Hướng về phía Hoắc Phi Đoạt mà đòi hỏi!
“Y Y! Bình tĩnh một chút nào, em nhìn tôi đi, em có nhận ra tôi không?”
Hoắc Phi Đoạt muốn để cho Ngũ Y Y tỉnh táo một chút, nhưng căn bản là vào lúc này ý thức của Ngũ Y Y đã bay tán loạn, làm sao có thể biết Hoắc Phi Đoạt, lời nói của anh đều không nghe thấy, vẫn cứ vặn vẹo thân mình rồi khẽ kêu.
Cô giãy dụa, vặn vẹo, quần áo phía dưới đều đã tuột xuống dưới, cả cơ thể chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ bé.
Đột nhiên cô cong hai chân, hổn hển đặt bên hông Hoắc Phi Đoạt, toàn bộ cơ thể mềm mại không xương đều đang cọ xát với Hoắc Phi Đoạt.
“Tôi muốn……Tôi khó chịu….. Cho tôi……”
Hoắc Phi Đoạt gắt gao cắn môi mỏng, kìm nén lửa lớn trong lòng.
Anh không nghĩ vào tình huống như vậy, lại muốn nha đầu này.
Anh luôn luôn nỗ lực, muốn để cho nha đầu này thích mình một chút, sau đó để cô cam tâm tình nguyện, cứ tự nhiên như vậy mà cùng với cô hòa làm một.
Nhưng bây giờ…..
“Anh ôm em đi tắm nước lạnh, có được không? Đừng nóng vội, đi tắm nước lạnh trước đã.”
Hoắc Phi Đoạt dựa vào nghị lực phi thường, ôm lấy toàn bộ cơ thể Ngũ Y Y, đi về phía vòi hoa sen.
Vừa xả nước lạnh hơi âm ấm vào, anh có chút khó lòng mà đặt cô vào trong làn nước lạnh như vậy.
Ngũ Y Y nằm trong lòng anh cựa quậy, giống như cá chạch vuốt ve Hoắc Phi Đoạt, đôi môi vì đòi hỏi mãnh liệt, mà hồng hào đến chói mắt.
“Nhịn một chút, hơi lạnh.”
Hoắc Phi Đoạt dằn lòng, đặt Ngũ Y Y vào bồn nước lạnh.
“A!” Ngũ Y Y chạm vào nước lạnh, cơ thể hung hăng run lên, la toáng lên.
Cơ thể cô run rẩy, gắt gao ôm lấy người Hoắc Phi Đoạt, không muốn chạm vào nước lạnh.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào trong nước lạnh cùng với cô.
Đại khái là nước lạnh khoảng hai mươi độ, cũng không quá lạnh.
Hoắc Phi Đoạt nằm trong bồn tắm khổng lồ, phía trên người là Ngũ Y Y.
Hai cánh tay Ngũ Y Y ôm lấy cổ Hoắc Phi Đoạt, toàn bộ cơ thể trắng noãn đều dán lên người Hoắc Phi Đoạt, may mắn là Hoắc Phi Đoạt vẫn còn mặc quần áo, bằng không thật sự là không thể chịu nổi sự trêu đùa của Ngũ Y Y.
“Ừ…a……” Ngũ Y Y dần dần thích ứng với nước lạnh, khẽ cựa mình, có chút thư thái.
Cô nằm trên người Hoắc Phi Đoạt, nhắm mắt lại, thở hổn hển.
“Khá hơn chút nào không? Có dễ chịu hơn không?”
Hoắc Phi Đoạt nói nhỏ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt sũng của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giống như một chú mèo nhỏ, cuộn mình lại, khẽ run.
Đôi môi, vẫn đỏ tươi.
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại.
Nước lạnh này là vật lý trị liệu, nhưng chỉ có tác dụng ngắn ngủi, trị ngọn chứ không tận gốc.
Cố Tại Viện ôm hôn phụ nữ cùng nhau đi vào nhà.
Trực tiếp ngã trên thảm phòng khác, hắn sốt ruột khó nhịn liền kéo quần kéo áo.
Người phụ nữ cũng rất vội, liền kéo váy ra.
Rất nhanh, trên người Cố Tại Viện và người phụ nữ kia đều đã trống trơn.
“Oa, không nhỏ nha, để anh xoa cho em nha.”
Cố Tại Viễn cười đê tiện, túm lấy ngực người phụ nữ, bàn tay xấu xa bắt đầu xoa nắn.
“A, chậm một chút nào, anh nhẹ chút thôi.”
Người phụ nữ hờn dỗi, bàn tay đã bắt đầu quen thuộc chu du khắp người Cố Tại Viễn.
“Nhẹ chút? Anh còn chưa có đi vào đâu, em kêu anh nhẹ một chút? Nên thành thật chút đi, ha ha ha.” Cố Tại Viễn nắm một bàn tay người phụ nữ, đặt xuống phía dưới, “Chăm sóc nó cho tốt, tất cả đều phải dựa vào nó để chiến đấu đó.”
Người phụ nữ ra vẻ thẹn thùng, nhưng chỉ cần nhìn qua là biết ngay tay sành điệu, rất quen thuộc nắm lấy vật của hắn vỗ về chơi đùa.
“Y Y! Bình tĩnh một chút nào, em nhìn tôi đi, em có nhận ra tôi không?”
Hoắc Phi Đoạt muốn để cho Ngũ Y Y tỉnh táo một chút, nhưng căn bản là vào lúc này ý thức của Ngũ Y Y đã bay tán loạn, làm sao có thể biết Hoắc Phi Đoạt, lời nói của anh đều không nghe thấy, vẫn cứ vặn vẹo thân mình rồi khẽ kêu.
Cô giãy dụa, vặn vẹo, quần áo phía dưới đều đã tuột xuống dưới, cả cơ thể chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ bé.
Đột nhiên cô cong hai chân, hổn hển đặt bên hông Hoắc Phi Đoạt, toàn bộ cơ thể mềm mại không xương đều đang cọ xát với Hoắc Phi Đoạt.
“Tôi muốn……Tôi khó chịu….. Cho tôi……”
Hoắc Phi Đoạt gắt gao cắn môi mỏng, kìm nén lửa lớn trong lòng.
Anh không nghĩ vào tình huống như vậy, lại muốn nha đầu này.
Anh luôn luôn nỗ lực, muốn để cho nha đầu này thích mình một chút, sau đó để cô cam tâm tình nguyện, cứ tự nhiên như vậy mà cùng với cô hòa làm một.
Nhưng bây giờ…..
“Anh ôm em đi tắm nước lạnh, có được không? Đừng nóng vội, đi tắm nước lạnh trước đã.”
Hoắc Phi Đoạt dựa vào nghị lực phi thường, ôm lấy toàn bộ cơ thể Ngũ Y Y, đi về phía vòi hoa sen.
Vừa xả nước lạnh hơi âm ấm vào, anh có chút khó lòng mà đặt cô vào trong làn nước lạnh như vậy.
Ngũ Y Y nằm trong lòng anh cựa quậy, giống như cá chạch vuốt ve Hoắc Phi Đoạt, đôi môi vì đòi hỏi mãnh liệt, mà hồng hào đến chói mắt.
“Nhịn một chút, hơi lạnh.”
Hoắc Phi Đoạt dằn lòng, đặt Ngũ Y Y vào bồn nước lạnh.
“A!” Ngũ Y Y chạm vào nước lạnh, cơ thể hung hăng run lên, la toáng lên.
Cơ thể cô run rẩy, gắt gao ôm lấy người Hoắc Phi Đoạt, không muốn chạm vào nước lạnh.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào trong nước lạnh cùng với cô.
Đại khái là nước lạnh khoảng hai mươi độ, cũng không quá lạnh.
Hoắc Phi Đoạt nằm trong bồn tắm khổng lồ, phía trên người là Ngũ Y Y.
Hai cánh tay Ngũ Y Y ôm lấy cổ Hoắc Phi Đoạt, toàn bộ cơ thể trắng noãn đều dán lên người Hoắc Phi Đoạt, may mắn là Hoắc Phi Đoạt vẫn còn mặc quần áo, bằng không thật sự là không thể chịu nổi sự trêu đùa của Ngũ Y Y.
“Ừ…a……” Ngũ Y Y dần dần thích ứng với nước lạnh, khẽ cựa mình, có chút thư thái.
Cô nằm trên người Hoắc Phi Đoạt, nhắm mắt lại, thở hổn hển.
“Khá hơn chút nào không? Có dễ chịu hơn không?”
Hoắc Phi Đoạt nói nhỏ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt sũng của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giống như một chú mèo nhỏ, cuộn mình lại, khẽ run.
Đôi môi, vẫn đỏ tươi.
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại.
Nước lạnh này là vật lý trị liệu, nhưng chỉ có tác dụng ngắn ngủi, trị ngọn chứ không tận gốc.
Cố Tại Viện ôm hôn phụ nữ cùng nhau đi vào nhà.
Trực tiếp ngã trên thảm phòng khác, hắn sốt ruột khó nhịn liền kéo quần kéo áo.
Người phụ nữ cũng rất vội, liền kéo váy ra.
Rất nhanh, trên người Cố Tại Viện và người phụ nữ kia đều đã trống trơn.
“Oa, không nhỏ nha, để anh xoa cho em nha.”
Cố Tại Viễn cười đê tiện, túm lấy ngực người phụ nữ, bàn tay xấu xa bắt đầu xoa nắn.
“A, chậm một chút nào, anh nhẹ chút thôi.”
Người phụ nữ hờn dỗi, bàn tay đã bắt đầu quen thuộc chu du khắp người Cố Tại Viễn.
“Nhẹ chút? Anh còn chưa có đi vào đâu, em kêu anh nhẹ một chút? Nên thành thật chút đi, ha ha ha.” Cố Tại Viễn nắm một bàn tay người phụ nữ, đặt xuống phía dưới, “Chăm sóc nó cho tốt, tất cả đều phải dựa vào nó để chiến đấu đó.”
Người phụ nữ ra vẻ thẹn thùng, nhưng chỉ cần nhìn qua là biết ngay tay sành điệu, rất quen thuộc nắm lấy vật của hắn vỗ về chơi đùa.
/660
|