Người đàn ông kia, là ba của mình.
Đối với cô, mất đi trí nhớ trước kia mà nói, vốn nên là một chuyện vui mừng.
Nhưng, sự thật không phải như thế.
Trên thế giới này có nhiều chuyện thật kỳ diệu, một khi bị chuyện xưa chọn trúng, cũng không có cơ hội suy nghĩ tại sao.
Ngũ Y Y chính là như vậy, ba ruột, lại là người mình hận nhất.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ngũ Y Y cố gắng nhớ lại.
Còn có tại sao, Hoắc Phi Đoạt luôn nói yêu mình lại muốn làm tổn thương đến người vô tội.
Cho đến khi Hoắc Phi Đoạt trở lại, ở trong phòng to, Ngũ Y Y giống như con chó nhỏ bị thương ngồi co ro ở trong góc.
Một loại cảm giác xót thương nhanh chóng bao lấy toàn thân Hoắc Phi Đoạt.
“Y Y, em làm sao vậy? Y Y!”
Hoắc Phi Đoạt đứng ở bên cạnh cô, dịu dàng hỏi.
Không trả lời, Ngũ Y Y vùi đầu trong khuỷu tay.
“Lại khóc nữa sao?”
Hoắc Phi Đoạt có một tia cảm giác tự trách, tại sao đi với chính mình luôn để cho cô khóc?
Anh không muốn nhìn thấy cô như vậy.
Ôm cô vào trong ngực mình.
Không ngờ, Ngũ Y Y lại tránh thoát.
Hoắc Phi Đoạt không để ý, cho là cô không vui nên giở trò làm nũng.
Nhưng, kéo cô vào trong ngực lần nữa vẫn bị thất bại.
Ý thức nói cho Hoắc Phi Đoạt đã có chuyện, thời điểm mình không có ở đây nhất định đã xảy ra chuyện gì.
“Y Y, quần áo…..”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Ngũ Y Y nhanh chóng cắt đứt.
“Anh không cần gọi tôi như vậy, nghe rất buồn nôn.”
Ngũ Y Y lộ vẻ mặt chán ghét.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nếu không hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Hoắc Phi Đoạt sợ rằng mình sẽ phá hủy cái nhà này.
“Chính anh làm cái gì, chẳng lẽ anh không biết rõ ràng nhất sao?”
Một câu lạnh lùng chất vấn Hoắc Phi Đoạt, mà những lời này là từ trong miệng người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Trong đầu Hoắc Phi Đoạt nhớ lại thật nhanh, mình rốt cuộc đã làm gì, có thể làm cho Ngũ Y Y tức giận như vậy.
Tìm một lúc, cũng không tìm được đáp án thích hợp.
“Y Y, Y Y nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Phi Đoạt đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng tay chưa chạm vào, đã bị Ngũ Y Y hất ra.
Cô nhóc này thật ngoan cố.
“Y Y, em nhất định là hiểu lầm anh chuyện gì.”
Hoắc Phi Đoạt có chút nóng nảy.
Anh ở cái xã hội hiểm ác này lăn lộn nhiều năm như vậy, gặp vô số chuyện, còn không có chuyện gì làm anh lộ vẻ nóng nảy xúc động như vậy.
Nhưng cô nhóc này hết lần này tới lần khác, tùy tiện như vậy, luôn làm nổi lên tâm tình của anh.
“Hiểu lầm? Ha ha ha…..Là hiểu lầm sao?”
Ngũ Y Y cười lạnh.
“Tôi hỏi anh, có biết Tiêu Mai hay không?”
Ngũ Y Y đem tên người phụ nữ mà cha mình nói tới trong điện thoại.
Thật ra căn bản cô không biết Tiêu Mai là ai, nhưng nghe từ lời Ngũ Học Phong, cô có thể đoán, đó là vợ của cha cô.
Hoắc Phi Đoạt gật đầu, không nói gì.
Trong lòng suy nghĩ tại sao cô lại nhớ tới Tiêu Mai, tại sao lại vì người phụ nữ này mà giận mình.
Tầm mắt nhìn lên bàn, điện thoại!
Không sai, nhất định có người gọi đã gọi điện cho Y Y.
“Y Y, có phải có người gọi cho em nói cái gì hay không?”
“Anh không cần để ý tới chuyện có người gọi điện thoại cho tôi hay không, tôi chỉ hỏi anh, anh đem Tiêu Mai đi đâu?”
Hắc Phi Đoạt nghe đến đó, đã xác định được lời mình nói.
“Anh không có làm gì cô ta, cô ta đã an toàn.”
“Nói như vậy, là anh đã bắt cô ấy lại?”
Ngũ Y Y đột nhiên kích động.
Đối với cô, mất đi trí nhớ trước kia mà nói, vốn nên là một chuyện vui mừng.
Nhưng, sự thật không phải như thế.
Trên thế giới này có nhiều chuyện thật kỳ diệu, một khi bị chuyện xưa chọn trúng, cũng không có cơ hội suy nghĩ tại sao.
Ngũ Y Y chính là như vậy, ba ruột, lại là người mình hận nhất.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ngũ Y Y cố gắng nhớ lại.
Còn có tại sao, Hoắc Phi Đoạt luôn nói yêu mình lại muốn làm tổn thương đến người vô tội.
Cho đến khi Hoắc Phi Đoạt trở lại, ở trong phòng to, Ngũ Y Y giống như con chó nhỏ bị thương ngồi co ro ở trong góc.
Một loại cảm giác xót thương nhanh chóng bao lấy toàn thân Hoắc Phi Đoạt.
“Y Y, em làm sao vậy? Y Y!”
Hoắc Phi Đoạt đứng ở bên cạnh cô, dịu dàng hỏi.
Không trả lời, Ngũ Y Y vùi đầu trong khuỷu tay.
“Lại khóc nữa sao?”
Hoắc Phi Đoạt có một tia cảm giác tự trách, tại sao đi với chính mình luôn để cho cô khóc?
Anh không muốn nhìn thấy cô như vậy.
Ôm cô vào trong ngực mình.
Không ngờ, Ngũ Y Y lại tránh thoát.
Hoắc Phi Đoạt không để ý, cho là cô không vui nên giở trò làm nũng.
Nhưng, kéo cô vào trong ngực lần nữa vẫn bị thất bại.
Ý thức nói cho Hoắc Phi Đoạt đã có chuyện, thời điểm mình không có ở đây nhất định đã xảy ra chuyện gì.
“Y Y, quần áo…..”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Ngũ Y Y nhanh chóng cắt đứt.
“Anh không cần gọi tôi như vậy, nghe rất buồn nôn.”
Ngũ Y Y lộ vẻ mặt chán ghét.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nếu không hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Hoắc Phi Đoạt sợ rằng mình sẽ phá hủy cái nhà này.
“Chính anh làm cái gì, chẳng lẽ anh không biết rõ ràng nhất sao?”
Một câu lạnh lùng chất vấn Hoắc Phi Đoạt, mà những lời này là từ trong miệng người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Trong đầu Hoắc Phi Đoạt nhớ lại thật nhanh, mình rốt cuộc đã làm gì, có thể làm cho Ngũ Y Y tức giận như vậy.
Tìm một lúc, cũng không tìm được đáp án thích hợp.
“Y Y, Y Y nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Phi Đoạt đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng tay chưa chạm vào, đã bị Ngũ Y Y hất ra.
Cô nhóc này thật ngoan cố.
“Y Y, em nhất định là hiểu lầm anh chuyện gì.”
Hoắc Phi Đoạt có chút nóng nảy.
Anh ở cái xã hội hiểm ác này lăn lộn nhiều năm như vậy, gặp vô số chuyện, còn không có chuyện gì làm anh lộ vẻ nóng nảy xúc động như vậy.
Nhưng cô nhóc này hết lần này tới lần khác, tùy tiện như vậy, luôn làm nổi lên tâm tình của anh.
“Hiểu lầm? Ha ha ha…..Là hiểu lầm sao?”
Ngũ Y Y cười lạnh.
“Tôi hỏi anh, có biết Tiêu Mai hay không?”
Ngũ Y Y đem tên người phụ nữ mà cha mình nói tới trong điện thoại.
Thật ra căn bản cô không biết Tiêu Mai là ai, nhưng nghe từ lời Ngũ Học Phong, cô có thể đoán, đó là vợ của cha cô.
Hoắc Phi Đoạt gật đầu, không nói gì.
Trong lòng suy nghĩ tại sao cô lại nhớ tới Tiêu Mai, tại sao lại vì người phụ nữ này mà giận mình.
Tầm mắt nhìn lên bàn, điện thoại!
Không sai, nhất định có người gọi đã gọi điện cho Y Y.
“Y Y, có phải có người gọi cho em nói cái gì hay không?”
“Anh không cần để ý tới chuyện có người gọi điện thoại cho tôi hay không, tôi chỉ hỏi anh, anh đem Tiêu Mai đi đâu?”
Hắc Phi Đoạt nghe đến đó, đã xác định được lời mình nói.
“Anh không có làm gì cô ta, cô ta đã an toàn.”
“Nói như vậy, là anh đã bắt cô ấy lại?”
Ngũ Y Y đột nhiên kích động.
/660
|