Thật lâu sau Phúc Hi vẫn không thể bình tĩnh trở lại, cô đưa tay chống vào tường, mới không để cho cả người lảo đảo ngã xuống.
“Tiểu Thư!”
Thạch Ưng chạy nhanh đến đỡ Phúc Hi.
“Vì sao hắn muốn như vậy? Vì sao hắn đối xử với tôi như vậy? Tôi có gì không tốt chứ?”
Phúc Hi rưng rưng nước mắt khóc lóc thảm thiết: “Tôi vì hắn, từ nhỏ đã học nấu ăn, cố gắng làm cho mình trở thành một người phụ nữ hiền lành. Hắn nói hắn thích người phụ nữ điềm đạm, hắn lại không vui chuyện gì, tơi sợ đến mức không dám đi làm. Tôi đều làm như vậy, tại sao hắn lại không để ý đến tôi? Thật sự ta không biết, rốt cuộc là loại phụ nữ nào, khiến cho hắn có thể làm việc không chùn bước mà đi thẳng đến, bỏ tôi sang một bên chứ?”
Nước mắt chảy xuống ròng ròng, vẻ mặt Phúc Hi đầy bi thương và bất lực.
Thạch Ưng đỡ Phúc Hi, thở dài một tiếng: “Tiểu thư đã tốt lắm rồi.”
“Tốt thì có tác dụng gì? Trong mắt hắn hoàn toàn không xem tôi là phụ nữ, luôn xem tôi là em gái, tại sao tôi phải làm em gái của hắn? Tôi và hắn không có quan hệ huyết thống gì. Tôi không cần làm em gái của hắn. Không cần.”
Phúc Hi khóc lóc, bổ nhào vào trong ngực Thạch Ưng khóc rống lên.
Thạch Ưng hé mắt, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Phúc Hi, nói nhỏ: “Tiểu Thư. Đừng đau lòng, Tôi sẽ không đồng ý cho bất luận kẻ nào làm tổn thương cô! Chuyện này cứ giao cho tôi, Tiểu thư, đừng khóc, Hoắc Phi Đoạt cũng là của cô!”
“Phải không? Sẽ như vậy sao?” Phúc Hi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, nhìn Thạch Ưng: “Anh Phi Đoạt sẽ đến bên cạnh tôi sao?”
Thạch Ưng gật đầu kiên quyết: “Ừ, Nhất định sẽ đến! Thạch Ưng dùm tánh mạng của mình đảm bảo với tiểu thư.”
Phúc Hi đáng thương nhìn Thạch Ưng.
Trên đường, Hoắc Phi Đoạt dạy bảo Ngũ Y Y: “Sau này, em không được đến những nơi lộn xộn như vậy, nhất là buổi tối không được đi. Bên trong tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có, Em chỉ là một cô gái, đến chỗ này rất nguy hiểm.”
Ví dụ như đêm nay……….
Ngũ Y Y gật đầu, lúc này rất ngoan ngoãn: “Đêm nay tôi bị dọa sợ hãi rồi. Nếu anh không đến, tôi còn tưởng mình sẽ bị tên khốn nạn đó………….”
Hồi hộp!
Tim Hoắc Phi Đoạt đập minh, khẩn trương nhìn Ngũ Y Y.
Phát hiện bị Ngũ Y Y làm cho mê hoặc.
Hơi đau buồn, hơi tức giận, hơi bất đắc dĩ.
Cô nhất định sẽ rất hận tên đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô không?
Nếu để cho cô biết………..
Hoắc Phi Đoạt không dám nghĩ tiếp, từ từ nhắm mắt lại.
Ngũ Y Y quay sang, nhớ đến chuyện buồn cười kia, cười nhào tới bên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, nói: “Vừa nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của tên Cố háo sắc kia, tôi cảm thấy rất thú vị, làm bài tin tức của hắn, hắn lại sợ hãi như vậy, thật sự là thiếu tự tin. Này, anh mệt mỏi sao?”
“Không có.” Hoắc Phi Đoạt mở mắt, nhìn Ngũ Y Y, sờ mái tóc cô, thản nhiên nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Ngũ Y Y híp mắt lại, cười xấu xa: “Ai, nghe nói xong, hình như anh đang để ý đến tâm tình của tôi. Vậy, chủ nợ đại nhân của tôi. Nếu chủ nhật anh không cho tôi làm việc, tôi lại càng vui vẻ, thế nào? Đồng ý không?”
“Tiểu Thư!”
Thạch Ưng chạy nhanh đến đỡ Phúc Hi.
“Vì sao hắn muốn như vậy? Vì sao hắn đối xử với tôi như vậy? Tôi có gì không tốt chứ?”
Phúc Hi rưng rưng nước mắt khóc lóc thảm thiết: “Tôi vì hắn, từ nhỏ đã học nấu ăn, cố gắng làm cho mình trở thành một người phụ nữ hiền lành. Hắn nói hắn thích người phụ nữ điềm đạm, hắn lại không vui chuyện gì, tơi sợ đến mức không dám đi làm. Tôi đều làm như vậy, tại sao hắn lại không để ý đến tôi? Thật sự ta không biết, rốt cuộc là loại phụ nữ nào, khiến cho hắn có thể làm việc không chùn bước mà đi thẳng đến, bỏ tôi sang một bên chứ?”
Nước mắt chảy xuống ròng ròng, vẻ mặt Phúc Hi đầy bi thương và bất lực.
Thạch Ưng đỡ Phúc Hi, thở dài một tiếng: “Tiểu thư đã tốt lắm rồi.”
“Tốt thì có tác dụng gì? Trong mắt hắn hoàn toàn không xem tôi là phụ nữ, luôn xem tôi là em gái, tại sao tôi phải làm em gái của hắn? Tôi và hắn không có quan hệ huyết thống gì. Tôi không cần làm em gái của hắn. Không cần.”
Phúc Hi khóc lóc, bổ nhào vào trong ngực Thạch Ưng khóc rống lên.
Thạch Ưng hé mắt, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Phúc Hi, nói nhỏ: “Tiểu Thư. Đừng đau lòng, Tôi sẽ không đồng ý cho bất luận kẻ nào làm tổn thương cô! Chuyện này cứ giao cho tôi, Tiểu thư, đừng khóc, Hoắc Phi Đoạt cũng là của cô!”
“Phải không? Sẽ như vậy sao?” Phúc Hi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, nhìn Thạch Ưng: “Anh Phi Đoạt sẽ đến bên cạnh tôi sao?”
Thạch Ưng gật đầu kiên quyết: “Ừ, Nhất định sẽ đến! Thạch Ưng dùm tánh mạng của mình đảm bảo với tiểu thư.”
Phúc Hi đáng thương nhìn Thạch Ưng.
Trên đường, Hoắc Phi Đoạt dạy bảo Ngũ Y Y: “Sau này, em không được đến những nơi lộn xộn như vậy, nhất là buổi tối không được đi. Bên trong tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có, Em chỉ là một cô gái, đến chỗ này rất nguy hiểm.”
Ví dụ như đêm nay……….
Ngũ Y Y gật đầu, lúc này rất ngoan ngoãn: “Đêm nay tôi bị dọa sợ hãi rồi. Nếu anh không đến, tôi còn tưởng mình sẽ bị tên khốn nạn đó………….”
Hồi hộp!
Tim Hoắc Phi Đoạt đập minh, khẩn trương nhìn Ngũ Y Y.
Phát hiện bị Ngũ Y Y làm cho mê hoặc.
Hơi đau buồn, hơi tức giận, hơi bất đắc dĩ.
Cô nhất định sẽ rất hận tên đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô không?
Nếu để cho cô biết………..
Hoắc Phi Đoạt không dám nghĩ tiếp, từ từ nhắm mắt lại.
Ngũ Y Y quay sang, nhớ đến chuyện buồn cười kia, cười nhào tới bên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, nói: “Vừa nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của tên Cố háo sắc kia, tôi cảm thấy rất thú vị, làm bài tin tức của hắn, hắn lại sợ hãi như vậy, thật sự là thiếu tự tin. Này, anh mệt mỏi sao?”
“Không có.” Hoắc Phi Đoạt mở mắt, nhìn Ngũ Y Y, sờ mái tóc cô, thản nhiên nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Ngũ Y Y híp mắt lại, cười xấu xa: “Ai, nghe nói xong, hình như anh đang để ý đến tâm tình của tôi. Vậy, chủ nợ đại nhân của tôi. Nếu chủ nhật anh không cho tôi làm việc, tôi lại càng vui vẻ, thế nào? Đồng ý không?”
/660
|