Một giây kia Hoắc Phi Đoạt quyết định, người này, anh nhất định dùng cả đời để bảo vệ bảo bối.
Không ai có thể làm tổn thương, bảo bối.
Vài ngày sau, cảm xúc của Ngũ Y Y đều không tốt.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nhớ trước kia anh cùng nhóc con tranh cãi đùa giỡn.
“Y Y, hay là chúng ta đi biển, em không phải rất thích biển sao?”
Hoắc Phi Đoạt nghĩ rằng, có lẽ nên mang cô ra ngoài cho khuây khỏa.
Ngũ Y Y cuối đầu suy nghĩ, sau đó gật cái đầu nhỏ của cô.
“Được, dù sao ngồi ở chỗ này cũng rất buồn, chúng ta đi!”
Hoắc phi Đoạt nghe, nhóc con không kiên cường nữa cố làm ra vẻ nhẹ nhõm.
“Y Y em nghe anh nói”
Ngồi bên cạnh cô, đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trái tim mình.
“Mẹ của em rất yêu Y Y, rất yêu rất yêu.”
Hoắc Phi Đoạt hôn lên trán Ngũ Y Y, nói tiếp.
“Bà nhất định hy vọng Y Y không vì bà mà phải đau lòng. Trước đây Y Y vui vẻ như thế, em luôn đặt mẹ mình ở trong lòng mãi mãi.”
Ngũ Y Y vẫn không nói gì, lắng nghe.
“Cho nên, không cần vì mẹ mà đau lòng nữa. Bà vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Hoắc Phi Đoạt vốn không cùng người khác nói chuyện, cũng chưa từng an ủi ai.
Anh làm những việc này, chỉ để Ngũ Y Y vui vẻ trở lại.
Ngũ Y Y nghe lời của anh, cho nên nói, “Tôi hiểu ý anh!”
Sau đó đứng dậy lục lọi tìm đồ.
“Tìm cái gì đấy?”
“Đồ bơi? Chúng ta không phải muốn đi biển sao?”
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được, phì một tiếng bật cười.
Đầu óc nhóc con này rốt cuộc do cái gì tạo thành, một chốc lại bộ dáng khác.
Mới vừa rồi còn buồn phiền, bây giờ lại vui vẻ ra mặt.
Xem ra trời sinh cô là người sống vô tư, bản thân vui vẻ cũng không giấu được.
.
“Này! Anh còn đứng đó làm gì? Mau đi tìm quần bơi của anh đi!”
Thấy Hoắc Phi Đoạt đang còn đứng ngây ngốc bên kia, Ngũ Y Y hướng về phía anh thét lên.
Chỉ thấy Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa một cái, mấy bước hướng tới trước ngăn tủ ôm lấy cô.
“Hừ hừ, cần gì mặc quần bơi, trần truồng không phải hợp ý em hơn sao?”
“Anh nói gì! Lưu manh!”
Ngũ Y Y giơ quả đấm nhỏ đánh trên người Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ muốn chết.
Đặt cô ngồi trên đùi, Hoắc Phi Đoạt chôn mặt vào cổ cô.
Tham lam ngửi lấy mùi thơm trên người cô, nhàn nhạt, như vậy để cho anh sinh lòng hạnh phúc.
“A! Ai nha….Ha ha…..Ha!”
Trong mũi Hoắc Phi Đoạt thở ra khí nóng lên cổ, Ngũ Y Y bị nhột kêu lên.
Này than nhẹ cùng tiếng cười yếu ớt, đối với Hoắc Phi Đoạt mà nói đây là liều thuốc trí mạng.
“Em nhóc con này, muốn mạng của anh.”
Vừa nói bàn tay vừa thăm dò nới lỏng quần áo Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y chưa kịp phản ứng, cảm giác mình mềm nhũng trên người đàn ông này.
“Ừ….Ừ….Anh làm gì?”
Duy trì một tia lý trí cuối cùng, Ngũ Y Y “chất vấn” tên ác ma sắp đem mình ăn cả xương ngay cả mảnh vụn cũng không thừa.
“Em nói anh làm gì!”
Động tác trên tay càng ngày càng nặng, ân cần xoa nắn cái điểm đỏ.
“A, ừ ừ…..”
Ngũ Y Y càng ngày càng thở dốc.
Quái lạ, cơ thể mình giống như rất hưởng thụ, một chút cũng không muốn tránh thoát.
Ngược lại, hi vọng cảm giác này được kéo dài.
Không ai có thể làm tổn thương, bảo bối.
Vài ngày sau, cảm xúc của Ngũ Y Y đều không tốt.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nhớ trước kia anh cùng nhóc con tranh cãi đùa giỡn.
“Y Y, hay là chúng ta đi biển, em không phải rất thích biển sao?”
Hoắc Phi Đoạt nghĩ rằng, có lẽ nên mang cô ra ngoài cho khuây khỏa.
Ngũ Y Y cuối đầu suy nghĩ, sau đó gật cái đầu nhỏ của cô.
“Được, dù sao ngồi ở chỗ này cũng rất buồn, chúng ta đi!”
Hoắc phi Đoạt nghe, nhóc con không kiên cường nữa cố làm ra vẻ nhẹ nhõm.
“Y Y em nghe anh nói”
Ngồi bên cạnh cô, đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trái tim mình.
“Mẹ của em rất yêu Y Y, rất yêu rất yêu.”
Hoắc Phi Đoạt hôn lên trán Ngũ Y Y, nói tiếp.
“Bà nhất định hy vọng Y Y không vì bà mà phải đau lòng. Trước đây Y Y vui vẻ như thế, em luôn đặt mẹ mình ở trong lòng mãi mãi.”
Ngũ Y Y vẫn không nói gì, lắng nghe.
“Cho nên, không cần vì mẹ mà đau lòng nữa. Bà vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Hoắc Phi Đoạt vốn không cùng người khác nói chuyện, cũng chưa từng an ủi ai.
Anh làm những việc này, chỉ để Ngũ Y Y vui vẻ trở lại.
Ngũ Y Y nghe lời của anh, cho nên nói, “Tôi hiểu ý anh!”
Sau đó đứng dậy lục lọi tìm đồ.
“Tìm cái gì đấy?”
“Đồ bơi? Chúng ta không phải muốn đi biển sao?”
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được, phì một tiếng bật cười.
Đầu óc nhóc con này rốt cuộc do cái gì tạo thành, một chốc lại bộ dáng khác.
Mới vừa rồi còn buồn phiền, bây giờ lại vui vẻ ra mặt.
Xem ra trời sinh cô là người sống vô tư, bản thân vui vẻ cũng không giấu được.
.
“Này! Anh còn đứng đó làm gì? Mau đi tìm quần bơi của anh đi!”
Thấy Hoắc Phi Đoạt đang còn đứng ngây ngốc bên kia, Ngũ Y Y hướng về phía anh thét lên.
Chỉ thấy Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa một cái, mấy bước hướng tới trước ngăn tủ ôm lấy cô.
“Hừ hừ, cần gì mặc quần bơi, trần truồng không phải hợp ý em hơn sao?”
“Anh nói gì! Lưu manh!”
Ngũ Y Y giơ quả đấm nhỏ đánh trên người Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ muốn chết.
Đặt cô ngồi trên đùi, Hoắc Phi Đoạt chôn mặt vào cổ cô.
Tham lam ngửi lấy mùi thơm trên người cô, nhàn nhạt, như vậy để cho anh sinh lòng hạnh phúc.
“A! Ai nha….Ha ha…..Ha!”
Trong mũi Hoắc Phi Đoạt thở ra khí nóng lên cổ, Ngũ Y Y bị nhột kêu lên.
Này than nhẹ cùng tiếng cười yếu ớt, đối với Hoắc Phi Đoạt mà nói đây là liều thuốc trí mạng.
“Em nhóc con này, muốn mạng của anh.”
Vừa nói bàn tay vừa thăm dò nới lỏng quần áo Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y chưa kịp phản ứng, cảm giác mình mềm nhũng trên người đàn ông này.
“Ừ….Ừ….Anh làm gì?”
Duy trì một tia lý trí cuối cùng, Ngũ Y Y “chất vấn” tên ác ma sắp đem mình ăn cả xương ngay cả mảnh vụn cũng không thừa.
“Em nói anh làm gì!”
Động tác trên tay càng ngày càng nặng, ân cần xoa nắn cái điểm đỏ.
“A, ừ ừ…..”
Ngũ Y Y càng ngày càng thở dốc.
Quái lạ, cơ thể mình giống như rất hưởng thụ, một chút cũng không muốn tránh thoát.
Ngược lại, hi vọng cảm giác này được kéo dài.
/660
|