Ngũ Nhân Lệ bị Ngũ Nhân Tâm tưởng tượng không giống sự thật khiến cô khiếp sợ bĩu môi.
Ngũ Nhân Tâm cao hứng ngập tràn phấn khởi: "Em phải đi ra đón anh ấy! Em đi đón Hàn Giang Đình!"
nói xong, Ngũ Nhân Tâm chạy lạch cạch ra ngoài.
Hàn Giang Đình lắc lắc hai cây kẹo hồ lô, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa đi lên lầu.
Đợi Y Y nhìn thấy kẹo hồ lô, chắc chắn sẽ vui vẻ.
Hôm nay nhiệm vụ của cậu là phải dỗ Y Y vui vẻ.
"Giang Đình!"
"Ôi cha mẹ ơi, hù chết tôi rồi!" Hàn Giang Đình cả người run rẩy, chớp mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm cười quá đáng, bực bội quát to: "cô làm gì vậy? Có biết dọa người như thế là có thể hù chết người không? cô tốt nhất là đi đường khác đi, cô ầm ĩ xuất hiện ở đây, còn gào to tên như vậy, tôi còn tưởng gặp quỷ chứ!"
Ngũ Nhân Tâm dẩu môi, nhíu mày, nhỏ giọng nói: "không phải người ta nhìn thấy anh rất vui sao?"
"Tất nhiên, cô vui vẻ, người khác thì muốn khóc. Sao tôi lại gặp xui xẻo thế này?"
"Giang Đình, anh đến thăm chị cả à, có đúng không?"
"Cái gì?" Hàn Giang Đình quắc mắt nói: "Tôi có bệnh sao mà đến thăm cô ta?"
"Anh không đến thăm chị cả của em, vậy anh đến đây làm gì?"
Hàn Giang Đình ngước mắt nhìn trời: "Tất nhiên là đến thăm con dâu nuôi từ bé của tôi rồi."
"Cái gì?"
Những lời con dâu nuôi từ bé này, đây không phải là lần đầu tiên Hàn Giang Đình nói những lời này.
Ngũ Nhân Tâm giật giật khóe môi: "Anh nói anh đến thăm Ngũ Y Y?"
Hàn Giang Đình gật gật đầu: "Tất nhiên, nếu không thì còn có ai? Có thể khiến bổn đại gia tự mình hành động, ngoại trừ Ngũ Y Y nhà tôi ra, thì còn có thể là ai? Ai da, cô tránh ra một chút, cản trở tôi đi lên lầu rồi, chó ngoan không cản đường!"
Hàn Giang Đình không thèm nhìn đến Ngũ Nhân Tâm, nhảy từng bậc thang đi lên lầu.
Ngũ Nhân Tâm lỗ mũi phóng to, dùng sức thở hổn hển: "thật ra là đến thăm con tiện nhân Ngũ Y Y kia mà!"
Ngũ Nhân Tâm vui vẻ khi đi, mất hứng khi về.
Ngũ Nhân Ái nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm nắm chặt nắm đấm mặt tối đen đi về, thì đoán được tám chín phần.
"Chị hai, thế nào? Nhìn thấy Giang Đình nhà chị không?"
"Tiểu tử chết tiệt, nếu không phải bộ dạng anh ta đẹp trai, anh ta đối với chị như vậy, chị đã đạp bẹp anh ta từ lâu rồi. thật quá đáng! Anh ta lại đến đây thăm Ngũ Y Y!"
"Cái gì?"
Cả Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều ngạc nhiên mở to hai mắt.
Sau một lúc lâu Ngũ Nhân Ái mới nhíu mày, run giọng nói: "Chẳng lẽ.... Ngũ Y Y ở trong bệnh viện này?"
Nếu là thế này, như vậy Tiêu Lạc thường biến mất một chút, vậy là có thể giải thích rồi.
Nhất định là anh ấy đi xem Ngũ Y Y rồi!
Ngũ Nhân Ái nghĩ đến đây dùng sức cắn chặt môi.
"Giang Đình Ngũ Y Y ở đây, ngược lại còn đi mua kẹo hồ lô cho con tiện nhân đó, tức chết tôi rồi! Ngũ Y Y, cho mày ăn, ăn ăn ăn, ăn chết mày đi"
Ngũ Nhân Tâm ở trong phòng rống to.
Khi môi Tiêu Lạc sắp chạm vào môi Ngũ Y Y, Ngũ Y Y dùng môi tay đè môi anh ta lại, che kín miệng cô.
Tiêu Lạc cứng đờ người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y.
Trong ánh mắt của Ngũ Y Y, giống như trước đây anh nhìn thấy, quật cường mà quyết tuyệt.
"không thể! Tiêu Lạc, em nói không thể!" Ngũ Y Y kiên quyết nói.
Tiêu Lạc hít thở ngày càng tăng lên, lửa giận trong con người tụ tập ngày càng đậm: "Vì sao? Vì sao bắt đầu cự tuyệt anh? Vì sao không cần anh? Chẳng lẽ vì cai tên Hoắc Phi Đoạt kia? Có phải hay không?"
Ngũ Nhân Tâm cao hứng ngập tràn phấn khởi: "Em phải đi ra đón anh ấy! Em đi đón Hàn Giang Đình!"
nói xong, Ngũ Nhân Tâm chạy lạch cạch ra ngoài.
Hàn Giang Đình lắc lắc hai cây kẹo hồ lô, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa đi lên lầu.
Đợi Y Y nhìn thấy kẹo hồ lô, chắc chắn sẽ vui vẻ.
Hôm nay nhiệm vụ của cậu là phải dỗ Y Y vui vẻ.
"Giang Đình!"
"Ôi cha mẹ ơi, hù chết tôi rồi!" Hàn Giang Đình cả người run rẩy, chớp mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm cười quá đáng, bực bội quát to: "cô làm gì vậy? Có biết dọa người như thế là có thể hù chết người không? cô tốt nhất là đi đường khác đi, cô ầm ĩ xuất hiện ở đây, còn gào to tên như vậy, tôi còn tưởng gặp quỷ chứ!"
Ngũ Nhân Tâm dẩu môi, nhíu mày, nhỏ giọng nói: "không phải người ta nhìn thấy anh rất vui sao?"
"Tất nhiên, cô vui vẻ, người khác thì muốn khóc. Sao tôi lại gặp xui xẻo thế này?"
"Giang Đình, anh đến thăm chị cả à, có đúng không?"
"Cái gì?" Hàn Giang Đình quắc mắt nói: "Tôi có bệnh sao mà đến thăm cô ta?"
"Anh không đến thăm chị cả của em, vậy anh đến đây làm gì?"
Hàn Giang Đình ngước mắt nhìn trời: "Tất nhiên là đến thăm con dâu nuôi từ bé của tôi rồi."
"Cái gì?"
Những lời con dâu nuôi từ bé này, đây không phải là lần đầu tiên Hàn Giang Đình nói những lời này.
Ngũ Nhân Tâm giật giật khóe môi: "Anh nói anh đến thăm Ngũ Y Y?"
Hàn Giang Đình gật gật đầu: "Tất nhiên, nếu không thì còn có ai? Có thể khiến bổn đại gia tự mình hành động, ngoại trừ Ngũ Y Y nhà tôi ra, thì còn có thể là ai? Ai da, cô tránh ra một chút, cản trở tôi đi lên lầu rồi, chó ngoan không cản đường!"
Hàn Giang Đình không thèm nhìn đến Ngũ Nhân Tâm, nhảy từng bậc thang đi lên lầu.
Ngũ Nhân Tâm lỗ mũi phóng to, dùng sức thở hổn hển: "thật ra là đến thăm con tiện nhân Ngũ Y Y kia mà!"
Ngũ Nhân Tâm vui vẻ khi đi, mất hứng khi về.
Ngũ Nhân Ái nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm nắm chặt nắm đấm mặt tối đen đi về, thì đoán được tám chín phần.
"Chị hai, thế nào? Nhìn thấy Giang Đình nhà chị không?"
"Tiểu tử chết tiệt, nếu không phải bộ dạng anh ta đẹp trai, anh ta đối với chị như vậy, chị đã đạp bẹp anh ta từ lâu rồi. thật quá đáng! Anh ta lại đến đây thăm Ngũ Y Y!"
"Cái gì?"
Cả Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều ngạc nhiên mở to hai mắt.
Sau một lúc lâu Ngũ Nhân Ái mới nhíu mày, run giọng nói: "Chẳng lẽ.... Ngũ Y Y ở trong bệnh viện này?"
Nếu là thế này, như vậy Tiêu Lạc thường biến mất một chút, vậy là có thể giải thích rồi.
Nhất định là anh ấy đi xem Ngũ Y Y rồi!
Ngũ Nhân Ái nghĩ đến đây dùng sức cắn chặt môi.
"Giang Đình Ngũ Y Y ở đây, ngược lại còn đi mua kẹo hồ lô cho con tiện nhân đó, tức chết tôi rồi! Ngũ Y Y, cho mày ăn, ăn ăn ăn, ăn chết mày đi"
Ngũ Nhân Tâm ở trong phòng rống to.
Khi môi Tiêu Lạc sắp chạm vào môi Ngũ Y Y, Ngũ Y Y dùng môi tay đè môi anh ta lại, che kín miệng cô.
Tiêu Lạc cứng đờ người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y.
Trong ánh mắt của Ngũ Y Y, giống như trước đây anh nhìn thấy, quật cường mà quyết tuyệt.
"không thể! Tiêu Lạc, em nói không thể!" Ngũ Y Y kiên quyết nói.
Tiêu Lạc hít thở ngày càng tăng lên, lửa giận trong con người tụ tập ngày càng đậm: "Vì sao? Vì sao bắt đầu cự tuyệt anh? Vì sao không cần anh? Chẳng lẽ vì cai tên Hoắc Phi Đoạt kia? Có phải hay không?"
/651
|