Hoắc Phi Đoạt đem áo sơ mi đưa cho Ngũ Y Y, hắn đứng trước mặt cô, đưa lưng về phía cô.
Vậy mà không nhẫn tâm nhìn bộ dáng hoảng hốt của Ngũ Y Y.
Hắn sợ tim hắn sẽ đau.
Ngũ Y Y nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, kéo y phục xuống phía dưới, lộ ra chiếc quần bò.
Có phải cô đã gọi lầm cho Hoắc lão đại không?
Nếu không tại sao hắn có thể như thiên binh thiên tướng nhảy dù đến đây?
Cũng may là hắn đến kịp.
Ngũ Y Y không phải là loại tiểu thư yểu điệu, nhưng mà hôm nay lại gặp phải cảnh ngộ như vậy, quả thật cô sự đến mức không nhẹ, bây giờ cả người đang run rẩy.
Ngũ Y Y run rẩy nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi mặc rồi.”
Hắc Phi Đoạt nhanh chóng xoay người lại, cởi áo khoác trên người mình ra, choàng lên trên người Ngũ Y Y, đem cô che lại thật kín.
Ngũ Y Y ngửi ngửi, quả thật cô nói không sai mà, trên người Hoắc lão đại có mùi thương, quần áo của hắn cũng có mùi hương nhàn nhạt.
Làm cho lòng người thật thoải mái.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y ngồi trên ghế sofa, vừa rút khăn tay ra, lau lên khuôn mặt Ngũ Y Y, vừa gõ gõ bàn, lạnh lùng ra lệnh: “Vài người vào đây, chúng ta sẽ tính sổ thật tốt.”
Tiểu Báo, Cố Tại Viễn, còn có một vài tiểu đệ đã đứng trong phòng.
Cố Tại Viễn nhìn thấy Ngũ Y Y như con mèo con nằm trong lòng Hoắc Phi Đoạt, liền nhíu mày lại.
Hoắc Phi Đoạt đã quen với những chuyện này, đây là cô bé đã đặt vị trí trong tim hắn sao?
Hoắc Phi Đoạt lạnh lẽo nhìn vào mấy tên tiểu đệ đang đứng úp mặt vào tường, giọng âm trầm nói: “Xoay người lại.”
Một tên đàn ông xăm hình tên Đồ Môn từ từ xoay người lại, khi hắn nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang ngồi bên cạnh Ngũ Y Y, hắn sợ hãi, sau đó nhìn thấy Tiểu Báo, lập tức vui mừng kêu lên: “Anh Tiểu Báo! Anh Tiểu Báo! Em là Đồ Môn! Là Đồ Môn nè! Anh quên rồi sao? Lần trước chúng ta đi ăn cơm chung với nhau.”
Tên hình xăm rất chân chó mà vừa mới đó đã đến bên cạnh Tiểu Báo cười nịnh nọt, lôi kéo làm quen.
Hắn chỉ thiếu vẫy vẫy tay với Tiểu Báo thôi.
Tiểu Báo suýt chút tức giận đến hộc máu, hung hăng trừng mắt liếc tên Đồ Môn một cái.
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh lẽo nói: “Thế nào? Tiểu Báo biết mày sao?”
“Không biết! Lão đại!” đọc chương mới nhất tại đọc truyện . o rờ g
Tiểu Báo sợ tới mức liền quỳ gối xuống, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Tên xăm hình kia mở to hai mắt ra nhìn.
Cái gì? Anh Tiểu Báo gọi người đàn ông tuấn tú này là Lão đại?
Lão đại này lợi hại hơn so với anh Tiểu Báo vậy đó là người nào?
Tên xăm hình cảm giác hơi khẩn trương.
Nhưng thật sự là hắn nghĩ không ra người đàn ông đang ôm Ngũ Y Y kia vì sao lại đến đây.
Tên xăm hình dò xét nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Vị đại ca này, tôi…..”
Thình thịch! Một tên tiểu đệ đá một cước vào bụng tên xăm hình, phun ra mấy ngụm máu tươi.
“Tên tiểu tử hạ lưu! Mày cũng xứng đáng gọi Hoắc đại ca của bọn tao sao?”
Mấy tên tiểu đệ đi theo tên xăm hình bị dọa sợ hãi.
Có tên đã sợ run rẩy hai chân.
Hoắc Phi Đoạt như mũi tên hung ác liếc nhìn về phía tên xăm hình, tên đàn ông xăm hình sợ hãi như đã bị lăng trì xử tử vậy.
Ngược lại Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, ánh mắt chuyển sang ấm áp, nhìn Ngũ Y Y rồi hỏi: “Có muốn uống cà phê không? Để giảm bớt sợ hãi một chút?”
Cố Tại Viễn suýt chút ngã quỵ.
Lão đại, biết anh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh nói nhiều như vậy đối với tôi.
Khuôn mặt Ngũ Y Y nhỏ nhắn nằm trong ngực Hoắc lão đại, tức giận trừng mắt nhìn tên xăm hình nói: “Không uống! Tôi muốn nhìn tên khốn này bị đánh!”
Vậy mà không nhẫn tâm nhìn bộ dáng hoảng hốt của Ngũ Y Y.
Hắn sợ tim hắn sẽ đau.
Ngũ Y Y nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, kéo y phục xuống phía dưới, lộ ra chiếc quần bò.
Có phải cô đã gọi lầm cho Hoắc lão đại không?
Nếu không tại sao hắn có thể như thiên binh thiên tướng nhảy dù đến đây?
Cũng may là hắn đến kịp.
Ngũ Y Y không phải là loại tiểu thư yểu điệu, nhưng mà hôm nay lại gặp phải cảnh ngộ như vậy, quả thật cô sự đến mức không nhẹ, bây giờ cả người đang run rẩy.
Ngũ Y Y run rẩy nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi mặc rồi.”
Hắc Phi Đoạt nhanh chóng xoay người lại, cởi áo khoác trên người mình ra, choàng lên trên người Ngũ Y Y, đem cô che lại thật kín.
Ngũ Y Y ngửi ngửi, quả thật cô nói không sai mà, trên người Hoắc lão đại có mùi thương, quần áo của hắn cũng có mùi hương nhàn nhạt.
Làm cho lòng người thật thoải mái.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y ngồi trên ghế sofa, vừa rút khăn tay ra, lau lên khuôn mặt Ngũ Y Y, vừa gõ gõ bàn, lạnh lùng ra lệnh: “Vài người vào đây, chúng ta sẽ tính sổ thật tốt.”
Tiểu Báo, Cố Tại Viễn, còn có một vài tiểu đệ đã đứng trong phòng.
Cố Tại Viễn nhìn thấy Ngũ Y Y như con mèo con nằm trong lòng Hoắc Phi Đoạt, liền nhíu mày lại.
Hoắc Phi Đoạt đã quen với những chuyện này, đây là cô bé đã đặt vị trí trong tim hắn sao?
Hoắc Phi Đoạt lạnh lẽo nhìn vào mấy tên tiểu đệ đang đứng úp mặt vào tường, giọng âm trầm nói: “Xoay người lại.”
Một tên đàn ông xăm hình tên Đồ Môn từ từ xoay người lại, khi hắn nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang ngồi bên cạnh Ngũ Y Y, hắn sợ hãi, sau đó nhìn thấy Tiểu Báo, lập tức vui mừng kêu lên: “Anh Tiểu Báo! Anh Tiểu Báo! Em là Đồ Môn! Là Đồ Môn nè! Anh quên rồi sao? Lần trước chúng ta đi ăn cơm chung với nhau.”
Tên hình xăm rất chân chó mà vừa mới đó đã đến bên cạnh Tiểu Báo cười nịnh nọt, lôi kéo làm quen.
Hắn chỉ thiếu vẫy vẫy tay với Tiểu Báo thôi.
Tiểu Báo suýt chút tức giận đến hộc máu, hung hăng trừng mắt liếc tên Đồ Môn một cái.
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh lẽo nói: “Thế nào? Tiểu Báo biết mày sao?”
“Không biết! Lão đại!” đọc chương mới nhất tại đọc truyện . o rờ g
Tiểu Báo sợ tới mức liền quỳ gối xuống, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Tên xăm hình kia mở to hai mắt ra nhìn.
Cái gì? Anh Tiểu Báo gọi người đàn ông tuấn tú này là Lão đại?
Lão đại này lợi hại hơn so với anh Tiểu Báo vậy đó là người nào?
Tên xăm hình cảm giác hơi khẩn trương.
Nhưng thật sự là hắn nghĩ không ra người đàn ông đang ôm Ngũ Y Y kia vì sao lại đến đây.
Tên xăm hình dò xét nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Vị đại ca này, tôi…..”
Thình thịch! Một tên tiểu đệ đá một cước vào bụng tên xăm hình, phun ra mấy ngụm máu tươi.
“Tên tiểu tử hạ lưu! Mày cũng xứng đáng gọi Hoắc đại ca của bọn tao sao?”
Mấy tên tiểu đệ đi theo tên xăm hình bị dọa sợ hãi.
Có tên đã sợ run rẩy hai chân.
Hoắc Phi Đoạt như mũi tên hung ác liếc nhìn về phía tên xăm hình, tên đàn ông xăm hình sợ hãi như đã bị lăng trì xử tử vậy.
Ngược lại Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, ánh mắt chuyển sang ấm áp, nhìn Ngũ Y Y rồi hỏi: “Có muốn uống cà phê không? Để giảm bớt sợ hãi một chút?”
Cố Tại Viễn suýt chút ngã quỵ.
Lão đại, biết anh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh nói nhiều như vậy đối với tôi.
Khuôn mặt Ngũ Y Y nhỏ nhắn nằm trong ngực Hoắc lão đại, tức giận trừng mắt nhìn tên xăm hình nói: “Không uống! Tôi muốn nhìn tên khốn này bị đánh!”
/651
|