A Trung nhìn về phía cánh cửa: "Đón người phụ nữ của lão đại. Cậu đúng là toàn nói những lời vô nghĩa!"
"Sòng bạc bên kia hỗn loạn như vậy chúng ta cũng không quản, chạy tới chỗ này là vì đón phụ nữ?"
A Trung nhíu mày: "Sòng bạc có loạn cũng không là chuyện gì lớn, so sánh với nha đầu này thì rắm cũng không phải. Tôi cảnh cáo cậu, ở trước mặt Ngũ Y Y thì quản tốt cái miệng của mình đi, ngàn vạn lần đừng đắc tội nha đầu này, cẩn thận cái đầu của cậu không chắc chắn."
Lái xe kia giật mình, khẩn trương ngồi thẳng người.
A Trung lần thứ n nhìn đồng hồ, thở dài: "Ôi bà bà nội tổ của tôi..., tại sao còn chưa ra vậy, mắt của tôi sắp rớt đến nơi rồi đây, phụ nữ đúng là phiền toái, thật cằn nhằn!"
Không có cách, cần phải vô cùng kiên nhẫn với đám người này.
A Trung bất đắc dĩ vò đầu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhích thân thể lại gần, vẫn là muốn nhìn về cánh cửa.
Hội nghị vừa mới kết thúc, Hoắc Phi Đoạt liền mau chóng đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn vui vẻ theo đuôi Hoắc Phi Đoạt, kêu la: "Tiệc rượu buổi tối anh không đi sao?"
Hoắc Phi Đoạt cũng không quay đầu lại, vẫn thần tốc đi tới: "Vô nghĩa! Tôi có thể đi sao?"
"Vậy được rồi, em chỉ có thể đi một mình thôi."
Hoắc Phi Đoạt dặn dò, đi như gió: "Cậu nhớ kỹ, cậu đã theo tôi đi Italy rồi."
"Biết rõ, không sai được! Tối em sẽ diễn diễn trò, lời kịch hẳn sẽ không sai!"
Cố Tại Viễn nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được thở dài: "Ưm hừm, thực chịu không nổi, lão Đại sao phải khẩn trương vậy?"
Cố Tại Viễn tại nắm tóc, méo mó suy nghĩ, không dám tin.
Sau đó bắt đầu than thở: "Con bé kia cũng quá may mắn rồi, vậy mà khiến lão đại không gần nữ sắc của chúng ta bắt đầu muốn ăn mặn? Nếu con nhóc đó đi mua xổ số, khẳng định sẽ trúng giải nhất, đúng là quá may mắn!"
Hoắc phi đoạt nhảy lên ô tô, cao giọng nói: "Biệt thự Vọng Hải!"
"Vâng, lão Đại!"
Lái xe vững vàng lái xe, Hoắc Phi Đoạt giơ cổ tay lên, không ngừng xem đồng hồ, tự nói: "Nên làm gì với nha đầu kia đây? Tốt nhất là đuổi nha đầu kia về nhà trước."
Vừa quay mặt, nhìn thấy cửa hàng hoa ven đường, lập tức kêu lên: "Dừng xe!"
Lái xe đã giật mình, khẩn trương giẫm thắng xe.
Chiếc ô tô nhanh như chớp bị phanh lại.
Có người muốn mắng, nhưng vừa thấy ô tô phía trước và bảng số xe thì lập tức rụt cổ lại.
Hoắc Phi Đoạt nhảy xuống ô tô, chạy vào cửa hàng bán hoa, hỏi: "Hoa gì thì thích hợp với phụ nữ? Trừ hoa hồng."
Hoa hồng quá tục, nơi nơi đều có thể nhìn đến. Ghê tởm....
Cô bé bán hoa xoay người nhìn lại, nhất thời ngây người.
Wow, trên trời rớt xuống một người siêu đẹp trai như minh tinh điện ảnh...! A... Không, còn có khí chất, có khuôn cách, đẹp trai hơn minh tinh điện ảnh nhiều!
OMG. . . . . . Đầu đầy sao. . . . . .
Hoắc Phi Đoạt nhìn hoa bên trong, có phần vội vàng xao động: "Cuối cùng là hoa gì?"
"A? Nha. . . . . ." Cô bé kia mới tỉnh lại, lau nước miếng, cười tít mắt nói: "Vậy hoa Tulip thì sao? Bày tỏ tình ý kéo dài?"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, gật đầu, "Được, bó một bó đi."
Cô bé vừa lấy hoa, vừa nói: "Lục bình cũng tốt... Đại diện cho không dám biểu lộ tình yêu."
Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ môt chút, gật đầu, "Vậy cũng lấy một bó."
Cô bé bó hoa xong, chuyển qua cho Hoắc Phi Đoạt, hắn nhận hoa, nhìn nhìn, hài lòng mỉm cười: "Không tồi, rất đẹp."
Cô bé lập tức biến thành hoa si đi không được: "Đúng không? Anh thích là được rồi."
"Sòng bạc bên kia hỗn loạn như vậy chúng ta cũng không quản, chạy tới chỗ này là vì đón phụ nữ?"
A Trung nhíu mày: "Sòng bạc có loạn cũng không là chuyện gì lớn, so sánh với nha đầu này thì rắm cũng không phải. Tôi cảnh cáo cậu, ở trước mặt Ngũ Y Y thì quản tốt cái miệng của mình đi, ngàn vạn lần đừng đắc tội nha đầu này, cẩn thận cái đầu của cậu không chắc chắn."
Lái xe kia giật mình, khẩn trương ngồi thẳng người.
A Trung lần thứ n nhìn đồng hồ, thở dài: "Ôi bà bà nội tổ của tôi..., tại sao còn chưa ra vậy, mắt của tôi sắp rớt đến nơi rồi đây, phụ nữ đúng là phiền toái, thật cằn nhằn!"
Không có cách, cần phải vô cùng kiên nhẫn với đám người này.
A Trung bất đắc dĩ vò đầu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhích thân thể lại gần, vẫn là muốn nhìn về cánh cửa.
Hội nghị vừa mới kết thúc, Hoắc Phi Đoạt liền mau chóng đi ra ngoài.
Cố Tại Viễn vui vẻ theo đuôi Hoắc Phi Đoạt, kêu la: "Tiệc rượu buổi tối anh không đi sao?"
Hoắc Phi Đoạt cũng không quay đầu lại, vẫn thần tốc đi tới: "Vô nghĩa! Tôi có thể đi sao?"
"Vậy được rồi, em chỉ có thể đi một mình thôi."
Hoắc Phi Đoạt dặn dò, đi như gió: "Cậu nhớ kỹ, cậu đã theo tôi đi Italy rồi."
"Biết rõ, không sai được! Tối em sẽ diễn diễn trò, lời kịch hẳn sẽ không sai!"
Cố Tại Viễn nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được thở dài: "Ưm hừm, thực chịu không nổi, lão Đại sao phải khẩn trương vậy?"
Cố Tại Viễn tại nắm tóc, méo mó suy nghĩ, không dám tin.
Sau đó bắt đầu than thở: "Con bé kia cũng quá may mắn rồi, vậy mà khiến lão đại không gần nữ sắc của chúng ta bắt đầu muốn ăn mặn? Nếu con nhóc đó đi mua xổ số, khẳng định sẽ trúng giải nhất, đúng là quá may mắn!"
Hoắc phi đoạt nhảy lên ô tô, cao giọng nói: "Biệt thự Vọng Hải!"
"Vâng, lão Đại!"
Lái xe vững vàng lái xe, Hoắc Phi Đoạt giơ cổ tay lên, không ngừng xem đồng hồ, tự nói: "Nên làm gì với nha đầu kia đây? Tốt nhất là đuổi nha đầu kia về nhà trước."
Vừa quay mặt, nhìn thấy cửa hàng hoa ven đường, lập tức kêu lên: "Dừng xe!"
Lái xe đã giật mình, khẩn trương giẫm thắng xe.
Chiếc ô tô nhanh như chớp bị phanh lại.
Có người muốn mắng, nhưng vừa thấy ô tô phía trước và bảng số xe thì lập tức rụt cổ lại.
Hoắc Phi Đoạt nhảy xuống ô tô, chạy vào cửa hàng bán hoa, hỏi: "Hoa gì thì thích hợp với phụ nữ? Trừ hoa hồng."
Hoa hồng quá tục, nơi nơi đều có thể nhìn đến. Ghê tởm....
Cô bé bán hoa xoay người nhìn lại, nhất thời ngây người.
Wow, trên trời rớt xuống một người siêu đẹp trai như minh tinh điện ảnh...! A... Không, còn có khí chất, có khuôn cách, đẹp trai hơn minh tinh điện ảnh nhiều!
OMG. . . . . . Đầu đầy sao. . . . . .
Hoắc Phi Đoạt nhìn hoa bên trong, có phần vội vàng xao động: "Cuối cùng là hoa gì?"
"A? Nha. . . . . ." Cô bé kia mới tỉnh lại, lau nước miếng, cười tít mắt nói: "Vậy hoa Tulip thì sao? Bày tỏ tình ý kéo dài?"
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, gật đầu, "Được, bó một bó đi."
Cô bé vừa lấy hoa, vừa nói: "Lục bình cũng tốt... Đại diện cho không dám biểu lộ tình yêu."
Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ môt chút, gật đầu, "Vậy cũng lấy một bó."
Cô bé bó hoa xong, chuyển qua cho Hoắc Phi Đoạt, hắn nhận hoa, nhìn nhìn, hài lòng mỉm cười: "Không tồi, rất đẹp."
Cô bé lập tức biến thành hoa si đi không được: "Đúng không? Anh thích là được rồi."
/660
|