Đây là một loại ánh mắt nhìn không thấu.
“Sau đó em nhìn về phía trước, nắm chắc dây cương.”
Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, lấy lại sự tỉnh táo.
“Được được, nhìn về phía trước, nắm chắc dây cương…..” Ngũ Y Y cười híp mắt, hưng phấn cắn môi, đôi mắt mở to lấp lánh: “Anh biết không? Tôi nằm mơ thấy mình cưỡi ngựa, tôi cũng lợi hại nha, nhảy lên ngựa, kéo dây cương, con ngựa liền đưa tôi đi ra ngoài, tôi như một nữ anh hùng xuất sắc.”
“Tốt lắm, nữ anh hùng, bắt đầu đi chậm rãi về phía trước đi.” Hoắc Phi Đoạt cười cưng chiều, nắm lấy dây thừng đi về phía trước.
Hắn giống như người chăn ngựa của cô vậy.
A Trung đứng ở phía xa nhìn vào, không nhịn được lắc đầu thở dài: “Lão đại của chúng ta đã thành người đầy tớ cho cô bé kia rồi, thật là đáng thương.”
Một người hầu ở phía bên kia say sưa nhìn Hoắc Phi Đoạt, chắc lưỡi: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lão đại của chúng ta cười nha, wow, thật không ngờ Lão đại cười lên làm cho người ta ngây ngất quên cả đường về.”
A Trung liếc ngang một cái, tỏ vẻ bất lực xem thường: “Lão đại không cười với cậu, cậu ngay ngất với cái rắm à?”
Cô bé kia ngồi trên lưng ngựa, nhưng ngay từ đầu đều không ngây ngất chút nào.
Ngũ Y Y, Lão đại chúng tôi dắt ngựa cho cô, xin cô biểu hiện lòng biết ơn một chút có được không?
Tất nhiên là không công bằng mà.
Con ngựa vừa đi được một lúc, Ngũ Y Y lập tức thay đổi thần sắc.
Cả người cô chợt căng thẳng, ánh mắt hoảng sợ mở to, cái miệng nhỏ cũng sợ tới mức há to, sợ hãi kêu lên: “A a a, không được không được! Thật đáng sợ! Đáng sợ chết mất!”
Hoắc Phi Đoạt đi rất chậm, ngẩng đầu lên nhìn vật nhỏ đang ngồi trên lưng ngựa, thở dài: “Đi chậm hơn bà cụ rồi đó.”
“A, nhưng mà thịt của nó lại chuyển động, nhún một cái chuyển động một cái.”
“Đây là động vật đang sống sờ sờ, chứ không phải là vòng xoay ngựa gỗ đâu, ngựa sống không thể chuyển động sao?”
“Nhưng mà nó vừa chuyển động, tôi có cảm giác như muốn ngã xuống! Không được, tôi sợ lắm! Sợ lắm!”
Ngũ Y Y quẹt miệng, vẻ mặt như muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến mức trắng bệch, không chờ Hoắc Phi Đoạt dừng lại, cô ném dây cương, một chân từ bên kia bỏ qua một bên, cái mông nhỏ cọ xát.
Nhảy lên trên người Hoắc Phi Đoạt Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng ôm lấy mông cô.
Ngũ Y Y gắt gao ôm cổ Hoắc Phi Đoạt, cả người dựa sát vào người hắn, nhắm mắt lại trách mắng: “Hù dọa người, rất hù dọa người rồi! Thật đáng sợ! Tôi không muốn làm nữ anh hùng nữa! Cứu tôi, cứu tôi với!”
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Ngũ Y Y, nhíu mày hỏi: “Còn chưa chạy đi đã hù dọa em trở nên như vậy rồi hả? Ngày thường em rất mạnh mẽ mà?”
“Không được không được, tôi quyết định không học cưỡi ngựa nữa! Khi con ngựa này không nghe lời tôi, nhật định sẽ quăng tôi xuống, tôi sẽ ngã từ trên lựng ngựa xuống mất.”
Ngũ Y Y lắc lắc đầu như cái trống lắc.
Hoắc Phi Đoạt vỗ nhẹ vào mông Ngũ Y Y.
Cô hận không thể hóa thành con sâu, trực tiếp chui vào trong người hắn.
Dường như làm như vậy mới có thể an toàn một chút.
“Tôi rất sợ, tôi không cần tinh thần can đảm và nghị lực nữa! Không cưỡi ngựa, nhất định không cưỡi ngựa nữa!”
Hai chân Ngũ Y Y vòng qua bên hông Hoắc Phi Đoạt, dùng sức lắc lư.
Từ xa nhìn lại, giống như một cô bé đang cáu kỉnh làm nũng với ba ba.
Trong rừng cây xanh um tươi tốt, một cao ngựa cao lớn tính tình tốt đang ăn cỏ.
“Sau đó em nhìn về phía trước, nắm chắc dây cương.”
Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, lấy lại sự tỉnh táo.
“Được được, nhìn về phía trước, nắm chắc dây cương…..” Ngũ Y Y cười híp mắt, hưng phấn cắn môi, đôi mắt mở to lấp lánh: “Anh biết không? Tôi nằm mơ thấy mình cưỡi ngựa, tôi cũng lợi hại nha, nhảy lên ngựa, kéo dây cương, con ngựa liền đưa tôi đi ra ngoài, tôi như một nữ anh hùng xuất sắc.”
“Tốt lắm, nữ anh hùng, bắt đầu đi chậm rãi về phía trước đi.” Hoắc Phi Đoạt cười cưng chiều, nắm lấy dây thừng đi về phía trước.
Hắn giống như người chăn ngựa của cô vậy.
A Trung đứng ở phía xa nhìn vào, không nhịn được lắc đầu thở dài: “Lão đại của chúng ta đã thành người đầy tớ cho cô bé kia rồi, thật là đáng thương.”
Một người hầu ở phía bên kia say sưa nhìn Hoắc Phi Đoạt, chắc lưỡi: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lão đại của chúng ta cười nha, wow, thật không ngờ Lão đại cười lên làm cho người ta ngây ngất quên cả đường về.”
A Trung liếc ngang một cái, tỏ vẻ bất lực xem thường: “Lão đại không cười với cậu, cậu ngay ngất với cái rắm à?”
Cô bé kia ngồi trên lưng ngựa, nhưng ngay từ đầu đều không ngây ngất chút nào.
Ngũ Y Y, Lão đại chúng tôi dắt ngựa cho cô, xin cô biểu hiện lòng biết ơn một chút có được không?
Tất nhiên là không công bằng mà.
Con ngựa vừa đi được một lúc, Ngũ Y Y lập tức thay đổi thần sắc.
Cả người cô chợt căng thẳng, ánh mắt hoảng sợ mở to, cái miệng nhỏ cũng sợ tới mức há to, sợ hãi kêu lên: “A a a, không được không được! Thật đáng sợ! Đáng sợ chết mất!”
Hoắc Phi Đoạt đi rất chậm, ngẩng đầu lên nhìn vật nhỏ đang ngồi trên lưng ngựa, thở dài: “Đi chậm hơn bà cụ rồi đó.”
“A, nhưng mà thịt của nó lại chuyển động, nhún một cái chuyển động một cái.”
“Đây là động vật đang sống sờ sờ, chứ không phải là vòng xoay ngựa gỗ đâu, ngựa sống không thể chuyển động sao?”
“Nhưng mà nó vừa chuyển động, tôi có cảm giác như muốn ngã xuống! Không được, tôi sợ lắm! Sợ lắm!”
Ngũ Y Y quẹt miệng, vẻ mặt như muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến mức trắng bệch, không chờ Hoắc Phi Đoạt dừng lại, cô ném dây cương, một chân từ bên kia bỏ qua một bên, cái mông nhỏ cọ xát.
Nhảy lên trên người Hoắc Phi Đoạt Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng ôm lấy mông cô.
Ngũ Y Y gắt gao ôm cổ Hoắc Phi Đoạt, cả người dựa sát vào người hắn, nhắm mắt lại trách mắng: “Hù dọa người, rất hù dọa người rồi! Thật đáng sợ! Tôi không muốn làm nữ anh hùng nữa! Cứu tôi, cứu tôi với!”
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Ngũ Y Y, nhíu mày hỏi: “Còn chưa chạy đi đã hù dọa em trở nên như vậy rồi hả? Ngày thường em rất mạnh mẽ mà?”
“Không được không được, tôi quyết định không học cưỡi ngựa nữa! Khi con ngựa này không nghe lời tôi, nhật định sẽ quăng tôi xuống, tôi sẽ ngã từ trên lựng ngựa xuống mất.”
Ngũ Y Y lắc lắc đầu như cái trống lắc.
Hoắc Phi Đoạt vỗ nhẹ vào mông Ngũ Y Y.
Cô hận không thể hóa thành con sâu, trực tiếp chui vào trong người hắn.
Dường như làm như vậy mới có thể an toàn một chút.
“Tôi rất sợ, tôi không cần tinh thần can đảm và nghị lực nữa! Không cưỡi ngựa, nhất định không cưỡi ngựa nữa!”
Hai chân Ngũ Y Y vòng qua bên hông Hoắc Phi Đoạt, dùng sức lắc lư.
Từ xa nhìn lại, giống như một cô bé đang cáu kỉnh làm nũng với ba ba.
Trong rừng cây xanh um tươi tốt, một cao ngựa cao lớn tính tình tốt đang ăn cỏ.
/660
|