Ngũ Y Y tạm thời chưa muốn vào nhà, đứng ở trong gió lạnh, suy nghĩ về điều Hoắc Phi Đoạt vừa nói.
"Những lời này của Hoắc lão đại là có ý gì? Có phải là nói, mình vô cùng ngu ngốc, không thể nhận ra tấm lòng của hắn hay không? Thực ra, hắn muốn nói, hắn vô cùng thích mình, hắn yêu mình sâu đậm? Ha ha ha, óc tưởng tượng của mình thật tốt mà. . .Điều này căn bản là không thể! Người có quyền lực nhất châu Á này sao có thể để ý tới mình? Vậy. . . .vậy hắn có ý gì chứ? A a a a, điên mất thôi, người này nói chuyện quá mơ hồ rồi!"
Ngũ Y Y dậm chân một cái, xoay người chạy vào trong nhà.
Trên lầu nơi có một cánh cửa sổ, tấm rèm lóe lên một cái.
Tiêu Lạc đứng ở bên cạnh cửa sổ, buồn bực hút thuốc.
Đã trễ thế này, Y Y mới ở bên ngoài trở về, lại còn là Hoắc Phi Đoạt đưa về.
Thực là bực bội mà!
Hoắc Phi Đoạt trở về biệt thự, Phúc Hi chạy đến thật nhanh giống như một con chim nhỏ, cười nói, "Bên ngoài có lạnh hay không? Hôm nay chắc đã mệt chết rồi? Mau đưa túi xách cho em."
Hoắc Phi Đoạt nghi ngờ quan sát sắc mặt của Phúc Hi.
Vốn tưởng rằng nha đầu này chắc chắn sẽ rất giận dữ, không ngờ sau khi trở về, nó lại giống như là không có việc gì.
"Ừ."
Hoắc Phi Đoạt ừ một tiếng bằng mũi.
Vào trong nhà, ngồi ở trên sofa.
Phúc Hi nhanh nhẹn bưng một ly nước trái cây tới, "Nhanh uống đi, không phá hủy các vitamin, rất có dinh dưỡng."
Hoắc Phi Đoạt chắm chú nhìn biểu cảm của Phúc Hi, chậm rãi nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ.
Phúc Hi ngồi ở bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, bóp vai cho hắn, "Mệt chứ? Để em bóp vai cho anh."
Chân mày của Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu lại, kéo tay Phúc Hi ra, vừa đứng lên, vừa lạnh lùng nói, "Phúc Hi, sau này, chuyện công việc của anh, em không nên quấy rầy, cũng không cần chạy đến tìm anh. Anh có chuyện của anh, em không nên tùy hứng."
Phúc Hi cắn môi, trên mặt xuất hiện nụ cười lúng túng.
Hoắc Phi Đoạt cũng không để ý tới cô nữa, dặn dò, "Anh mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước. Em cũng nghỉ sớm một chút. Đúng rồi, có thời gian, em hãy gọi điện cho sư phụ đi, người vẫn luôn lo lắng cho em."
Nói xong, bóng dáng cao lớn của Hoắc Phi Đoạt đi lên lầu.
Phúc Hi đứng tại chỗ, bàn tay nắm lại thật chặt, trên mặt càng ngày càng tức giận.
Ngày hôm sau, Ngũ Y Y dậy thật sớm, đem áo khoác của Hoắc Phi Đoạt giũ vài cái, gấp gọn gàng, đặt ở trong cái túi.
Cô không biết quần áo của Hoắc Phi Đoạt là loại nào, tối hôm qua về nhà còn đặc biệt lên mạng điều tra, không tra còn không biết, vừa tra thì đã giật mình.
Má ơi, cái áo này của Hoắc lão đại nhìn qua rất đơn giản, vậy mà đến mấy vạn đó. . .
Cái áo mấy vạn. . . . Cô cũng không thể làm hỏng được.
Ngũ Y Y mang theo túi quần áo đi xuống lầu, ăn sáng cũng không ăn, đã chạy luôn ra ngoài.
Ngày hôm qua xe đã được tài xế của Hoắc Phi Đoạt đưa về bằng ô tô, cô vỗ vỗ chỗ ngồi, trèo lên xe, đạp xe giống như con trai.
Xe hơi của Tiêu Lạc cũng đi tới, hạ cửa sổ xuống, Tiêu Lạc hỏi Ngũ Y Y, "Hay là để anh đưa em đến trường, thời tiết cũng chuyển lạnh, về sau đừng đạp xe đạp nữa."
Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, lắc đầu cười, "Không có việc gì, tuyết rơi cũng không ngăn được em đạp xe, rèn luyện thân thể ý mà."
Nói xong, lại còn đưa ra một cánh tay, tạo dáng vẻ mạnh mẽ cho Tiêu Lạc xem.
Ngũ Y Y đang cười, cửa sổ phía sau lại hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Y Y giật mình!
Vậy mà Ngũ Nhân Ái lại ngồi trên xe của Tiêu Lạc! Đây là có chuyện gì?
"Những lời này của Hoắc lão đại là có ý gì? Có phải là nói, mình vô cùng ngu ngốc, không thể nhận ra tấm lòng của hắn hay không? Thực ra, hắn muốn nói, hắn vô cùng thích mình, hắn yêu mình sâu đậm? Ha ha ha, óc tưởng tượng của mình thật tốt mà. . .Điều này căn bản là không thể! Người có quyền lực nhất châu Á này sao có thể để ý tới mình? Vậy. . . .vậy hắn có ý gì chứ? A a a a, điên mất thôi, người này nói chuyện quá mơ hồ rồi!"
Ngũ Y Y dậm chân một cái, xoay người chạy vào trong nhà.
Trên lầu nơi có một cánh cửa sổ, tấm rèm lóe lên một cái.
Tiêu Lạc đứng ở bên cạnh cửa sổ, buồn bực hút thuốc.
Đã trễ thế này, Y Y mới ở bên ngoài trở về, lại còn là Hoắc Phi Đoạt đưa về.
Thực là bực bội mà!
Hoắc Phi Đoạt trở về biệt thự, Phúc Hi chạy đến thật nhanh giống như một con chim nhỏ, cười nói, "Bên ngoài có lạnh hay không? Hôm nay chắc đã mệt chết rồi? Mau đưa túi xách cho em."
Hoắc Phi Đoạt nghi ngờ quan sát sắc mặt của Phúc Hi.
Vốn tưởng rằng nha đầu này chắc chắn sẽ rất giận dữ, không ngờ sau khi trở về, nó lại giống như là không có việc gì.
"Ừ."
Hoắc Phi Đoạt ừ một tiếng bằng mũi.
Vào trong nhà, ngồi ở trên sofa.
Phúc Hi nhanh nhẹn bưng một ly nước trái cây tới, "Nhanh uống đi, không phá hủy các vitamin, rất có dinh dưỡng."
Hoắc Phi Đoạt chắm chú nhìn biểu cảm của Phúc Hi, chậm rãi nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ.
Phúc Hi ngồi ở bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, bóp vai cho hắn, "Mệt chứ? Để em bóp vai cho anh."
Chân mày của Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu lại, kéo tay Phúc Hi ra, vừa đứng lên, vừa lạnh lùng nói, "Phúc Hi, sau này, chuyện công việc của anh, em không nên quấy rầy, cũng không cần chạy đến tìm anh. Anh có chuyện của anh, em không nên tùy hứng."
Phúc Hi cắn môi, trên mặt xuất hiện nụ cười lúng túng.
Hoắc Phi Đoạt cũng không để ý tới cô nữa, dặn dò, "Anh mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước. Em cũng nghỉ sớm một chút. Đúng rồi, có thời gian, em hãy gọi điện cho sư phụ đi, người vẫn luôn lo lắng cho em."
Nói xong, bóng dáng cao lớn của Hoắc Phi Đoạt đi lên lầu.
Phúc Hi đứng tại chỗ, bàn tay nắm lại thật chặt, trên mặt càng ngày càng tức giận.
Ngày hôm sau, Ngũ Y Y dậy thật sớm, đem áo khoác của Hoắc Phi Đoạt giũ vài cái, gấp gọn gàng, đặt ở trong cái túi.
Cô không biết quần áo của Hoắc Phi Đoạt là loại nào, tối hôm qua về nhà còn đặc biệt lên mạng điều tra, không tra còn không biết, vừa tra thì đã giật mình.
Má ơi, cái áo này của Hoắc lão đại nhìn qua rất đơn giản, vậy mà đến mấy vạn đó. . .
Cái áo mấy vạn. . . . Cô cũng không thể làm hỏng được.
Ngũ Y Y mang theo túi quần áo đi xuống lầu, ăn sáng cũng không ăn, đã chạy luôn ra ngoài.
Ngày hôm qua xe đã được tài xế của Hoắc Phi Đoạt đưa về bằng ô tô, cô vỗ vỗ chỗ ngồi, trèo lên xe, đạp xe giống như con trai.
Xe hơi của Tiêu Lạc cũng đi tới, hạ cửa sổ xuống, Tiêu Lạc hỏi Ngũ Y Y, "Hay là để anh đưa em đến trường, thời tiết cũng chuyển lạnh, về sau đừng đạp xe đạp nữa."
Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, lắc đầu cười, "Không có việc gì, tuyết rơi cũng không ngăn được em đạp xe, rèn luyện thân thể ý mà."
Nói xong, lại còn đưa ra một cánh tay, tạo dáng vẻ mạnh mẽ cho Tiêu Lạc xem.
Ngũ Y Y đang cười, cửa sổ phía sau lại hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Y Y giật mình!
Vậy mà Ngũ Nhân Ái lại ngồi trên xe của Tiêu Lạc! Đây là có chuyện gì?
/660
|