“Được được, anh phải cố gắng cầm cự nha!”
Y Y nói những lời này lại làm cho Hoắc Phi Đoạt ngẩn người, hắn cúp điện thoại không nhịn được liền nở nụ cười tươi.
Cầm cự?
Cầm cự thế nào?
Nhưng thật ra, nơi bộ vị mấu chốt nào đó của hắn đúng là không cầm cự được nữa rồi, cô có thể nhanh chóng tới đây giúp hắn hạ hỏa hay không?
Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại qua cho A Trung, nói giọng lạnh nhạt: “A Trung, hôm nay tôi ở lại khu nghĩ mát, không để cho những việc khác đến quấy rầy tôi, ngoài ra đừng để Phúc Hi biết tôi đang ở đây. Còn có, cậu cho xe đến trường học đó Ngũ Y Y đi.”
“Hả? Dạ dạ.” A Trung mờ mịt cúp điện thoại.
“Hôm nay lão đại ở lại chỗ này sao? Vậy buổi chiều còn một cuộc thảo luận quan trọng phải làm sao bây giờ? Buổi tối còn bữa tiệc lãnh đạo cấp tỉnh làm sao đây? Ngũ Y Y này lại phiền toái như vậy.”
Cúp điện thoại xong Ngũ Y Y càng bận rộn, cô như một tên lửa lao thẳng xuống căn tin, mua bánh bích quy, nước tinh khiết, khô bò….. Giống như đang chuẩn bị đi cứu tế dân Châu Phi đang chạy nạn vậy.
Cô cầm một túi đồ ăn to đi đến trước cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe xa hoa đang đậu ở chỗ ấy.
Thân xe màu đen bóng loáng.
“Là tiểu thư Ngũ Y Y sao? Lão đại phái tôi đến đón cô.”
Một tên tiểu đệ rất cung kính mở cửa xe ra cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y vừa lên xe, vừa xúc động nói: “Lão đại của các người sao lại đáng thương thế? Đã có ai bưng trà đưa nước đến cho hắn chưa? Lúc này thời tiết lại oi bức như vậy, nếu không uống nhiều nước sẽ rất dễ tức giận.”
Ngũ Y Y lấy gói mì ăn liền trong túi to kia ra, lại lẩm bẩm một mình: “Không biết lão đại của các người không ăn cơm, lúc hắn đói bụng có khó chịu không?”
Người lái xe phía trước suýt chút nữa đã té ngã trên tay lái.
Người mà cô ấy đang nói đến là Lão đại công ty Hắc Đế của bọn họ sao?
Bên cạnh Lão đại lúc nào mà không có người hầu hạ chứ?
Khi ra ngoài, có ít nhất hai mươi mấy người đi theo sau bảo vệ, muốn hút thuốc sẽ có người ở bên cạnh châm lửa cho, không lúc nào lại thiếu người chứ?
Ngũ Y Y nhìn phong cảnh bên ngoài, xe từ từ rời xa khu vực thành thị, đi đến vùng ngoại ô, vùng ngoại ô ở nơi xa xôi nhưng lại yên tĩnh và phong cảnh ở đó thật đẹp.
Đột nhiên Ngũ Y Y ngồi thẳng người dậy.
Mẹ ơi, cô đã quên mất một việc lớn rồi.
Cô đã quên cuộc hẹn buổi trưa ăn cơm với Tiêu Lạc rồi.
Ai da, đầu óc mình bị sao thế, còn đần hơn so với chó nữa.
Vội vội vàng vàng quá, đã quên mất cuộc hẹn buổi trưa rồi.
Chính tay Tiêu Lạc làm bửa cơm tình yêu cho cô….. Haiz đau lòng quá!
Ngũ Y Y bĩu môi, nghĩ tới nghĩ lui, lại không biết xấu hổ gọi điện thoại nói chuyện này với Tiêu Lạc.
Dùng giọng điệu nào để nói chuyện đây? Giọng nói có đủ ngọt không? Ngoài chuyện này ra có cần tán gẫu không? Nhưng mà cô nên tán gẫu một chút để không cảm thấy mình thấp hèn.
Nhưng rõ ràng lúc cô đối mặt với Tiêu Lạc lại khác xa lúc đối mặt với Hoắc Phi Đoạt.
Thôi, cô không gọi điện thoại nữa, cứ gửi một tin nhắn cho xong.
Ngũ Y Y soạn một tin nhắn gửi qua cho Tiêu Lạc: “Thật xin lỗi, tạm thời buổi trưa hôm nay em có việc không thể ra ngoài được, nên không có cách nào đến chỗ anh ăn cơm, hôm khác rồi nói sau. Cảm ơn anh.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Ngũ Y Y bắt đầu lo lắng chờ đợi tin trả lời.
Ngũ Y Y cầm điện thoại xem tới xem lui, vừa cào tóc, vừa nhăn mặt, chớp chớp mắt.
Thật ra lúc Tiêu Lạc nhận được tin nhắn, hắn đã đến siêu thị chọn lựa đồ về nấu ăn rồi.
Hắn nhìn tin nhắn, ngẩn người vài giây, sau đó âm thầm thở dài.
Y Y nói những lời này lại làm cho Hoắc Phi Đoạt ngẩn người, hắn cúp điện thoại không nhịn được liền nở nụ cười tươi.
Cầm cự?
Cầm cự thế nào?
Nhưng thật ra, nơi bộ vị mấu chốt nào đó của hắn đúng là không cầm cự được nữa rồi, cô có thể nhanh chóng tới đây giúp hắn hạ hỏa hay không?
Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại qua cho A Trung, nói giọng lạnh nhạt: “A Trung, hôm nay tôi ở lại khu nghĩ mát, không để cho những việc khác đến quấy rầy tôi, ngoài ra đừng để Phúc Hi biết tôi đang ở đây. Còn có, cậu cho xe đến trường học đó Ngũ Y Y đi.”
“Hả? Dạ dạ.” A Trung mờ mịt cúp điện thoại.
“Hôm nay lão đại ở lại chỗ này sao? Vậy buổi chiều còn một cuộc thảo luận quan trọng phải làm sao bây giờ? Buổi tối còn bữa tiệc lãnh đạo cấp tỉnh làm sao đây? Ngũ Y Y này lại phiền toái như vậy.”
Cúp điện thoại xong Ngũ Y Y càng bận rộn, cô như một tên lửa lao thẳng xuống căn tin, mua bánh bích quy, nước tinh khiết, khô bò….. Giống như đang chuẩn bị đi cứu tế dân Châu Phi đang chạy nạn vậy.
Cô cầm một túi đồ ăn to đi đến trước cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe xa hoa đang đậu ở chỗ ấy.
Thân xe màu đen bóng loáng.
“Là tiểu thư Ngũ Y Y sao? Lão đại phái tôi đến đón cô.”
Một tên tiểu đệ rất cung kính mở cửa xe ra cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y vừa lên xe, vừa xúc động nói: “Lão đại của các người sao lại đáng thương thế? Đã có ai bưng trà đưa nước đến cho hắn chưa? Lúc này thời tiết lại oi bức như vậy, nếu không uống nhiều nước sẽ rất dễ tức giận.”
Ngũ Y Y lấy gói mì ăn liền trong túi to kia ra, lại lẩm bẩm một mình: “Không biết lão đại của các người không ăn cơm, lúc hắn đói bụng có khó chịu không?”
Người lái xe phía trước suýt chút nữa đã té ngã trên tay lái.
Người mà cô ấy đang nói đến là Lão đại công ty Hắc Đế của bọn họ sao?
Bên cạnh Lão đại lúc nào mà không có người hầu hạ chứ?
Khi ra ngoài, có ít nhất hai mươi mấy người đi theo sau bảo vệ, muốn hút thuốc sẽ có người ở bên cạnh châm lửa cho, không lúc nào lại thiếu người chứ?
Ngũ Y Y nhìn phong cảnh bên ngoài, xe từ từ rời xa khu vực thành thị, đi đến vùng ngoại ô, vùng ngoại ô ở nơi xa xôi nhưng lại yên tĩnh và phong cảnh ở đó thật đẹp.
Đột nhiên Ngũ Y Y ngồi thẳng người dậy.
Mẹ ơi, cô đã quên mất một việc lớn rồi.
Cô đã quên cuộc hẹn buổi trưa ăn cơm với Tiêu Lạc rồi.
Ai da, đầu óc mình bị sao thế, còn đần hơn so với chó nữa.
Vội vội vàng vàng quá, đã quên mất cuộc hẹn buổi trưa rồi.
Chính tay Tiêu Lạc làm bửa cơm tình yêu cho cô….. Haiz đau lòng quá!
Ngũ Y Y bĩu môi, nghĩ tới nghĩ lui, lại không biết xấu hổ gọi điện thoại nói chuyện này với Tiêu Lạc.
Dùng giọng điệu nào để nói chuyện đây? Giọng nói có đủ ngọt không? Ngoài chuyện này ra có cần tán gẫu không? Nhưng mà cô nên tán gẫu một chút để không cảm thấy mình thấp hèn.
Nhưng rõ ràng lúc cô đối mặt với Tiêu Lạc lại khác xa lúc đối mặt với Hoắc Phi Đoạt.
Thôi, cô không gọi điện thoại nữa, cứ gửi một tin nhắn cho xong.
Ngũ Y Y soạn một tin nhắn gửi qua cho Tiêu Lạc: “Thật xin lỗi, tạm thời buổi trưa hôm nay em có việc không thể ra ngoài được, nên không có cách nào đến chỗ anh ăn cơm, hôm khác rồi nói sau. Cảm ơn anh.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Ngũ Y Y bắt đầu lo lắng chờ đợi tin trả lời.
Ngũ Y Y cầm điện thoại xem tới xem lui, vừa cào tóc, vừa nhăn mặt, chớp chớp mắt.
Thật ra lúc Tiêu Lạc nhận được tin nhắn, hắn đã đến siêu thị chọn lựa đồ về nấu ăn rồi.
Hắn nhìn tin nhắn, ngẩn người vài giây, sau đó âm thầm thở dài.
/651
|