Edit: Nguyên Nguyên
Sắc mặt Ngũ Nhân Ái rất khó coi.
Ba chị em về đến trước nhà họ Ngũ.
Vừa vào cửa, người hầu thân thiện nói: "Đại tiểu thư đã về rồi? Tất cả mọi người đều rất nhớ đại tiểu thư đấy! Đúng lúc cậu cũng đến rồi, đang nói chuyện trong thư phòng với lão gia."
Hai mắt Ngũ Nhân Ái sáng ngời, mừng rỡ nói: "Thật sự? Tiêu Lạc đã đến đây sao?"
Ngũ Nhân Tâm thì thầm: "A, thì ra anh rể đã về đây."
Ngũ Nhân Ái tự đắc cười: "Anh rể của em không phải là loại người bỏ mặc người khác, nhất định là ba có việc gọi anh ấy đến đây, em nói xem."
Ngũ Nhân Tâm trêu ghẹo nói: "A, chị cả đây là đang nhớ anh rể đến không chịu được rồi hả?"
Ngũ Nhân Ái xấu hổ liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm: "Cút! Tiểu nha đầu chết tiệt."
Sau đó cười cười, rồi đi đến thư phòng.
"Lạc, vì sao cậu có thể như vậy? Đây không phải trò đùa đâu!"
Vừa mới đẩy khe cửa ra, Ngũ Nhân Ái liền nghe được ba mình nói lớn tiếng.
Ngũ Nhân Ái dừng tay, tò mò dán chặt vào khe cửa nghe trộm.
Tiêu Lạc và ba đang bàn chuyện gì? Vì sao nghe giọng nói của ba như không được tốt? Giống như đang tức giận.
Chợt cô nghe được giọng nói bình tĩnh của Tiêu Lạc: "Thực xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục kéo dài nữa, chỉ có thể làm như vậy."
Tiêu Lạc không thể tiếp tục làm cái gì?
Ngũ Nhân Ái cắn môi, nghe có chút không hiểu lắm.
Ngũ Nhân Tâm cũng đến, Ngũ Nhân Lệ cũng bu lại, Ngũ Nhân Ái bày ra tư thế suỵt với Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ, sau đó ba người cùng nghe lén.
"Tiêu Lạc, đây là hôn nhân đại sự, không phải trò đùa! Không phải là đứa nhỏ hư hỏng! Chuyện hôm nay có thể nói vậy, ngày mai sửa lại chủ ý, không thể làm chuyện như vậy được."
A?
Ngũ Nhân Ái nhìn em gái mình, vẻ mặt tái mét.
Hôn nhân?
Chẵng lẽ....
"Thật xin lỗi, anh rể em không thể kết hôn với Nhân Ái, hiện tại em phát hiện, tình cảm không thể miễn cưỡng được, mặc dù đã cố gắng thế nào, cũng không xem Nhân Ái là người mình thích được, đây chỉ mà bắt đầu, sau này hai chúng tôi còn có rất nhiều thời gian, chẵng lẽ cả đời hai chúng tôi đều phải sống chung mà không yêu nhau sao? Bộ dạng này, không chỉ không công bằng với em, đối với Nhân Ái càng không công bằng. Cô ấy vĩnh viễn không chiếm được người mình yêu. Vì vậy, anh rể, em cần hủy bỏ hôn ước với Nhân Ái."
Ầm!
Ngũ Nhân Ái cứng ngắc đứng ngoài cửa.
Ngũ Nhân Tâm hung hăng bịt miệng cô lại, nhìn Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Lệ cũng ngạc nhiên.
Ngũ Nhân Ái bắt đầu không ngăn chặn được bản thân mình run rẩy.
"Tiêu Lạc, đã đính hôn, sẽ không thể hủy bỏ hôn ước, cậu cũng biết một khi hủy bỏ hôn ước, nhà chúng tôi không thể ngóc đầu lên được, Nhân Ái cũng rất mất mặt! Trong gia đình chúng ta, đâu có chuyện đính hôn rồi hủy bỏ hôn ước? Đây chẳng phải muốn thể diện mất sạch sao? Tiêu Lạc, hiện tại tình cảm không có, đừng vội, có thể từ từ bồi dưỡng mà, tôi tin tưởng cậu và Nhân Ái sẽ kết tinh được tình yêu."
"Thật xin lỗi, anh rễ, em đã quyết định, ngày mai em sẽ thông báo với các nhà báo lớn, công khai quyết định này."
"Tiêu Lạc! Anh khinh người quá đáng!"
Ngũ Nhân Ái đẩy cửa vào, hai mắt kiềm nén hai hàng nước mắt, trừng mắt với Tiêu Lạc, cô ta bước vài bước đến gần, cô nghiêm mặt nhìn Tiêu Lạc, hét to: "Tiêu Lạc, vì sao anh đối xử với tôi như thế? Anh quá độc ác, anh rất tàn nhẫn, tôi không đồng ý hủy bỏ hôn ước, không đồng ý!"
Tiêu Lạc vẫn bình tĩnh: "Thực xin lỗi, Nhân Ái, tôi cũng rất cố gắng, nhưng không có cách nào làm được. Em không đồng ý hủy bỏ hôn ước, tôi cũng có cách quyết định công khai một mình."
Chương 464: Anh ta đau buồn 6
Edit: Nguyên Nguyên
Tiêu Lạc nhìn thoáng qua Ngũ Nhân Ái, vẻ mặt Ngũ Nhân Ái rất thống khổ, hung hăng xoay người lại, nắm tay Tiêu Lạc: "Vì sao anh đối xử với em như vậy? Nói với em, có phải bởi vì con tiện nhân Ngũ Y Y không? Người trong lòng anh là Ngũ Y Y đúng không? Anh thích cô ta, cho nên mới đối xử với em như vậy. Có phải Ngũ Y Y khiến anh hủy bỏ hôn ước với em đúng không? Có phải đây là chủ ý của Ngũ Y Y đúng không? Nói cho em biết!"
Ngũ Học Phong chán nản vỗ vỗ đầu, dựa vào bàn thở dài.
Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, đẩy cô ta ra: "Ngũ Nhân Ái, đừng lúc nào cũng thù hận Ngũ Y Y như thế. Chuyện này là quyết định của tôi, và không có quan hệ gì với Ngũ Y Y. Ngược lại, sau khi cô ấy nghe được tin này, luôn khuyên tôi đừng làm như thế với cô. Bởi vì tôi thích Ngũ Y Y sao? Bởi vì cô ấy có một trái tim tinh khiết và cao quý, mà cô không có!"
Ngũ Nhân Ái khiếp sợ lui về sau một bước.
Tiêu Lạc cười lạnh, đi ra khỏi thư phòng.
Ngũ Nhân Tâm nhìn theo bóng lưng Tiêu Lạc mắng: "Tiêu Lạc, tên khốn kiếp này, anh chết không được tử tế, anh đùa giỡm với chị tôi, anh sẽ gặp báo ứng!"
Ngũ Nhân Ái đứng đó, cả người run rẩy, một lúc lâu sau cô té trên mặt đất rồi khóc rống.
Ngũ Nhân Tâm nói với Ngũ Học Phong: "Ba, đây đều là do chính Ngũ Y Y kia làm vậy, đều là chuyện của nó, vì sao ba muốn đem con nghiệt chủng kia về nhà? Nó chính là ma quỷ, từ lúc nó vào nhà chúng ta, chúng ta không có một yên lành với nó, đều oán Ngũ Y Y kia, ba nhanh chóng đuổi Ngũ Y Y kia đi đi."
"Câm miệng hết, ta đã phiền chết rồi, câm hết!"
Ngũ Học Phong tức giận quát to, ném ống đựng bút trên bàn xuống đất.
Rầm rầm, ống đựng bút rơi trên mặt đất.
Ngũ Nhân Lệ không dám lên tiếng, cũng không dám lộn xộn, nhìn chị cả khóc lớn tiếng, lại nhìn chị hai tức giận giậm chân.
Tiêu Mai đang đắp miếng dưỡng da, nghe tiếng ồn chạy xuống dưới, không hiểu hỏi: "Ai da, ở trên lầu nghe âm thanh ồn ào của mọi người, rốt cuộc là thế nào, sao lại thành bộ dạng này? Ầm ĩ muốn chết."
Ngũ Học Phong chỉ vào Tiêu Mai quát to: "Hỏi em trai của cô đi, chính cô đến hỏi cậu ta đi, cô xem em trai cô rốt cuộc muốn làm gì? Bạc tình bạc nghĩa, đùa giỡn."
Hả?
Tiêu Mai không ngờ cũng có liên quan đến Tiêu Lạc, trừng to hai mắt đứng ngây ngốc tại chỗ.
Hàn Giang Đinh lái xe trên đường về nhà, di động vang lên, cậu nhìn cũng không nhìn liền bắt máy: "Alo, ai đó?"
"Tôi là Hoắc Phi Đoạt."
"A? Hoắc lão đại."
Hàn Giang Đinh suýt chút lao xe xuống mương.
"Hoắc lão đại, ngài làm gì gọi điện thoại cho tôi vậy? Tôi nói cho ngài biết, tôi vĩnh viễn đứng bên cạnh Ngũ Y Y, ngài đừng cố gắng thuyết phục tôi, tôi sẽ không đứng về phía ngài."
"Cậu ở đó với Y Y sao?"
"Không có, vừa mới tách ra. Ngài đừng có ý hỏi tôi hiện tại Y y đang ở đâu? Tôi đã đáp ứng với Y Y rồi, kiên quyết không nói cho người khác biết nhà trọ của cô ấy."
Hàn Giang Đình ngây thơ nói bô lô ba la, căn bản không biết cậu vừa mới tiết lộ tin.
Hoắc Phi Đoạt phủi phủi tàn thuốc, hít một ngụm khí, vẻ mặt ngưng trọng mang theo phần lo lắng: "Y Y bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngài còn không biết xấu hổ hỏi Y Y xảy ra chuyện gì? Ngài cần quản tốt chính mình đi. Thật là, đừng đùa giỡn Y Y của tôi, tôi nói cho ngài biết, ai đùa giỡn với tình cảm của Y Y, chính là kẻ thù của tôi. Được rồi, được rồi, tôi không muốn nói chuyện với người xấu xa như ngài. Tôi đã đáp ứng với Y Y, không quan tâm đến ngài, cứ như vậy đi, cảnh cáo ngài nha, không được gọi điện thoại cho bản thiếu gia! Hừ, trứng thối!"
Sắc mặt Ngũ Nhân Ái rất khó coi.
Ba chị em về đến trước nhà họ Ngũ.
Vừa vào cửa, người hầu thân thiện nói: "Đại tiểu thư đã về rồi? Tất cả mọi người đều rất nhớ đại tiểu thư đấy! Đúng lúc cậu cũng đến rồi, đang nói chuyện trong thư phòng với lão gia."
Hai mắt Ngũ Nhân Ái sáng ngời, mừng rỡ nói: "Thật sự? Tiêu Lạc đã đến đây sao?"
Ngũ Nhân Tâm thì thầm: "A, thì ra anh rể đã về đây."
Ngũ Nhân Ái tự đắc cười: "Anh rể của em không phải là loại người bỏ mặc người khác, nhất định là ba có việc gọi anh ấy đến đây, em nói xem."
Ngũ Nhân Tâm trêu ghẹo nói: "A, chị cả đây là đang nhớ anh rể đến không chịu được rồi hả?"
Ngũ Nhân Ái xấu hổ liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm: "Cút! Tiểu nha đầu chết tiệt."
Sau đó cười cười, rồi đi đến thư phòng.
"Lạc, vì sao cậu có thể như vậy? Đây không phải trò đùa đâu!"
Vừa mới đẩy khe cửa ra, Ngũ Nhân Ái liền nghe được ba mình nói lớn tiếng.
Ngũ Nhân Ái dừng tay, tò mò dán chặt vào khe cửa nghe trộm.
Tiêu Lạc và ba đang bàn chuyện gì? Vì sao nghe giọng nói của ba như không được tốt? Giống như đang tức giận.
Chợt cô nghe được giọng nói bình tĩnh của Tiêu Lạc: "Thực xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục kéo dài nữa, chỉ có thể làm như vậy."
Tiêu Lạc không thể tiếp tục làm cái gì?
Ngũ Nhân Ái cắn môi, nghe có chút không hiểu lắm.
Ngũ Nhân Tâm cũng đến, Ngũ Nhân Lệ cũng bu lại, Ngũ Nhân Ái bày ra tư thế suỵt với Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ, sau đó ba người cùng nghe lén.
"Tiêu Lạc, đây là hôn nhân đại sự, không phải trò đùa! Không phải là đứa nhỏ hư hỏng! Chuyện hôm nay có thể nói vậy, ngày mai sửa lại chủ ý, không thể làm chuyện như vậy được."
A?
Ngũ Nhân Ái nhìn em gái mình, vẻ mặt tái mét.
Hôn nhân?
Chẵng lẽ....
"Thật xin lỗi, anh rể em không thể kết hôn với Nhân Ái, hiện tại em phát hiện, tình cảm không thể miễn cưỡng được, mặc dù đã cố gắng thế nào, cũng không xem Nhân Ái là người mình thích được, đây chỉ mà bắt đầu, sau này hai chúng tôi còn có rất nhiều thời gian, chẵng lẽ cả đời hai chúng tôi đều phải sống chung mà không yêu nhau sao? Bộ dạng này, không chỉ không công bằng với em, đối với Nhân Ái càng không công bằng. Cô ấy vĩnh viễn không chiếm được người mình yêu. Vì vậy, anh rể, em cần hủy bỏ hôn ước với Nhân Ái."
Ầm!
Ngũ Nhân Ái cứng ngắc đứng ngoài cửa.
Ngũ Nhân Tâm hung hăng bịt miệng cô lại, nhìn Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Lệ cũng ngạc nhiên.
Ngũ Nhân Ái bắt đầu không ngăn chặn được bản thân mình run rẩy.
"Tiêu Lạc, đã đính hôn, sẽ không thể hủy bỏ hôn ước, cậu cũng biết một khi hủy bỏ hôn ước, nhà chúng tôi không thể ngóc đầu lên được, Nhân Ái cũng rất mất mặt! Trong gia đình chúng ta, đâu có chuyện đính hôn rồi hủy bỏ hôn ước? Đây chẳng phải muốn thể diện mất sạch sao? Tiêu Lạc, hiện tại tình cảm không có, đừng vội, có thể từ từ bồi dưỡng mà, tôi tin tưởng cậu và Nhân Ái sẽ kết tinh được tình yêu."
"Thật xin lỗi, anh rễ, em đã quyết định, ngày mai em sẽ thông báo với các nhà báo lớn, công khai quyết định này."
"Tiêu Lạc! Anh khinh người quá đáng!"
Ngũ Nhân Ái đẩy cửa vào, hai mắt kiềm nén hai hàng nước mắt, trừng mắt với Tiêu Lạc, cô ta bước vài bước đến gần, cô nghiêm mặt nhìn Tiêu Lạc, hét to: "Tiêu Lạc, vì sao anh đối xử với tôi như thế? Anh quá độc ác, anh rất tàn nhẫn, tôi không đồng ý hủy bỏ hôn ước, không đồng ý!"
Tiêu Lạc vẫn bình tĩnh: "Thực xin lỗi, Nhân Ái, tôi cũng rất cố gắng, nhưng không có cách nào làm được. Em không đồng ý hủy bỏ hôn ước, tôi cũng có cách quyết định công khai một mình."
Chương 464: Anh ta đau buồn 6
Edit: Nguyên Nguyên
Tiêu Lạc nhìn thoáng qua Ngũ Nhân Ái, vẻ mặt Ngũ Nhân Ái rất thống khổ, hung hăng xoay người lại, nắm tay Tiêu Lạc: "Vì sao anh đối xử với em như vậy? Nói với em, có phải bởi vì con tiện nhân Ngũ Y Y không? Người trong lòng anh là Ngũ Y Y đúng không? Anh thích cô ta, cho nên mới đối xử với em như vậy. Có phải Ngũ Y Y khiến anh hủy bỏ hôn ước với em đúng không? Có phải đây là chủ ý của Ngũ Y Y đúng không? Nói cho em biết!"
Ngũ Học Phong chán nản vỗ vỗ đầu, dựa vào bàn thở dài.
Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, đẩy cô ta ra: "Ngũ Nhân Ái, đừng lúc nào cũng thù hận Ngũ Y Y như thế. Chuyện này là quyết định của tôi, và không có quan hệ gì với Ngũ Y Y. Ngược lại, sau khi cô ấy nghe được tin này, luôn khuyên tôi đừng làm như thế với cô. Bởi vì tôi thích Ngũ Y Y sao? Bởi vì cô ấy có một trái tim tinh khiết và cao quý, mà cô không có!"
Ngũ Nhân Ái khiếp sợ lui về sau một bước.
Tiêu Lạc cười lạnh, đi ra khỏi thư phòng.
Ngũ Nhân Tâm nhìn theo bóng lưng Tiêu Lạc mắng: "Tiêu Lạc, tên khốn kiếp này, anh chết không được tử tế, anh đùa giỡm với chị tôi, anh sẽ gặp báo ứng!"
Ngũ Nhân Ái đứng đó, cả người run rẩy, một lúc lâu sau cô té trên mặt đất rồi khóc rống.
Ngũ Nhân Tâm nói với Ngũ Học Phong: "Ba, đây đều là do chính Ngũ Y Y kia làm vậy, đều là chuyện của nó, vì sao ba muốn đem con nghiệt chủng kia về nhà? Nó chính là ma quỷ, từ lúc nó vào nhà chúng ta, chúng ta không có một yên lành với nó, đều oán Ngũ Y Y kia, ba nhanh chóng đuổi Ngũ Y Y kia đi đi."
"Câm miệng hết, ta đã phiền chết rồi, câm hết!"
Ngũ Học Phong tức giận quát to, ném ống đựng bút trên bàn xuống đất.
Rầm rầm, ống đựng bút rơi trên mặt đất.
Ngũ Nhân Lệ không dám lên tiếng, cũng không dám lộn xộn, nhìn chị cả khóc lớn tiếng, lại nhìn chị hai tức giận giậm chân.
Tiêu Mai đang đắp miếng dưỡng da, nghe tiếng ồn chạy xuống dưới, không hiểu hỏi: "Ai da, ở trên lầu nghe âm thanh ồn ào của mọi người, rốt cuộc là thế nào, sao lại thành bộ dạng này? Ầm ĩ muốn chết."
Ngũ Học Phong chỉ vào Tiêu Mai quát to: "Hỏi em trai của cô đi, chính cô đến hỏi cậu ta đi, cô xem em trai cô rốt cuộc muốn làm gì? Bạc tình bạc nghĩa, đùa giỡn."
Hả?
Tiêu Mai không ngờ cũng có liên quan đến Tiêu Lạc, trừng to hai mắt đứng ngây ngốc tại chỗ.
Hàn Giang Đinh lái xe trên đường về nhà, di động vang lên, cậu nhìn cũng không nhìn liền bắt máy: "Alo, ai đó?"
"Tôi là Hoắc Phi Đoạt."
"A? Hoắc lão đại."
Hàn Giang Đinh suýt chút lao xe xuống mương.
"Hoắc lão đại, ngài làm gì gọi điện thoại cho tôi vậy? Tôi nói cho ngài biết, tôi vĩnh viễn đứng bên cạnh Ngũ Y Y, ngài đừng cố gắng thuyết phục tôi, tôi sẽ không đứng về phía ngài."
"Cậu ở đó với Y Y sao?"
"Không có, vừa mới tách ra. Ngài đừng có ý hỏi tôi hiện tại Y y đang ở đâu? Tôi đã đáp ứng với Y Y rồi, kiên quyết không nói cho người khác biết nhà trọ của cô ấy."
Hàn Giang Đình ngây thơ nói bô lô ba la, căn bản không biết cậu vừa mới tiết lộ tin.
Hoắc Phi Đoạt phủi phủi tàn thuốc, hít một ngụm khí, vẻ mặt ngưng trọng mang theo phần lo lắng: "Y Y bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngài còn không biết xấu hổ hỏi Y Y xảy ra chuyện gì? Ngài cần quản tốt chính mình đi. Thật là, đừng đùa giỡn Y Y của tôi, tôi nói cho ngài biết, ai đùa giỡn với tình cảm của Y Y, chính là kẻ thù của tôi. Được rồi, được rồi, tôi không muốn nói chuyện với người xấu xa như ngài. Tôi đã đáp ứng với Y Y, không quan tâm đến ngài, cứ như vậy đi, cảnh cáo ngài nha, không được gọi điện thoại cho bản thiếu gia! Hừ, trứng thối!"
/660
|