Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, thở dài: "Tiểu Tổ Tông, hầu hạ em thật đúng là vất vả."
"Quần áo! Quần áo! Đừng nói nhảm nữa! Mau trả lại quần áo cho tôi!"
Ngũ Y Y ở đằng sau sofa cắn ngón tay.
Quá rối loạn, thật sự là quá rối loạn!
Tại sao vừa mở mắt tình cảnh đã rối loạn không thể chịu nổi thế?
Chỉ mong đây là nằm mơ!
Để cô lập tức tỉnh lại.
"Được, được, được, nghe lời em, đưa quần áo cho em."
Hoắc Phi Đoạt sủng nịnh lôi kéo, đứng lên.
Nhất thời, ánh mắt của Ngũ Y Y biến thành viên đạn.
Ba tôi ơi!
Bình thường không chú ý, bây giờ khoảng cách gần như vậy mới phát hiện không ngờ hắn lại cao lớn thế!
To lớn như thế!
Dũng mãnh như thế!
.... Cái gì kia, thật dọa người!
Ngũ Y Y ngây ngốc nhìn vài giây rồi mới kịp phản ứng, bàn tay nhỏ bé bịt chặt hai mắt, kêu lên: "Quần áo! Tại sao anh lại không mặc quần áo! Anh đúng là đồ Đại Lưu Manh!"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, dở khóc dở cười: "Xin em đó, giữa hai chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?"
Những chuyện nên làm cũng đều đã làm rồi. Mà còn tối hôm qua lại còn không chỉ một lần.....
Ngũ Y Y choáng váng: "Anh mau mặc quần áo đi!"
"Được được được, tôi mặc quần áo."
Hoắc Phi Đoạt hết cách, dàng phải tuỳ ý mặc chiếc quần ở nhà vào, đi đến tủ quần áo, tìm một bộ cho Ngũ Y Y rồi ném cho cô.
"Đừng qua đây, không được nhìn! Anh xoay người đi! Không được nhìn!"
Ngũ Y Y cầm lấy quần áo, khẩn trương tìm kiếm trước sau.
Hoắc Phi Đoạt nghe lời xoay người lại, lấy tay vuốt tóc, thở dài: "Có muốn tôi giúp em mặc không?"
"Không cần!!" Ngũ Y Y tức giận đến lỗ mũi hếch lên.
"Tôi cảm thấy....." Hoắc Phi Đoạt trầm ngâm.
"Cảm thấy cái gì mà cảm thấy! Cấm anh xoay người lại."
"Nói cũng không được hả?"
"Nói cái gì mà nói! Ngậm miệng lại! Phiền chết đi được!"
Ngũ Y Y cảm thấy mình không giống một người phụ nữ bình thường. Cô gái nào gặp phải chuyện này không phải đều khóc lóc rất dữ dội thì cũng than thở mình thiếu kinh nghiệm hay sao?
Vậy mà cô không khóc.
Hoắc Phi Đoạt xoa cái mũi, bởi vì tối hôm qua hoan ái, lửa nóng phát tiết rất lâu, bây giờ lại càng môi hồng răng trắng, đẹp không gì sánh nổi.
"Tôi cảm thấy tốt nhất là em nên tắm rửa trước, tối hôm qua...."
Ngũ Y Y giật mình.
Vài giây sau, cô liền đấm ngực giậm chân kêu lớn: "Hoắc Phi Đoạt! Anh mà dám nhắc lại chuyện tối qua thì tôi sẽ liều mạng với anh! Anh ra ngoài đi! Mau lăn ra!"
Hoắc phi đoạt xoay mặt, nhe răng cười: "Nhưng đây là phòng của tôi mà...."
Ngũ Y Y đấm sofa, hữu khí vô lực: "Nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ tức chết mất! Đi ra ngoài!"
"Thật ầm ĩ."
Hoắc Phi Đoạt gãi gãi lỗ tai, ưu tai du tai (an nhàn thảnh thơi) [1] đi ra ngoài.
[1] Từ điển thành ngữ tiếng Hán thậm chí sau khi thích nghĩa “an nhàn thảnh thơi” cho thành ngữ “ưu tai du tai” đã đặt câu với Đào Tiềm: “Đào Uyên Minh nửa đời còn lại ẩn cư chốn sơn dã, an nhàn thảnh thơi, sống cuộc sống điền viên bay bổng tựa thần tiên” (Dẫn từ 金山词霸Kim Sơn Từ Bá. Nguyên văn quyến rũ làm ví dụ giải thích cho thành ngữ này: 陶渊明的后半生隐居在山野之中,优哉游哉,过着飘然若仙的田园生活).
Thấy cửa phòng đóng lại, Ngũ Y Y lập tức từ chui ra khỏi ghế sofa, đương nhiên chưa mặc quần áo, đang muốn đến phòng tắm thì cửa phòng lại bật mở, Hoắc Phi Đoạt ngó vào.
"A a a! Anh là đồ trứng tròn hư hỏng! Không phải anh đã ra ngoài rồi sao? Bây giờ lại vào làm gì hả?"
Ngũ Y Y sợ tới mức vội vội vàng vàng lấy quần áo che người, đôi má đỏ bừng.
Hoắc Phi Đoạt nhìn cô khẽ cười: "Muốn nói cho em biết, bồn tắm lớn có chỗ massage, bong bóng gì đó cũng ở bên cạnh."
Sắc mặt Ngũ Y Y đỏ tím, nghiến răng nghiến lợi: "Biết rồi! Anh mau cút đi!"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày cười nhạt: "Còn nữa..... Dáng người của em vẫn không tồi. Mặc dù có chút béo, nhưng béo rất thích hợp."
"Quần áo! Quần áo! Đừng nói nhảm nữa! Mau trả lại quần áo cho tôi!"
Ngũ Y Y ở đằng sau sofa cắn ngón tay.
Quá rối loạn, thật sự là quá rối loạn!
Tại sao vừa mở mắt tình cảnh đã rối loạn không thể chịu nổi thế?
Chỉ mong đây là nằm mơ!
Để cô lập tức tỉnh lại.
"Được, được, được, nghe lời em, đưa quần áo cho em."
Hoắc Phi Đoạt sủng nịnh lôi kéo, đứng lên.
Nhất thời, ánh mắt của Ngũ Y Y biến thành viên đạn.
Ba tôi ơi!
Bình thường không chú ý, bây giờ khoảng cách gần như vậy mới phát hiện không ngờ hắn lại cao lớn thế!
To lớn như thế!
Dũng mãnh như thế!
.... Cái gì kia, thật dọa người!
Ngũ Y Y ngây ngốc nhìn vài giây rồi mới kịp phản ứng, bàn tay nhỏ bé bịt chặt hai mắt, kêu lên: "Quần áo! Tại sao anh lại không mặc quần áo! Anh đúng là đồ Đại Lưu Manh!"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, dở khóc dở cười: "Xin em đó, giữa hai chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?"
Những chuyện nên làm cũng đều đã làm rồi. Mà còn tối hôm qua lại còn không chỉ một lần.....
Ngũ Y Y choáng váng: "Anh mau mặc quần áo đi!"
"Được được được, tôi mặc quần áo."
Hoắc Phi Đoạt hết cách, dàng phải tuỳ ý mặc chiếc quần ở nhà vào, đi đến tủ quần áo, tìm một bộ cho Ngũ Y Y rồi ném cho cô.
"Đừng qua đây, không được nhìn! Anh xoay người đi! Không được nhìn!"
Ngũ Y Y cầm lấy quần áo, khẩn trương tìm kiếm trước sau.
Hoắc Phi Đoạt nghe lời xoay người lại, lấy tay vuốt tóc, thở dài: "Có muốn tôi giúp em mặc không?"
"Không cần!!" Ngũ Y Y tức giận đến lỗ mũi hếch lên.
"Tôi cảm thấy....." Hoắc Phi Đoạt trầm ngâm.
"Cảm thấy cái gì mà cảm thấy! Cấm anh xoay người lại."
"Nói cũng không được hả?"
"Nói cái gì mà nói! Ngậm miệng lại! Phiền chết đi được!"
Ngũ Y Y cảm thấy mình không giống một người phụ nữ bình thường. Cô gái nào gặp phải chuyện này không phải đều khóc lóc rất dữ dội thì cũng than thở mình thiếu kinh nghiệm hay sao?
Vậy mà cô không khóc.
Hoắc Phi Đoạt xoa cái mũi, bởi vì tối hôm qua hoan ái, lửa nóng phát tiết rất lâu, bây giờ lại càng môi hồng răng trắng, đẹp không gì sánh nổi.
"Tôi cảm thấy tốt nhất là em nên tắm rửa trước, tối hôm qua...."
Ngũ Y Y giật mình.
Vài giây sau, cô liền đấm ngực giậm chân kêu lớn: "Hoắc Phi Đoạt! Anh mà dám nhắc lại chuyện tối qua thì tôi sẽ liều mạng với anh! Anh ra ngoài đi! Mau lăn ra!"
Hoắc phi đoạt xoay mặt, nhe răng cười: "Nhưng đây là phòng của tôi mà...."
Ngũ Y Y đấm sofa, hữu khí vô lực: "Nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ tức chết mất! Đi ra ngoài!"
"Thật ầm ĩ."
Hoắc Phi Đoạt gãi gãi lỗ tai, ưu tai du tai (an nhàn thảnh thơi) [1] đi ra ngoài.
[1] Từ điển thành ngữ tiếng Hán thậm chí sau khi thích nghĩa “an nhàn thảnh thơi” cho thành ngữ “ưu tai du tai” đã đặt câu với Đào Tiềm: “Đào Uyên Minh nửa đời còn lại ẩn cư chốn sơn dã, an nhàn thảnh thơi, sống cuộc sống điền viên bay bổng tựa thần tiên” (Dẫn từ 金山词霸Kim Sơn Từ Bá. Nguyên văn quyến rũ làm ví dụ giải thích cho thành ngữ này: 陶渊明的后半生隐居在山野之中,优哉游哉,过着飘然若仙的田园生活).
Thấy cửa phòng đóng lại, Ngũ Y Y lập tức từ chui ra khỏi ghế sofa, đương nhiên chưa mặc quần áo, đang muốn đến phòng tắm thì cửa phòng lại bật mở, Hoắc Phi Đoạt ngó vào.
"A a a! Anh là đồ trứng tròn hư hỏng! Không phải anh đã ra ngoài rồi sao? Bây giờ lại vào làm gì hả?"
Ngũ Y Y sợ tới mức vội vội vàng vàng lấy quần áo che người, đôi má đỏ bừng.
Hoắc Phi Đoạt nhìn cô khẽ cười: "Muốn nói cho em biết, bồn tắm lớn có chỗ massage, bong bóng gì đó cũng ở bên cạnh."
Sắc mặt Ngũ Y Y đỏ tím, nghiến răng nghiến lợi: "Biết rồi! Anh mau cút đi!"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày cười nhạt: "Còn nữa..... Dáng người của em vẫn không tồi. Mặc dù có chút béo, nhưng béo rất thích hợp."
/660
|