Ngũ Y Y im lặng đi vào trong hoa viên Ngũ gia.
“A, kẻ đáng thương bị vứt bỏ cuối cùng cũng xuất hiện rồi hả?” Ngũ Nhân Tâm khinh thường liếc mắt nhìn Ngũ Y Y “tôi nghĩ là cô không dám xuất hiện đâu, có phải trốn vào một góc ngồi khóc vì sao bị vứt bỏ không? Ha ha ha.”
Ngũ Nhân Tâm cười đến nghiêng trước ngã sau.
Rốt cuộc chị cả cũng đính hôn với Tiêu Lạc thành công, chuyện này giống như hòa nhau một ván, các cô cảm thấy rất vui vẻ.
Ngũ Y Y cười lạnh: “Thật là buồn cười, vì sao tôi phải khóc? Hoàn toàn chẳng có chuyện gì cả. Ngược lại là cô, nên tìm một chỗ ngồi khóc đi. Không biết phải không? Hàn Giang Đình Hàn đại thiếu gia ngày chủ nhật đã thay đổi hai bạn gái. Đáng tiếc, một người cũng không phải là cô.”
“Cô! Ngũ Y Y, cô không đắc ý được bao lâu đâu, cô chờ xem đi.”
Ngũ Nhân Tâm để lại một câu nói độc ác, lắc mông rời đi.
Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu.
Ngũ Y Y! mày phải cố lên! mày chẳng phải để ý chuyện này.
Tiêu Lạc……..Đã trở thành quá khứ, mày hãy quên anh ta đi.
“Y Y!”
Tiêu Lạc nắm lấy cánh tay Ngũ Y Y, trong ánh mắt tất cả đều lo lắng: “Em có khỏe không Y Y?”
Ngũ Y Y bị ánh mắt thâm tình của Tiêu Lạc làm cho cảm động, chỉ hoảng hốt vài giây, cô liền tránh cánh tay Tiêu Lạc: “Tôi vẫn tốt, thế nào? Anh cũng hy vọng tôi có bộ dáng nước mắt lưng tròng sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không! Chúc mừng anh, Tiêu Lạc. Rốt cuộc cũng đính hôn với con nhóc Ngũ đại kia rồi, anh sắp làm con rể lớn trong nhà rồi. Chúc mừng chúc mừng.”
“Y Y! Em đừng như vậy!”
Đột nhiên Tiêu Lạc ôm lấy cánh tay Ngũ Y Y: “Y Y, trong này có nhiều chuyện em không hiểu đâu.”
“Buông ra!”
Ngũ Y Y lạnh lùng quát khẽ.
“Tiêu Lạc, buông ra, hiện tại có nói cái gì cũng vô dụng thôi. Qua một lúc nữa, tôi phải gọi anh là anh rể rồi. Buông ra!”
Tiêu Lạc chậm rãi buông tay Ngũ Y Y ra, động tác chậm chạp như rất khó khăn.
“Y Y, Đừng nghi ngờ anh đối xử với em thật tâm………….”
“Ha, thật buồn cười. Anh bây giờ còn có tư cách nói chuyện thật tâm với tôi sao? Ai đính hôn với Ngũ Nhân Ái, vậy mà anh còn làm bộ làm tịch chạy đến nói chuyện yêu đương với tôi à? A nghĩ rằng Ngũ Y Y tôi là người ti tiện như vậy sao? Muốn làm tiểu tam của con nhóc Ngũ đại? Anh đề cao mình quá rồi Tiêu Lạc! Thì ra tôi đối với anh thế nào, đều đã trở thành quá khứ rồi. Hai chúng ta sau này chỉ là quan hệ thông thường, Xin anh hãy rõ ràng một chút.”
Tiêu Lạc ngơ ngác nhìn Ngũ Y Y, khó chịu nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, rất lâu sau mới nói lời độc ác: “Anh quyết không để cho người phụ nữ của anh rời khỏi anh!”
Những lời này, mang theo một phần độc ác xa lạ, khiến Ngũ Y Y không nhịn được cả người run rẩy.
Tiêu Lạc giờ phút này, sao lại xa lạ như thế?
Tiêu Lạc cúi đầu, dán chặt vào tai Ngũ Y Y nói: “Y Y, anh đối với em có tình ý, một ngày nào đó em sẽ thấy. Về phần em và Hoắc Phi Đoạt đã xảy ra cái gì, anh cũng không quan tâm, em nhất định phải trở lại bên cạnh anh.”
A!
Ngũ Y Y mở to hai mắt.
Tiêu Lạc nói có ý gì?
Anh ta lại biết cô và Hoắc Phi Đoạt xảy ra quan hệ sao?
Không phải chứ?
“Lạc, sao anh lại ở đây? Ba ba gọi chúng ta, muốn đi vào cử hành nghi lễ, đi thôi?”
Ngũ Nhân Ái mặc lễ phục trể ngực đi đến, cố ý thân mật ôm cánh tay Tiêu Lạc, đem ngực cô dán chặt vào cánh tay Tiêu Lạc, cọ tới cọ lui.
“A, kẻ đáng thương bị vứt bỏ cuối cùng cũng xuất hiện rồi hả?” Ngũ Nhân Tâm khinh thường liếc mắt nhìn Ngũ Y Y “tôi nghĩ là cô không dám xuất hiện đâu, có phải trốn vào một góc ngồi khóc vì sao bị vứt bỏ không? Ha ha ha.”
Ngũ Nhân Tâm cười đến nghiêng trước ngã sau.
Rốt cuộc chị cả cũng đính hôn với Tiêu Lạc thành công, chuyện này giống như hòa nhau một ván, các cô cảm thấy rất vui vẻ.
Ngũ Y Y cười lạnh: “Thật là buồn cười, vì sao tôi phải khóc? Hoàn toàn chẳng có chuyện gì cả. Ngược lại là cô, nên tìm một chỗ ngồi khóc đi. Không biết phải không? Hàn Giang Đình Hàn đại thiếu gia ngày chủ nhật đã thay đổi hai bạn gái. Đáng tiếc, một người cũng không phải là cô.”
“Cô! Ngũ Y Y, cô không đắc ý được bao lâu đâu, cô chờ xem đi.”
Ngũ Nhân Tâm để lại một câu nói độc ác, lắc mông rời đi.
Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu.
Ngũ Y Y! mày phải cố lên! mày chẳng phải để ý chuyện này.
Tiêu Lạc……..Đã trở thành quá khứ, mày hãy quên anh ta đi.
“Y Y!”
Tiêu Lạc nắm lấy cánh tay Ngũ Y Y, trong ánh mắt tất cả đều lo lắng: “Em có khỏe không Y Y?”
Ngũ Y Y bị ánh mắt thâm tình của Tiêu Lạc làm cho cảm động, chỉ hoảng hốt vài giây, cô liền tránh cánh tay Tiêu Lạc: “Tôi vẫn tốt, thế nào? Anh cũng hy vọng tôi có bộ dáng nước mắt lưng tròng sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không! Chúc mừng anh, Tiêu Lạc. Rốt cuộc cũng đính hôn với con nhóc Ngũ đại kia rồi, anh sắp làm con rể lớn trong nhà rồi. Chúc mừng chúc mừng.”
“Y Y! Em đừng như vậy!”
Đột nhiên Tiêu Lạc ôm lấy cánh tay Ngũ Y Y: “Y Y, trong này có nhiều chuyện em không hiểu đâu.”
“Buông ra!”
Ngũ Y Y lạnh lùng quát khẽ.
“Tiêu Lạc, buông ra, hiện tại có nói cái gì cũng vô dụng thôi. Qua một lúc nữa, tôi phải gọi anh là anh rể rồi. Buông ra!”
Tiêu Lạc chậm rãi buông tay Ngũ Y Y ra, động tác chậm chạp như rất khó khăn.
“Y Y, Đừng nghi ngờ anh đối xử với em thật tâm………….”
“Ha, thật buồn cười. Anh bây giờ còn có tư cách nói chuyện thật tâm với tôi sao? Ai đính hôn với Ngũ Nhân Ái, vậy mà anh còn làm bộ làm tịch chạy đến nói chuyện yêu đương với tôi à? A nghĩ rằng Ngũ Y Y tôi là người ti tiện như vậy sao? Muốn làm tiểu tam của con nhóc Ngũ đại? Anh đề cao mình quá rồi Tiêu Lạc! Thì ra tôi đối với anh thế nào, đều đã trở thành quá khứ rồi. Hai chúng ta sau này chỉ là quan hệ thông thường, Xin anh hãy rõ ràng một chút.”
Tiêu Lạc ngơ ngác nhìn Ngũ Y Y, khó chịu nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, rất lâu sau mới nói lời độc ác: “Anh quyết không để cho người phụ nữ của anh rời khỏi anh!”
Những lời này, mang theo một phần độc ác xa lạ, khiến Ngũ Y Y không nhịn được cả người run rẩy.
Tiêu Lạc giờ phút này, sao lại xa lạ như thế?
Tiêu Lạc cúi đầu, dán chặt vào tai Ngũ Y Y nói: “Y Y, anh đối với em có tình ý, một ngày nào đó em sẽ thấy. Về phần em và Hoắc Phi Đoạt đã xảy ra cái gì, anh cũng không quan tâm, em nhất định phải trở lại bên cạnh anh.”
A!
Ngũ Y Y mở to hai mắt.
Tiêu Lạc nói có ý gì?
Anh ta lại biết cô và Hoắc Phi Đoạt xảy ra quan hệ sao?
Không phải chứ?
“Lạc, sao anh lại ở đây? Ba ba gọi chúng ta, muốn đi vào cử hành nghi lễ, đi thôi?”
Ngũ Nhân Ái mặc lễ phục trể ngực đi đến, cố ý thân mật ôm cánh tay Tiêu Lạc, đem ngực cô dán chặt vào cánh tay Tiêu Lạc, cọ tới cọ lui.
/651
|