'Nhưng tôi giống như một cô bé vậy thôi, tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi không ngờ anh ấy đã tìm được cô gái anh ấy yêu nhanh như vậy, càng không nghĩ đến sẽ là cô. Nhưng mà, tôi còn muốn chúc các người hạnh phúc."
nói xong, Phúc Hi không muốn lên tiếng nữa.
"Phúc Hi, cô thật vĩ đại, tôi khâm phục cô." Ngũ Y Y giơ ngón tay cái về phía Phúc Hi.
Phúc Hi cười khổ một tiếng, nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt: "Anh Phi Đoạt, anh không thể như vậy được nha, hơn nữa bây giờ anh có bạn gái rồi, không thể không để ý đến đứa em gái này nha? Em gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh như vậy sao anh không nghe máy? thật ra em muốn hỏi anh một chút, bữa cơm chiều anh có về nhà ăn không? Anh xem anh đi, không nghe điện thoại làm hại em phải chạy đến bệnh viện tìm anh."
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ: "hiện tại em đã thấy, Y Y bị bệnh, anh phải ở lại canh giữ bên cạnh cô ấy. Vì vậy sẽ không về ăn cơm. Em về nhà trước đi."
Vẻ mặt Phúc Hi lập tức hiện lên nỗi thất vọng.
Ngũ Y Y dùng chân huých vào Hoắc Phi Đoạt. "Nếu không anh về nhà ăn cơm đi, không phải ở đây còn có Giang Đình sao? Hơn nữa, anh cũng không phải là bác sĩ hay y tá, anh ở trong này cũng không có làm gì."
Hoắc Phi Đoạt trừng mắt Ngũ Y Y: "trên người em đang có bệnh, bác sĩ nói không có cách nào trị được, chỉ có mình tôi mới có thể trị được thôi."
Ngũ Y Y nín bặt người, vẫn không rõ.
Phúc Hi đứng bên cạnh tức giận cắn chặt môi.
Hoắc Phi Đoạt thuận tay kéo chiếc vớ trên chân Ngũ Y Y: "Tất chân thối rồi, tôi đi giặt giúp em."
Phúc Hi nhìn Hoắc Phi Đoạt cầm lấy chiếc tất thối của Ngũ Y Y, một chút cũng không ghét bỏ.
Cả người cô ta nhịn không được liền run rẩy.
Anh Phi Đoạt rất thích sạch sẽ, anh luôn sạch sẽ, đồ người khác dùng qua anh đều ngại bẩn, drap trải giường của anh chỉ cần người khác làm bẩn một chút anh sẽ thay cái khác.
Mà bây giờ....
Anh lại không ngại đôi tất thối của Ngũ Y Y
Ông trời ơi!
Ngũ Y Y xấu hổ đỏ bừng mặt, cố gắng bắt lấy tay anh: "Tôi không cần anh giặt. Tự tôi giặt được rồi. Tôi không cần anh giúp, để tất của tôi lại đây."
thật mất mặt, đôi vớ thối của cô lại để cho Hoắc lão đại đi giặt.
Hoắc Phi Đoạt cầm lấy đôi tất của Ngũ Y Y đi vào nhà vệ sinh, vẻ mặt thản nhiên liếc mắt nhìn Phúc Hi, cất giọng nói: "Phúc Hi, em trở về đi."
Phúc Hi vô lực gật đầu: "Tốt lắm, em đi về đây. Y Y, cô dưỡng bệnh cho tốt nha. Chờ thân thể cô khỏe lại, chúng ta cùng đi dạo phố. Nhất định hai chúng ta sẽ trở thành chị em tốt."
Ngũ Y Y cười híp mắt: "Được, nhưng mà tôi không có sức lực lớn để đi dạo phố."
Phúc Hi nở nụ cười cứng ngắt, nhìn Hoắc Phi Đoạt. thật đáng tiếc, cô chỉ nhìn Hoắc Phi Đoạt đang giặt tất, vậy mà Hoắc Phi Đoạt không nhìn cô.
Phúc Hi vẫy tay với Ngũ Y Y rồi đi ra ngoài.
Phúc Hi vừa đi, Ngũ Y Y ở lại phòng bệnh, chợt phát điên gào tô: "Họ Hoắc kia! Ai cho phép anh chưa được sự đồng ý của tôi đã nói lung tung vậy hả? Ai muốn gả cho anh chứ? Ai nói? Sao anh lại có thể nói như vậy? Còn nữa, ai cho anh giật tất của tôi? Anh thật mù quáng khó chịu!"
Hoắc Phi Đoạt phơi đôi tất, lau khô tay, đi đến trước mặt Ngũ Y Y, bàn tay giữ chặt gáy Ngũ Y Y: "Em nhìn xem, đây là lần đầu tiên tôi giặt đồ cho người khác. Tôi không chê em, em lại ngại tôi sao? không có lương tâm."
nói xong, Phúc Hi không muốn lên tiếng nữa.
"Phúc Hi, cô thật vĩ đại, tôi khâm phục cô." Ngũ Y Y giơ ngón tay cái về phía Phúc Hi.
Phúc Hi cười khổ một tiếng, nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt: "Anh Phi Đoạt, anh không thể như vậy được nha, hơn nữa bây giờ anh có bạn gái rồi, không thể không để ý đến đứa em gái này nha? Em gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh như vậy sao anh không nghe máy? thật ra em muốn hỏi anh một chút, bữa cơm chiều anh có về nhà ăn không? Anh xem anh đi, không nghe điện thoại làm hại em phải chạy đến bệnh viện tìm anh."
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ: "hiện tại em đã thấy, Y Y bị bệnh, anh phải ở lại canh giữ bên cạnh cô ấy. Vì vậy sẽ không về ăn cơm. Em về nhà trước đi."
Vẻ mặt Phúc Hi lập tức hiện lên nỗi thất vọng.
Ngũ Y Y dùng chân huých vào Hoắc Phi Đoạt. "Nếu không anh về nhà ăn cơm đi, không phải ở đây còn có Giang Đình sao? Hơn nữa, anh cũng không phải là bác sĩ hay y tá, anh ở trong này cũng không có làm gì."
Hoắc Phi Đoạt trừng mắt Ngũ Y Y: "trên người em đang có bệnh, bác sĩ nói không có cách nào trị được, chỉ có mình tôi mới có thể trị được thôi."
Ngũ Y Y nín bặt người, vẫn không rõ.
Phúc Hi đứng bên cạnh tức giận cắn chặt môi.
Hoắc Phi Đoạt thuận tay kéo chiếc vớ trên chân Ngũ Y Y: "Tất chân thối rồi, tôi đi giặt giúp em."
Phúc Hi nhìn Hoắc Phi Đoạt cầm lấy chiếc tất thối của Ngũ Y Y, một chút cũng không ghét bỏ.
Cả người cô ta nhịn không được liền run rẩy.
Anh Phi Đoạt rất thích sạch sẽ, anh luôn sạch sẽ, đồ người khác dùng qua anh đều ngại bẩn, drap trải giường của anh chỉ cần người khác làm bẩn một chút anh sẽ thay cái khác.
Mà bây giờ....
Anh lại không ngại đôi tất thối của Ngũ Y Y
Ông trời ơi!
Ngũ Y Y xấu hổ đỏ bừng mặt, cố gắng bắt lấy tay anh: "Tôi không cần anh giặt. Tự tôi giặt được rồi. Tôi không cần anh giúp, để tất của tôi lại đây."
thật mất mặt, đôi vớ thối của cô lại để cho Hoắc lão đại đi giặt.
Hoắc Phi Đoạt cầm lấy đôi tất của Ngũ Y Y đi vào nhà vệ sinh, vẻ mặt thản nhiên liếc mắt nhìn Phúc Hi, cất giọng nói: "Phúc Hi, em trở về đi."
Phúc Hi vô lực gật đầu: "Tốt lắm, em đi về đây. Y Y, cô dưỡng bệnh cho tốt nha. Chờ thân thể cô khỏe lại, chúng ta cùng đi dạo phố. Nhất định hai chúng ta sẽ trở thành chị em tốt."
Ngũ Y Y cười híp mắt: "Được, nhưng mà tôi không có sức lực lớn để đi dạo phố."
Phúc Hi nở nụ cười cứng ngắt, nhìn Hoắc Phi Đoạt. thật đáng tiếc, cô chỉ nhìn Hoắc Phi Đoạt đang giặt tất, vậy mà Hoắc Phi Đoạt không nhìn cô.
Phúc Hi vẫy tay với Ngũ Y Y rồi đi ra ngoài.
Phúc Hi vừa đi, Ngũ Y Y ở lại phòng bệnh, chợt phát điên gào tô: "Họ Hoắc kia! Ai cho phép anh chưa được sự đồng ý của tôi đã nói lung tung vậy hả? Ai muốn gả cho anh chứ? Ai nói? Sao anh lại có thể nói như vậy? Còn nữa, ai cho anh giật tất của tôi? Anh thật mù quáng khó chịu!"
Hoắc Phi Đoạt phơi đôi tất, lau khô tay, đi đến trước mặt Ngũ Y Y, bàn tay giữ chặt gáy Ngũ Y Y: "Em nhìn xem, đây là lần đầu tiên tôi giặt đồ cho người khác. Tôi không chê em, em lại ngại tôi sao? không có lương tâm."
/660
|