“Không sao, phái người đi theo bảo vệ cô ấy, bất cứ lúc nào cũng báo cáo lại với tôi.”
“Dạ!”
Nhưng thời điểm A Trung đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y một mình bang quơ đi trên đường, cô bây giờ, trở thành người không có nhà để về.
Ngoại trừ Hoắc Phi Đoạt, cô căn bản không còn nhớ nổi bất kỳ ai.
Thật ra, Ngũ Y Y căn bản có thể gọi điện cho người tự xưng là ba ruột của mình Ngũ Học Phong.
Nhưng không biết tại sao, mình giống như rất kháng cự cùng liên lạc với người kia.
Tại sao cái gì cũng không nhớ nổi hả?
Tại sao Tiêu Lạc lại đối xử với mình như thế.
Anh không phải muốn đối xử tốt với mình sao? Nhưng tại sao lại muốn lấy đi trí nhớ của mình.
Ông trời giống như không thong cảm cho Ngũ Y Y, cố tình vào lúc này, cho mưa rơi xuống.
Vài giọt mưa nhỏ biến thành mưa to, vẩy vào trên người Ngũ Y Y.
Nhưng mà, đau ở trong lòng.
Mẹ, tại sao lại muốn rời xa con.
Để cho con một người giống như đứa trẻ không nhà.
Ba tại sao nói con hận ông ấy, rốt cuộc ông ấy đã làm gì?
Không nghĩ ra không nghĩ ra.
Ngũ Y Y ngã nhào trong mưa.
“Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!”
Một chiếc xe sau lưng Ngũ Y Y dùng sức bấm còi.
“Người nào vậy? Hơn nửa đêm ở nơi này giả quỷ hù dọa người! Đừng cản đường!”
Hàn Giang Đình bất mãn mắng trong miệng.
“Ai nha, cái gì vậy, cả người là bùn, bẩn rồi, mau để cô ấy tránh ra đi anh yêu.”
Một cô gái mặt đầy son phấn ngồi ghế lái phụ trong miệng lầu bầu.
“Rốt cuộc có đi hay không hả!”
Dùng sức bấm còi, tính nhẫn nại Hàn Giang Đình không còn lại bao nhiêu.
Đang vội vàng muốn cùng với người đẹp ân ái, tại sao lại bị một vật thể không rõ rang chặn đường.
Nhấn còi vô số lần, nhưng không có tác dụng gì.
Mà trong nước bùn Ngũ Y Y giống như căn bản không có nghe âm thanh đinh đinh lớn tiếng kia.
“Thật không chịu nổi! phiền chết đi được!”
Hàn Giang Đình tức giận mắng từ trong xe đi ra.
“Đáng chết, quần áo đều bị ướt.”
“Tôi nói cô có phải hay không bị điếc, dám cản đường tôi, có phải chán sống rồi không.”
Hàn Giang Đình đi tới trước mặt của Ngũ Y Y, trong miệng mắng, trong nháy mắt nhìn thấy mặt cô.
Hàn Giang Đình, không nói chuyện.
Người trước mắt này là Ngũ Y Y sao?
Là cô sao?
Làm sao lại biến thành bộ dạng này, cả người giống như từ trong bùn lăn ra.
Trên gương mặt trắng nõn không biết là nước mưa hay nước mắt.
“Y Y, Y Y, tại sao cậu lại ở nơi này?”
Ngũ Y Y cảnh giác dịch chuyển về phía sau.
Người đàn ông này là ai? Anh ta giống như là biết mình.
“Ngũ Y Y cậu là đang nổi điên cái gì, cậu đừng nói cho tớ biết là cậu đang ở đây trêu chọc tớ.”
Hàn Giang Đình không để ý mưa to, cởi áo khoác xuống khoác lên người cô.
Sau đó đi đến xe mở cửa tay lái phụ
Mở cửa nói: “Thật xin lỗi, hôm nay coi như xong. Chính cô tự về nhà đi.”
“Cái gì? Mưa lớn như thế, anh để cho tôi tự về?”
Trên xe người đẹp không thể tin nổi, đây là người vừa mới có tính hừng hực sao?
“Tôi bảo cô xuống!”
Hàn Giang Đình gầm lên giận dữ đem người phụ nữ kia lôi từ trên xe xuống, sau đó ôm lấy Ngũ Y Y, dịu dàng bỏ cô vào trong xe.
Sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Để lại một người phụ nữ bày ra đôi môi đỏ mọng bị mưa to làm ướt sũng.
“Hàn Giang Đình, anh là tên khốn kiếp! Anh dám đối xử với tôi như vậy! A! Khốn kiếp!”
Để lại tiếng gào của người phụ nữ ở phía sau.
A Trung ở trước cửa của Hoắc Phi Đoạt chần chừ, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Không tìm được Ngũ Y Y rốt cuộc có nên nói chuyện này cho anh biết hay không đây?
“Dạ!”
Nhưng thời điểm A Trung đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y một mình bang quơ đi trên đường, cô bây giờ, trở thành người không có nhà để về.
Ngoại trừ Hoắc Phi Đoạt, cô căn bản không còn nhớ nổi bất kỳ ai.
Thật ra, Ngũ Y Y căn bản có thể gọi điện cho người tự xưng là ba ruột của mình Ngũ Học Phong.
Nhưng không biết tại sao, mình giống như rất kháng cự cùng liên lạc với người kia.
Tại sao cái gì cũng không nhớ nổi hả?
Tại sao Tiêu Lạc lại đối xử với mình như thế.
Anh không phải muốn đối xử tốt với mình sao? Nhưng tại sao lại muốn lấy đi trí nhớ của mình.
Ông trời giống như không thong cảm cho Ngũ Y Y, cố tình vào lúc này, cho mưa rơi xuống.
Vài giọt mưa nhỏ biến thành mưa to, vẩy vào trên người Ngũ Y Y.
Nhưng mà, đau ở trong lòng.
Mẹ, tại sao lại muốn rời xa con.
Để cho con một người giống như đứa trẻ không nhà.
Ba tại sao nói con hận ông ấy, rốt cuộc ông ấy đã làm gì?
Không nghĩ ra không nghĩ ra.
Ngũ Y Y ngã nhào trong mưa.
“Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!”
Một chiếc xe sau lưng Ngũ Y Y dùng sức bấm còi.
“Người nào vậy? Hơn nửa đêm ở nơi này giả quỷ hù dọa người! Đừng cản đường!”
Hàn Giang Đình bất mãn mắng trong miệng.
“Ai nha, cái gì vậy, cả người là bùn, bẩn rồi, mau để cô ấy tránh ra đi anh yêu.”
Một cô gái mặt đầy son phấn ngồi ghế lái phụ trong miệng lầu bầu.
“Rốt cuộc có đi hay không hả!”
Dùng sức bấm còi, tính nhẫn nại Hàn Giang Đình không còn lại bao nhiêu.
Đang vội vàng muốn cùng với người đẹp ân ái, tại sao lại bị một vật thể không rõ rang chặn đường.
Nhấn còi vô số lần, nhưng không có tác dụng gì.
Mà trong nước bùn Ngũ Y Y giống như căn bản không có nghe âm thanh đinh đinh lớn tiếng kia.
“Thật không chịu nổi! phiền chết đi được!”
Hàn Giang Đình tức giận mắng từ trong xe đi ra.
“Đáng chết, quần áo đều bị ướt.”
“Tôi nói cô có phải hay không bị điếc, dám cản đường tôi, có phải chán sống rồi không.”
Hàn Giang Đình đi tới trước mặt của Ngũ Y Y, trong miệng mắng, trong nháy mắt nhìn thấy mặt cô.
Hàn Giang Đình, không nói chuyện.
Người trước mắt này là Ngũ Y Y sao?
Là cô sao?
Làm sao lại biến thành bộ dạng này, cả người giống như từ trong bùn lăn ra.
Trên gương mặt trắng nõn không biết là nước mưa hay nước mắt.
“Y Y, Y Y, tại sao cậu lại ở nơi này?”
Ngũ Y Y cảnh giác dịch chuyển về phía sau.
Người đàn ông này là ai? Anh ta giống như là biết mình.
“Ngũ Y Y cậu là đang nổi điên cái gì, cậu đừng nói cho tớ biết là cậu đang ở đây trêu chọc tớ.”
Hàn Giang Đình không để ý mưa to, cởi áo khoác xuống khoác lên người cô.
Sau đó đi đến xe mở cửa tay lái phụ
Mở cửa nói: “Thật xin lỗi, hôm nay coi như xong. Chính cô tự về nhà đi.”
“Cái gì? Mưa lớn như thế, anh để cho tôi tự về?”
Trên xe người đẹp không thể tin nổi, đây là người vừa mới có tính hừng hực sao?
“Tôi bảo cô xuống!”
Hàn Giang Đình gầm lên giận dữ đem người phụ nữ kia lôi từ trên xe xuống, sau đó ôm lấy Ngũ Y Y, dịu dàng bỏ cô vào trong xe.
Sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Để lại một người phụ nữ bày ra đôi môi đỏ mọng bị mưa to làm ướt sũng.
“Hàn Giang Đình, anh là tên khốn kiếp! Anh dám đối xử với tôi như vậy! A! Khốn kiếp!”
Để lại tiếng gào của người phụ nữ ở phía sau.
A Trung ở trước cửa của Hoắc Phi Đoạt chần chừ, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Không tìm được Ngũ Y Y rốt cuộc có nên nói chuyện này cho anh biết hay không đây?
/651
|