y hô to một tiếng, dọa sợ bàn tay kia quấy rối, hiển nhiên hắn không ngờ con nhóc này lại không sợ!
Người ngồi ở trước lập tức rống lên một tiếng: "Các người không được làm việc quá giới hạn! Có nghe hay không! Nếu tiên sinh tức giận, cho ngươi điểm tâm đấy!"
/660
|