“Vừa nãy, cô cũng nghe thấy rồi, tôi vừa mới nhận điện thoại của Hoắc tiên sinh, ngài ấy nói, tôi đều nhớ rất kỹ. Hoắc tiên sinh nói, đây là những việc cô cần làm.”
Ngũ Y Y hung hăng gật đầu, “Làm nửa ngày, đây chính là lệnh truyền của Hoắc lão đại à! Tiểu tử này thật giỏi!”
Mí mắt lão quản gia run lẩy bẩy.
Này Ngũ tiểu thư, làm sao dám nói bọn họ làm việc cho Hoắc tiên sinh là tiểu tử chứ? Rất bất kính, rất bất kính!
Ngũ Y Y dụi mắt, xem lại tờ giấy.
Phía trên viết vô số điều:
Lau sàn phòng ngủ chính hai lần.
Thay drap giường phòng ngủ chính, giặt sạch sẽ, ghi chú rõ, dùng tay.
Tất cả nội y trong phòng tắm đều phải giặt bằng tay.
Dùng dung dịch khử trùng tẩy rửa bồn tắm lớn ở phòng ngủ chính một lần.
Sắp xếp lại tất cả áo của Hoắc tiên sinh, phân loại theo màu sắc.
Còn chưa xem xong, Ngũ Y Y đã tức giận muốn ngất xỉu rồi.
Hóa ra anh đi làm, nhưng cũng không cho cô nghỉ ngơi!
Hoắc Phi Đoạt, người này đúng là lòng dạ hiểm độc!
Lão quản gia thúc giục Ngũ Y Y, “Ngũ tiểu thư, việc này cô nên làm nhanh đi, Hoắc tiên sinh của chúng ta có tính thích sạch sẽ, giữ cô ở nơi này chính là nể mặt cô, cô đừng có làm dơ phòng của ngài ấy.”
Mặt Ngũ Y Y lúc đỏ lúc trắng.
Cô làm dơ phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt?!!!
Ngũ Y Y suy nghĩ, quả thật đúng là tối hôm qua cô là người làm dơ phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, ôi, đừng nói gì nữa, làm việc thôi.
Ngụ Y Y cúi đầu, thở dài đi về phía cầu thang lên lầu.
Im lặng! Mồ hôi như mưa.
Tấm drap giường!
Giặt sạch áo lót của hai người.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc.
Vậy mà áo lót của hai người bọn họ đang nằm cùng một chỗ…..
Cuối cùng đi sắp xếp lại áo sơ mi của Hoắc Phi Đoạt thì Ngũ Y Y muốn chết.
Một phòng chứa quần áo rất lớn, còn lớn hơn so với phòng ngủ của cô, bên trong phòng, khắp nơi chỉ toàn là áo của Hoắc Phi Đoạt.
Từ mỏng đến dày.
Từ màu sáng đến màu tối.
“Má ơi, ở đây cũng phải mấy trăm cái? A a a, mệt muốn chết!”
Ngũ Y Y ngồi trong phòng chứa quần áo, rên rỉ đứng lên.
Hoắc Phi Đoạt đi đến công ty, có rất nhiều nhân viên đang tăng ca, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt giá lâm, tất cả đều sợ đến mức câm như hến.
Hoắc Phi Đoạt đi qua một cái cửa, nhíu mày, quay trở lại, nhìn vào trong phòng kia, hỏi, “Tại Viễn, tại sao cậu ở trong này?”
Cố Tại Viễn đang xem bản vẽ thiết kế cùng với một kỹ sư đột nhiên giật nảy mình, xoay mặt mơ hồ nhìn Hoắc Phi Đoạt, “A? Lão đại? Không phải hôm nay là chủ nhật nên ở nhà ôm ấp phụ nữ sao? Tại sao lại đến công ty thế?”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì Hoắc Phi Đoạt đen mặt.
Cố Tại Viễn tự cho mình một cái tát.
Hắn đúng là mồm rộng, không mở bình thì sao biết bên trong có chuyện gì hư hỏng!
Hai Đại Phú Hào tụ họp cùng một chỗ, đi đến quán bar phía dưới công ty uống rượu.
Không có một ai trong quán bar, trong quán bar thật to, cũng chỉ có Hoắc Phi Đoạt và Cố Tại Viễn.
Một giờ trước, nơi này còn có rất nhiều người tụ tập, trên sàn diễn còn có những bài nhạc mạnh mẽ kích thích.
Một giờ sau, nơi này liền biến thành quán bar tươi mát rồi.
Bên ngoài quán bar, trên đường là những người trẻ tuổi, không ngừng oán giận.
“Cái quán bar đó có bao giờ đóng cửa đâu? Tại sao hôm nay lại đột nhiên đóng cửa thế?”
“Trời ơi, tôi đang chơi vui vẻ, đã bị đám người này đuổi ra ngoài, nếu không phải bọn họ có súng, thì ông đây sẽ đánh nhau với đám người đó rồi! Dựa vào cái gì mà dám đuổi ông đây ra ngoài?”
Ngũ Y Y hung hăng gật đầu, “Làm nửa ngày, đây chính là lệnh truyền của Hoắc lão đại à! Tiểu tử này thật giỏi!”
Mí mắt lão quản gia run lẩy bẩy.
Này Ngũ tiểu thư, làm sao dám nói bọn họ làm việc cho Hoắc tiên sinh là tiểu tử chứ? Rất bất kính, rất bất kính!
Ngũ Y Y dụi mắt, xem lại tờ giấy.
Phía trên viết vô số điều:
Lau sàn phòng ngủ chính hai lần.
Thay drap giường phòng ngủ chính, giặt sạch sẽ, ghi chú rõ, dùng tay.
Tất cả nội y trong phòng tắm đều phải giặt bằng tay.
Dùng dung dịch khử trùng tẩy rửa bồn tắm lớn ở phòng ngủ chính một lần.
Sắp xếp lại tất cả áo của Hoắc tiên sinh, phân loại theo màu sắc.
Còn chưa xem xong, Ngũ Y Y đã tức giận muốn ngất xỉu rồi.
Hóa ra anh đi làm, nhưng cũng không cho cô nghỉ ngơi!
Hoắc Phi Đoạt, người này đúng là lòng dạ hiểm độc!
Lão quản gia thúc giục Ngũ Y Y, “Ngũ tiểu thư, việc này cô nên làm nhanh đi, Hoắc tiên sinh của chúng ta có tính thích sạch sẽ, giữ cô ở nơi này chính là nể mặt cô, cô đừng có làm dơ phòng của ngài ấy.”
Mặt Ngũ Y Y lúc đỏ lúc trắng.
Cô làm dơ phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt?!!!
Ngũ Y Y suy nghĩ, quả thật đúng là tối hôm qua cô là người làm dơ phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, ôi, đừng nói gì nữa, làm việc thôi.
Ngụ Y Y cúi đầu, thở dài đi về phía cầu thang lên lầu.
Im lặng! Mồ hôi như mưa.
Tấm drap giường!
Giặt sạch áo lót của hai người.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc.
Vậy mà áo lót của hai người bọn họ đang nằm cùng một chỗ…..
Cuối cùng đi sắp xếp lại áo sơ mi của Hoắc Phi Đoạt thì Ngũ Y Y muốn chết.
Một phòng chứa quần áo rất lớn, còn lớn hơn so với phòng ngủ của cô, bên trong phòng, khắp nơi chỉ toàn là áo của Hoắc Phi Đoạt.
Từ mỏng đến dày.
Từ màu sáng đến màu tối.
“Má ơi, ở đây cũng phải mấy trăm cái? A a a, mệt muốn chết!”
Ngũ Y Y ngồi trong phòng chứa quần áo, rên rỉ đứng lên.
Hoắc Phi Đoạt đi đến công ty, có rất nhiều nhân viên đang tăng ca, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt giá lâm, tất cả đều sợ đến mức câm như hến.
Hoắc Phi Đoạt đi qua một cái cửa, nhíu mày, quay trở lại, nhìn vào trong phòng kia, hỏi, “Tại Viễn, tại sao cậu ở trong này?”
Cố Tại Viễn đang xem bản vẽ thiết kế cùng với một kỹ sư đột nhiên giật nảy mình, xoay mặt mơ hồ nhìn Hoắc Phi Đoạt, “A? Lão đại? Không phải hôm nay là chủ nhật nên ở nhà ôm ấp phụ nữ sao? Tại sao lại đến công ty thế?”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì Hoắc Phi Đoạt đen mặt.
Cố Tại Viễn tự cho mình một cái tát.
Hắn đúng là mồm rộng, không mở bình thì sao biết bên trong có chuyện gì hư hỏng!
Hai Đại Phú Hào tụ họp cùng một chỗ, đi đến quán bar phía dưới công ty uống rượu.
Không có một ai trong quán bar, trong quán bar thật to, cũng chỉ có Hoắc Phi Đoạt và Cố Tại Viễn.
Một giờ trước, nơi này còn có rất nhiều người tụ tập, trên sàn diễn còn có những bài nhạc mạnh mẽ kích thích.
Một giờ sau, nơi này liền biến thành quán bar tươi mát rồi.
Bên ngoài quán bar, trên đường là những người trẻ tuổi, không ngừng oán giận.
“Cái quán bar đó có bao giờ đóng cửa đâu? Tại sao hôm nay lại đột nhiên đóng cửa thế?”
“Trời ơi, tôi đang chơi vui vẻ, đã bị đám người này đuổi ra ngoài, nếu không phải bọn họ có súng, thì ông đây sẽ đánh nhau với đám người đó rồi! Dựa vào cái gì mà dám đuổi ông đây ra ngoài?”
/660
|