Ngũ Y Y mở to mắt nhìn miệng Hoắc Phi Đoạt, như là chờ một đứa trẻ ngoan mở miệng ăn chút gì đó.
Hoắc Phi Đoạt bị cô nhìn chằm chằm, không nhịn được phải nhấc đũa lên.
Ngũ Y Y thấy hắn ăn, lập tức vui sướng đến khoa chân múa tay.
Giống như hắn là bộ của cô, cực kỳ khảnh ăn, khó khăn lắm mới có một lần ăn ngấu nghiến.
Ngũ Y Y thiếu chút nữa thì vỗ Hoắc Phi Đoạt vài cái, khen ngợi hắn vài câu rất ngoan.
May là cô còn chút tỉnh táo, không đi làm chuyện đó.
Hoắc Phi Đoạt không tiếng động chậm rãi ăn đồ.
Đột nhiên phát giác, bữa cơm này rất say nồng.
Bên người có Ngũ Y Y lải nhải, quanh người đều trở nên ấm áp giống như được mặt trời chiếu xuống, đồ ăn cũng ngon miệng hơn.
Đúng là một chuyện kỳ diệu.
"Anh ăn thêm cái này đi, ăn nhiều chút, bộ dạng anh cao lớn như vậy tại sao còn ăn ít hơn tôi thế? Không được kiêng ăn! Tới đây, ăn cái này đi."
Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt ăn, hận không thể nhét cả bốn món trên bàn vào bụng hắn, tốt nhất là cả chén đĩa cũng vào đó mới tốt.
Hoắc Phi Đoạt hơi vui vẻ nhưng biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng, thuận miệng hỏi: "Em ăn chưa?"
"Đương nhiên!"
"Ăn no chưa?"
"Đương nhiên là no rồi! Tôi chưa bao giờ ngược đãi dạ dày của mình cả!"
Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu.
Hắn đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn bàn tay của Ngũ Y Y đặt trên ghế dựa: "Tại sao trông em như là đang giám sát tôi ăn vậy?"
Ngũ Y Y sảng nói: "Anh cho là tôi muốn giám sát anh sao? Không phải chú A Trung họ...."
Cô đang nói thì đột nhiên ngừng lại, không dám nói nữa.
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Quả nhiên, Hoắc Phi Đoạt thông minh như vậy, tuy chỉ nghe một nửa nhưng đã đoán được bảy tám phần, nhất thời cau chặt mày, đặt đũa xuống.
"A Trung uy hiếp em đưa cơm vào?"
Ngũ Y Y uất ức gật đầu giải thích: "Kỳ thật anh có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đi giám sát anh ăn, thật đó, tôi không dám đâu. Anh đừng tức giận..."
Mặt Hoắc Phi Đoạt lạnh băng: "Nếu không phải A Trung uy hiếp em đi vào, em sẽ không tới đưa cơm, phải không?"
Như Y Y xoa xoa mũi: "Ừm. Họ nói là tôi làm anh tức không ăn được cơm mà."
Tại sao càng giải thích sắc mặt Hoắc lão đại càng khó coi thế?
"Em ra ngoài đi." Hoắc Phi Đoạt xoay mặt qua chỗ khác.
"A?" Ngũ Y Y không biết phải làm sao.
Ra ngoài thật sao? Tại sao cô lại cảm thấy Hoắc lão đại càng ngày càng tức giận thế?
Nếu bây giờ mà đi ra, A Trung sẽ thả chó cắn cô mấti
Lúc vừa bước vào, chú A Trung đã nói, nếu không thể khiến Hoắc lão đại ăn vui vẻ, thoải mái, hắn sẽ thả chó ra cắn cô.
"Nghe không hiểu lời tôi nói à? Em ra ngoài!" Hoắc Phi Đoạt phiền toái cau mày, đẩy cái mông đang tựa vào ghế ra.
Ngũ Y Y bất đắc dĩ, đành phải thu dọn bát đũa, mờ mịt ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài, Hoắc Phi Đoạt liền xoa huyệt thái dương, gạt mấy cuốn sách trên bàn xuống.
Ngũ Y Y nhanh như vậy đã ra khiến A Trung và lão quản gia đều kinh ngạc.
"Tại sao đã ra rồi? Hoắc tiên sinh ăn cơm chưa?"
Hoắc Phi Đoạt bị cô nhìn chằm chằm, không nhịn được phải nhấc đũa lên.
Ngũ Y Y thấy hắn ăn, lập tức vui sướng đến khoa chân múa tay.
Giống như hắn là bộ của cô, cực kỳ khảnh ăn, khó khăn lắm mới có một lần ăn ngấu nghiến.
Ngũ Y Y thiếu chút nữa thì vỗ Hoắc Phi Đoạt vài cái, khen ngợi hắn vài câu rất ngoan.
May là cô còn chút tỉnh táo, không đi làm chuyện đó.
Hoắc Phi Đoạt không tiếng động chậm rãi ăn đồ.
Đột nhiên phát giác, bữa cơm này rất say nồng.
Bên người có Ngũ Y Y lải nhải, quanh người đều trở nên ấm áp giống như được mặt trời chiếu xuống, đồ ăn cũng ngon miệng hơn.
Đúng là một chuyện kỳ diệu.
"Anh ăn thêm cái này đi, ăn nhiều chút, bộ dạng anh cao lớn như vậy tại sao còn ăn ít hơn tôi thế? Không được kiêng ăn! Tới đây, ăn cái này đi."
Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt ăn, hận không thể nhét cả bốn món trên bàn vào bụng hắn, tốt nhất là cả chén đĩa cũng vào đó mới tốt.
Hoắc Phi Đoạt hơi vui vẻ nhưng biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng, thuận miệng hỏi: "Em ăn chưa?"
"Đương nhiên!"
"Ăn no chưa?"
"Đương nhiên là no rồi! Tôi chưa bao giờ ngược đãi dạ dày của mình cả!"
Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu.
Hắn đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn bàn tay của Ngũ Y Y đặt trên ghế dựa: "Tại sao trông em như là đang giám sát tôi ăn vậy?"
Ngũ Y Y sảng nói: "Anh cho là tôi muốn giám sát anh sao? Không phải chú A Trung họ...."
Cô đang nói thì đột nhiên ngừng lại, không dám nói nữa.
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Quả nhiên, Hoắc Phi Đoạt thông minh như vậy, tuy chỉ nghe một nửa nhưng đã đoán được bảy tám phần, nhất thời cau chặt mày, đặt đũa xuống.
"A Trung uy hiếp em đưa cơm vào?"
Ngũ Y Y uất ức gật đầu giải thích: "Kỳ thật anh có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đi giám sát anh ăn, thật đó, tôi không dám đâu. Anh đừng tức giận..."
Mặt Hoắc Phi Đoạt lạnh băng: "Nếu không phải A Trung uy hiếp em đi vào, em sẽ không tới đưa cơm, phải không?"
Như Y Y xoa xoa mũi: "Ừm. Họ nói là tôi làm anh tức không ăn được cơm mà."
Tại sao càng giải thích sắc mặt Hoắc lão đại càng khó coi thế?
"Em ra ngoài đi." Hoắc Phi Đoạt xoay mặt qua chỗ khác.
"A?" Ngũ Y Y không biết phải làm sao.
Ra ngoài thật sao? Tại sao cô lại cảm thấy Hoắc lão đại càng ngày càng tức giận thế?
Nếu bây giờ mà đi ra, A Trung sẽ thả chó cắn cô mấti
Lúc vừa bước vào, chú A Trung đã nói, nếu không thể khiến Hoắc lão đại ăn vui vẻ, thoải mái, hắn sẽ thả chó ra cắn cô.
"Nghe không hiểu lời tôi nói à? Em ra ngoài!" Hoắc Phi Đoạt phiền toái cau mày, đẩy cái mông đang tựa vào ghế ra.
Ngũ Y Y bất đắc dĩ, đành phải thu dọn bát đũa, mờ mịt ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài, Hoắc Phi Đoạt liền xoa huyệt thái dương, gạt mấy cuốn sách trên bàn xuống.
Ngũ Y Y nhanh như vậy đã ra khiến A Trung và lão quản gia đều kinh ngạc.
"Tại sao đã ra rồi? Hoắc tiên sinh ăn cơm chưa?"
/660
|