Ngũ Y Y đang rơi nước mặt bỗng nhiên nở nụ cười, nụ kia kia vô cùng thê lương, "Ngũ Phong Tập...... Ông không làm..... mẹ tôi thất vọng sao? Tất cả tuổi thanh xuân bà đều cho ông, cả đời sống dưới thân phận tình nhân bị người ta lạnh lùng chửi rủa, nhưng sau khi bà chết, một ngôi mộ tử tế ông cũng không cho bà. Ông biết không, mẹ báo mộng cho tôi, nói bà rất lạnh, bà ở âm phủ vô cùng lạnh, thân thể bà bị ngâm trong nước lạnh, bà khóc với tôi, muốn đổi chỗ ở....."
Ngũ Y Y nói xong, Ngũ Phong Tập sợ hãi lùi lại mấy bước, môi run run.
"Chính là ông a? Ông đối xử với mẹ tôi như thế nào? Lúc trước tôi xin ông mua một mảnh đất phong thủy để đặt mộ, thậm chí một trăm vạn ông cũng không muốn bỏ ra! Ông lại nói, người chết cũng đã chết, những cái đó đều là mê tín! Ngũ Phong Tập! Thời gian cả đời mẹ tôi cho ông cũng không đáng một trăm vạn để mua một ngôi mộ sao? Ông quá vô tình vô nghĩa rồi! Uổng cho trước khi chết vài ngày mẹ tôi còn lo lắng cho sức khỏe của ông, còn không ngừng dặn tôi phải thật hiếu thảo với ông......"
"Y Y, thật xin lỗi, ba sai rồi, Y Y, là ba không đúng, con tha thứ cho ba ba được không?"
"Hu hu hu......... Tôi cảm thấy đời này của mẹ thật sự không đáng! Bà yêu người nào cũng được còn tốt hơn yêu ông! Ông là đồ gian thương vô tình vô nghĩa! Tôi hận ông!"
Ngũ Y Y gào xong, khóc chạy ra ngoài.
"Y Y! Con muốn đi đâu? Y Y! Con nghe ba ba nói!" Ngũ Phong Tập đuổi theo, lại bị Ngũ Nhân Lệ giữ chặt.
"Ba ba, đừng đuổi theo, Y Y thật không hiểu chuyện, đã lớn như vậy còn như trẻ con, theo đuổi hạnh phúc của mình thì sao chứ, nó quá ích kỷ, cũng không biết thông cảm cho ba ba."
Ngũ Nhân Ái đứng bên cạnh vừa cười vừa xem kịch vui.
Tiêu Lạc nhíu mày.
Vừa rồi hai cha con họ nói chuyện trong thư phòng, bọn họ ở ngoài đã nghe được tám chín phần.
"Nếu không thì như thế này anh rể, em đi Y Y xem sao." Tiêu Lạc đứng lên.
"Ai, thôi, để cho nó yên lặng một chút đi." Ngũ Phong Tập lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn phiền.
Đêm trước ngày kết hôn, nghe chuyện dưới âm phủ của vợ trước, có phải có chút xui xẻo không?
Ngũ Y Y chạy ra ngoài, leo lên xe đạp leo núi, điên cuồng đạp.
Nước mắt, như nước suối không ngừng chảy xuống.
Mẹ, Y Y thật không kiên cường, tại sao luôn luôn khóc?
Mẹ, người có biết không? Ngày mai con sẽ mua cho mẹ một ngôi mộ khác, mẹ không cần phải nằm ở cái nơi lạnh lẽo khó chịu đó nữa.
Chỉ là...... Ngày mai, ba ba sẽ cưới một người phụ nữ khác làm vợ.
Mẹ, tại sao mẹ lại yêu một người đàn ông như vậy?
Ông ta lừa mẹ cả đời, luôn luôn ghét bỏ xuất thân của người, lại sau khi mẹ đi mới được một năm, chính thức cưới người phụ nữ khác!
Mẹ a, Ngũ Phong Tập coi thường thân phận của mẹ, ông ta không có thật sự yêu người!
Ngũ Y Y không biết mệt mỏi, đạp xe rất nhanh.
Gió, thổi qua gương mặt cô, nước mắt bay lượn về phía sau.
Ban đêm trên núi, có mấy chiếc xe chạy thoáng qua người cô, nhưng cô không hề có cảm giác.
Đạp được một tiếng, Ngũ Y Y dường như mệt muốn ngất đi, cô dừng lại, tùy tiện ném xe trên đất, cô đứng trên bãi biển cát trắng, hai mắt thất thần.
Ngũ Y Y thở hổn hển, tóc rồi tung, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ngũ Phong Tập! Tại sao ông lại là cha ruột của tôi! Tôi hận ông! Tôi hận có người cha ruột như ông! !"
Ngũ Y Y gào to muốn đem tất cả trút hết ra, gió biển thổi tan âm thanh của cô.
Một đứa bé trai ăn mặc lôi thôi chạy đến bên cạnh Ngũ Y Y, duỗi bàn tay nhỏ đầy bụi bẩn, nhỏ giọng nói, "Chị, cho em ít tiền được không?"
Ngũ Y Y rùng mình, cúi đầu xoay người lại.
Đó là một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi, chắc là không được ăn no, thân hình gậy gò, trên mặt cực kỳ bẩn.
Ngũ Y Y nói xong, Ngũ Phong Tập sợ hãi lùi lại mấy bước, môi run run.
"Chính là ông a? Ông đối xử với mẹ tôi như thế nào? Lúc trước tôi xin ông mua một mảnh đất phong thủy để đặt mộ, thậm chí một trăm vạn ông cũng không muốn bỏ ra! Ông lại nói, người chết cũng đã chết, những cái đó đều là mê tín! Ngũ Phong Tập! Thời gian cả đời mẹ tôi cho ông cũng không đáng một trăm vạn để mua một ngôi mộ sao? Ông quá vô tình vô nghĩa rồi! Uổng cho trước khi chết vài ngày mẹ tôi còn lo lắng cho sức khỏe của ông, còn không ngừng dặn tôi phải thật hiếu thảo với ông......"
"Y Y, thật xin lỗi, ba sai rồi, Y Y, là ba không đúng, con tha thứ cho ba ba được không?"
"Hu hu hu......... Tôi cảm thấy đời này của mẹ thật sự không đáng! Bà yêu người nào cũng được còn tốt hơn yêu ông! Ông là đồ gian thương vô tình vô nghĩa! Tôi hận ông!"
Ngũ Y Y gào xong, khóc chạy ra ngoài.
"Y Y! Con muốn đi đâu? Y Y! Con nghe ba ba nói!" Ngũ Phong Tập đuổi theo, lại bị Ngũ Nhân Lệ giữ chặt.
"Ba ba, đừng đuổi theo, Y Y thật không hiểu chuyện, đã lớn như vậy còn như trẻ con, theo đuổi hạnh phúc của mình thì sao chứ, nó quá ích kỷ, cũng không biết thông cảm cho ba ba."
Ngũ Nhân Ái đứng bên cạnh vừa cười vừa xem kịch vui.
Tiêu Lạc nhíu mày.
Vừa rồi hai cha con họ nói chuyện trong thư phòng, bọn họ ở ngoài đã nghe được tám chín phần.
"Nếu không thì như thế này anh rể, em đi Y Y xem sao." Tiêu Lạc đứng lên.
"Ai, thôi, để cho nó yên lặng một chút đi." Ngũ Phong Tập lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn phiền.
Đêm trước ngày kết hôn, nghe chuyện dưới âm phủ của vợ trước, có phải có chút xui xẻo không?
Ngũ Y Y chạy ra ngoài, leo lên xe đạp leo núi, điên cuồng đạp.
Nước mắt, như nước suối không ngừng chảy xuống.
Mẹ, Y Y thật không kiên cường, tại sao luôn luôn khóc?
Mẹ, người có biết không? Ngày mai con sẽ mua cho mẹ một ngôi mộ khác, mẹ không cần phải nằm ở cái nơi lạnh lẽo khó chịu đó nữa.
Chỉ là...... Ngày mai, ba ba sẽ cưới một người phụ nữ khác làm vợ.
Mẹ, tại sao mẹ lại yêu một người đàn ông như vậy?
Ông ta lừa mẹ cả đời, luôn luôn ghét bỏ xuất thân của người, lại sau khi mẹ đi mới được một năm, chính thức cưới người phụ nữ khác!
Mẹ a, Ngũ Phong Tập coi thường thân phận của mẹ, ông ta không có thật sự yêu người!
Ngũ Y Y không biết mệt mỏi, đạp xe rất nhanh.
Gió, thổi qua gương mặt cô, nước mắt bay lượn về phía sau.
Ban đêm trên núi, có mấy chiếc xe chạy thoáng qua người cô, nhưng cô không hề có cảm giác.
Đạp được một tiếng, Ngũ Y Y dường như mệt muốn ngất đi, cô dừng lại, tùy tiện ném xe trên đất, cô đứng trên bãi biển cát trắng, hai mắt thất thần.
Ngũ Y Y thở hổn hển, tóc rồi tung, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ngũ Phong Tập! Tại sao ông lại là cha ruột của tôi! Tôi hận ông! Tôi hận có người cha ruột như ông! !"
Ngũ Y Y gào to muốn đem tất cả trút hết ra, gió biển thổi tan âm thanh của cô.
Một đứa bé trai ăn mặc lôi thôi chạy đến bên cạnh Ngũ Y Y, duỗi bàn tay nhỏ đầy bụi bẩn, nhỏ giọng nói, "Chị, cho em ít tiền được không?"
Ngũ Y Y rùng mình, cúi đầu xoay người lại.
Đó là một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi, chắc là không được ăn no, thân hình gậy gò, trên mặt cực kỳ bẩn.
/660
|