Nhìn mặt khuôn mặt ghồ ghề của hắn ta, khuôn mặt to béo bóng bẩy, đôi mắt vừa nhỏ, môi lại vừa dày, khi nói chuyện, sẽ khiến người đối diện nhầm tưởng là hai miếng xúc xích đang run rẩy.
Ngũ Nhân Lệ rất bực bội về bộ dáng của hắn, đôi vai khẽ run lên, muốn đẩy bộ móng vuốt của hắn đi, nhưng không được.
“Mã lão bản, ông nên đến tán gẫu với cha tôi.”
Ngũ Nhân Lệ nhỏ giọng nói.
Xem ra Ngũ Nhân Lệ rất lợi hại nha, làm sao mà có thể gặp được người đàn ông giàu có như thế, mà cô ấy vẫn nhát gan như vậy sao?
Dù sao vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà!
Ngũ Y Y cau mày đi về phía trước, dùng ngón tay chọc chọc vào bàn tay Mã Hữu Tài đang đặt trên vai Ngũ Nhân Lệ, ghét bỏ nói: “Này! Nói chuyện thì cũng đã nói rồi, làm gì mà còn để tay ở trên vai người ta thế! Bỏ ra!”
Mã Hữu Tài không dám tin trừng mắt với Ngũ Y Y, “Cô là ai? Nơi này không có chuyện của cô!”
“Cô ấy là em gái tôi! Làm sao cô ấy có thể mặc kệ chuyện của tôi?”
Ngũ Nhân Lệ nhanh chóng nói.
“Em gái của em?”
Mã Hữu Tài đánh giá Ngũ Y Y một chút.
Bộ dạng của cô vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại vô cùng ngang ngược, vừa nhìn vào là biết đây không phải là một cô gái dễ đối phó. Không bằng cứ đối phó tốt với Ngũ Nhân Lệ này.
“Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Tôi nói chuyện cùng với Lệ Lệ, cô đừng có xen vào,”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Nhân Lệ méo xệch, lộ ra biểu cảm không tình nguyện.
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, “Phải không? Người khác cũng không muốn nói chuyện với ông, làm gì có người nào lại đi ép buộc người khác tán gẫu với mình? Mau bỏ tay của ông ra!”
“A a! Tiểu nha đầu, cha của mấy người còn phải lễ độ cung kính với tôi, cô còn dám nói thế với tôi? Có biết khi tôi tức giận thì sẽ có hậu quả gì không?”
Ngũ Y Y phồng má, hất cằm nói, “Vậy ông có biết làm tôi tức giận thì sẽ có hậu quả gì không?”
Nói xong, Ngũ Y Y lấy điện thoại ra, tìm người số điện thoại, đưa cho Mã Hữu Tài xem, “Thấy gì chưa? Hoắc Phi Đoạt là bạn tốt của tôi, còn có Cố Tại Viễn, đều là bạn. Thế nào? Muốn để công ty Hắc đế đến chỉ đạo công ty than đá của ông không?”
Mã Hữu Tài vừa thấy tên Hoắc Phi Đoạt và Cố Tại Viễn, nhất thời sợ đến mức trừng to mắt, móng vuốt trên vai Ngũ Nhân Lệ lập tức bỏ xuống, liếc Ngũ Y Y một cái, nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ muốn đùa Lệ Lê một chút…..Có cần nghiêm trọng vậy không?”
Nói xong, bộ dạng xun xoe vội vàng chạy đi.
Ngũ Y Y bật cười.
Ai da, ngại quá chú Hoắc à, lại gián tiếp lợi dụng chú rồi.
Không ngờ, tên của chú lại có tác dụng như vậy, người khác chỉ nhìn một cái, liền bị dọa cho sợ hãi. Ha ha ha.
Lúc này Ngũ Nhân Lệ mới thở dài nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Ngũ Y Y, tức giận nói, “Cái tên mập ghê tởm này, đêm nay cứ quấn lấy tôi. Cha cũng không thèm để ý, còn bảo tôi phải tiếp đãi hắn thật tốt. Thế nào là tiếp đãi chứ? Chẳng lẽ lại để cho tên mập đáng chết này tùy tiện sờ mó sao!”
“Hừ, Ngũ Phong Tập chính là loại người này! Chỉ cần là việc có thể kiếm lợi cho mình, có lẽ ông ấy cũng sẵn sang mang vợ con đi bán! Đúng là vô lại!”
Ngũ Nhân Lệ giật mình, khẽ hít một ngụm khí, “Y Y, làm sao lại dám nói ba như vậy?”
“Thật ra tôi cũng không muốn nói ông ấy như vậy, tôi cũng trông ngóng một người ba thấu tình đạt lý, đáng tiếc, hiện thực lại khiến tôi nhìn thấu ông ấy.” Ngũ Y Y lườm Ngũ Nhân Lệ một cái, thở dài, “Tôi, cho dù có nói như thế nào, thì đó vẫn là ba mình, chỉ có ông ấy phải xin lỗi tôi, còn tôi sẽ không xin lỗi ông ấy. Phiền chết mất!”
Ngũ Nhân Lệ rất bực bội về bộ dáng của hắn, đôi vai khẽ run lên, muốn đẩy bộ móng vuốt của hắn đi, nhưng không được.
“Mã lão bản, ông nên đến tán gẫu với cha tôi.”
Ngũ Nhân Lệ nhỏ giọng nói.
Xem ra Ngũ Nhân Lệ rất lợi hại nha, làm sao mà có thể gặp được người đàn ông giàu có như thế, mà cô ấy vẫn nhát gan như vậy sao?
Dù sao vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà!
Ngũ Y Y cau mày đi về phía trước, dùng ngón tay chọc chọc vào bàn tay Mã Hữu Tài đang đặt trên vai Ngũ Nhân Lệ, ghét bỏ nói: “Này! Nói chuyện thì cũng đã nói rồi, làm gì mà còn để tay ở trên vai người ta thế! Bỏ ra!”
Mã Hữu Tài không dám tin trừng mắt với Ngũ Y Y, “Cô là ai? Nơi này không có chuyện của cô!”
“Cô ấy là em gái tôi! Làm sao cô ấy có thể mặc kệ chuyện của tôi?”
Ngũ Nhân Lệ nhanh chóng nói.
“Em gái của em?”
Mã Hữu Tài đánh giá Ngũ Y Y một chút.
Bộ dạng của cô vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại vô cùng ngang ngược, vừa nhìn vào là biết đây không phải là một cô gái dễ đối phó. Không bằng cứ đối phó tốt với Ngũ Nhân Lệ này.
“Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Tôi nói chuyện cùng với Lệ Lệ, cô đừng có xen vào,”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Nhân Lệ méo xệch, lộ ra biểu cảm không tình nguyện.
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, “Phải không? Người khác cũng không muốn nói chuyện với ông, làm gì có người nào lại đi ép buộc người khác tán gẫu với mình? Mau bỏ tay của ông ra!”
“A a! Tiểu nha đầu, cha của mấy người còn phải lễ độ cung kính với tôi, cô còn dám nói thế với tôi? Có biết khi tôi tức giận thì sẽ có hậu quả gì không?”
Ngũ Y Y phồng má, hất cằm nói, “Vậy ông có biết làm tôi tức giận thì sẽ có hậu quả gì không?”
Nói xong, Ngũ Y Y lấy điện thoại ra, tìm người số điện thoại, đưa cho Mã Hữu Tài xem, “Thấy gì chưa? Hoắc Phi Đoạt là bạn tốt của tôi, còn có Cố Tại Viễn, đều là bạn. Thế nào? Muốn để công ty Hắc đế đến chỉ đạo công ty than đá của ông không?”
Mã Hữu Tài vừa thấy tên Hoắc Phi Đoạt và Cố Tại Viễn, nhất thời sợ đến mức trừng to mắt, móng vuốt trên vai Ngũ Nhân Lệ lập tức bỏ xuống, liếc Ngũ Y Y một cái, nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ muốn đùa Lệ Lê một chút…..Có cần nghiêm trọng vậy không?”
Nói xong, bộ dạng xun xoe vội vàng chạy đi.
Ngũ Y Y bật cười.
Ai da, ngại quá chú Hoắc à, lại gián tiếp lợi dụng chú rồi.
Không ngờ, tên của chú lại có tác dụng như vậy, người khác chỉ nhìn một cái, liền bị dọa cho sợ hãi. Ha ha ha.
Lúc này Ngũ Nhân Lệ mới thở dài nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Ngũ Y Y, tức giận nói, “Cái tên mập ghê tởm này, đêm nay cứ quấn lấy tôi. Cha cũng không thèm để ý, còn bảo tôi phải tiếp đãi hắn thật tốt. Thế nào là tiếp đãi chứ? Chẳng lẽ lại để cho tên mập đáng chết này tùy tiện sờ mó sao!”
“Hừ, Ngũ Phong Tập chính là loại người này! Chỉ cần là việc có thể kiếm lợi cho mình, có lẽ ông ấy cũng sẵn sang mang vợ con đi bán! Đúng là vô lại!”
Ngũ Nhân Lệ giật mình, khẽ hít một ngụm khí, “Y Y, làm sao lại dám nói ba như vậy?”
“Thật ra tôi cũng không muốn nói ông ấy như vậy, tôi cũng trông ngóng một người ba thấu tình đạt lý, đáng tiếc, hiện thực lại khiến tôi nhìn thấu ông ấy.” Ngũ Y Y lườm Ngũ Nhân Lệ một cái, thở dài, “Tôi, cho dù có nói như thế nào, thì đó vẫn là ba mình, chỉ có ông ấy phải xin lỗi tôi, còn tôi sẽ không xin lỗi ông ấy. Phiền chết mất!”
/651
|