Trong phòng ăn vọng đến tiếng nói cười, đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy ba chị em Ngũ gia đều giả bộ ngoan hiền dễ thương, cùng Ngũ Phong Tập dùng bữa tối, bốn cha con họ cười cười nói nói, thật ấm áp, thật hòa hợp!
Đó là hình ảnh một gia đình hạnh phúc đầm ấm!
Có liên quan gì với cô đâu?
Cô xem là ai?
Ngũ Y Y im lặng cười khổ.
Ngũ Phong Tập nghe được âm thanh, nhìn về phía Ngũ Y Y, không vui hỏi, "Y Y, sao lại về trễ như vậy? Có chút khái niệm về thời gian không! Con gái nhà này không nên chạy loạn ngoài đường, sau khi tan học thì phải về nhà ngay!"
Ngũ Nhân Lệ lập tức nũng nịu, "Ba ba, con rất ngoan nha, con trở về rất sớm."
Ngũ Y Y khẽ nhếch khóe miệng. Hừ, ba cô con gái ngoan? Các chị cô sao không tự kiểm điểm bản thân! Các chị ấy không phải đều thích đi đêm sao!
Chẳng qua là biết trước hôm nay Ngũ Phong Tập sẽ về nhà ăn cơm, ba người mới ngoan ngoãn về sớm, trước mặt Ngũ Phong Tập giả bộ một chút.
Người ta cha con tình cảm sâu nặng, cô có là cái gì?
Ngũ Y Y không lên tiếng, đổi giày, mang túi xách, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi một chút.
"Ta đang nói chuyện với con đấy! Con còn giả vờ câm điếc?" Ngũ Phong Tập tức giận, vỗ bàn gào thét, "Con bây giờ không phải như trước kia, con bây giờ là tiểu thư Ngũ gia, không thể như trước kia láo xược bừa bãi, nghe chưa?"
Ngũ Nhân Ái nhíu mày nói, "Đúng vậy, em tư, chúng ta mỗi hành vi lời nói đều liên quan đến danh dự Ngũ gia. Ngũ gia chúng ta không phải đám dân thường nghèo khổ, không phải giống như hoàn cảnh trước kia của em."
Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, không nói lời nào, đi lên lầu.
Ngũ Nhân Lệ thừa cơ thêm dầu vào lửa, "Ba ba, em ấy không đem lời của người để vào tai a, ba xem em ấy, không đem người đểvào mắt, tại sao lại vậy nha!"
Ngũ Phong Tập mặt đen lại vỗ mạnh xuống bàn, "Y Y! Con đứng lại! Ba nói với con, con sao lại không biết lý lẽ? Mẹ con đã dạy con như thế sao, không biết lúc người lớn nói chuyện phải kính cẩn lắng nghe sao? Thái độ của con như vậy là sao hả?"
Ngũ Nhân Tâm chậc chậc quệt miệng.
Ngũ Y Y thực sự tức giận, thở hồng hộc thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Ngũ Phong Tập, lạnh lùng nói, "Đúng vậy, mẹ tôi không có dạy tôi, bản thân bà gặp một người xa lạ, lại đem tấm lòng chân thành trao hết cho người vô tình vô nghĩa, bà sao còn tâm trí đi dạy tôi?"
Đôi mắt Ngũ Y Y sáng ngời, không nháy mắt hung dữ nhìn chằm chằm Ngũ Phong Tập.
Ngũ Phong Tập cũng là một người coi trọng thể diện, lại bị con gái nói đến đứng ngồi không yên, cả người tức giận.
Ông mơ hồ khoát tay áo, "Tốt lắm tốt lắm, con sau này đi theo mấy chị học thêm nhiều quy củ lễ nghĩa đi."
"Không có gì hay để học!" Ngũ Y Y lạnh lùng nói xong, liền đùng đùng lên lầu.
Vào phòng cô, vừa đóng cửa, nước nhanh chóng chảy xuống.
Ngũ Y Y dựa vào cánh cửa, cả người không còn chút lực, từ từ trượt xuống sàn nhà, ôm đầu gối, không tiếng động khóc thút thít.
Mẹ mẹ, sao người lại sinh ra con chứ?
Tại sao lại bỏ lại con, một mình ra đi trước?
Mẹ có biết không, sau khi người đi, con rất khổ sở, thật khổ sở, thật khổ sở..........
Lầu dưới, mấy người chị em tiếp tục dùng cơm, muỗng, nĩa phát ra những âm thanh thanh thúy.
"Ai, đứa nhỏ Y Y này tính tình giống ai, mẹ của nó cũng không ngang ngược như vậy a!"
Ngũ Phong tập thở dài, đặt chén xuống, ăn không vào, suy nghĩ một chút nên đối xử với Y Y như thế nào mới tốt, dường như có phần hơi quá.
Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 11
Ngũ Phong Tập thở dài, buông chén xuống, ăn không vào nữa, suy nghĩ một chút về thái độ vừa rồi với Ngũ Y Y, dường như có chút quá, đứa nhỏ này tính tình cứng rắn, không nên dùng thái độ như vậy đối xử với cô, phải mềm mại uyển chuyển mới đúng, Ngũ Phong Tập lo lắng nói, "Đứa nhỏ Y Y này còn chưa ăn cơm liền lên phòng rồi, Nhân Lệ con lên kêu Y Y xuống dùng bữa tối."
Ngũ Nhân Lệ chu miệng, vô cùng không vui.
Tại sao lại phải quan tâm cái đồ tạp chủng đó?
Ngũ Phong Tập trừng mắt nhìn cô ta, "Còn chưa đi? Sững sờ cái gì? Đó là em con đó!"
Ngũ Nhân Ái cười nói, "Ba ba, người đừng lo lắng, Y Y cũng không phải đứa bé ba tuổi, em ấy nếu muốn ăn tối chẳng lẽ không biết xuống ăn sao? Em ấy về trễ như vậy, chắc là đã ăn ở ngoài, ba không cần lo lắng."
Chị hai Ngũ Nhân Tâm lập tức tiếp lời, "Đúng vậy, ba ba, thật ra thì chúng con không muốn nói cho người biết, nhưng Y Y ngày nào cũng ăn tối ở ngoài. Đây cũng không phải mới lần một lần hai."
Ngũ Phong Tập sắc mặt tối tăm, nặng nề thở dài, không nói thêm gì nữa.
Ba chị em Ngũ gia khẽ hạ mắt, len lén cười.
Ba ba là của các cô, sẽ không để cho cái loại con riêng đó cướp mất!
Ngũ Y Y tắm xong nằm trên giường, lúc này không còn chút sức lực.
Hôm nay đã vận động quá nhiều, mệt mỏi gần chết, bụng đói đến da bụng dính vào da lưng, về nhà cũng chưa ăn tối, hiện tại đói đến đau cả mật.
"Giang Đình......." Ngũ Y Y hữu khí vô lực gọi điện cho Hàn Giang Đình.
"A? Em gái, chuyện gì?"
Miệng Hàn Giang Đình thật không biết ngượng, không nên gọi Ngũ Y Y là "Em gái". Đây là xưng hô Y Y vô cùng ghét, quá kinh tởm.
Nhưng bây giờ, Ngũ Y Y không còn chút sức lực lắm lời với Hàn Giang Đình, nhíu mày nói, "Giang Đình, bên ngươi sao lại ồn ào như vậy."
Cũng không biết cái tên phá gia chi tử Hàn Giang Đình đang ở chỗ tiêu khiển nào, âm thanh cực kỳ huyên náo, kêu la ầm ĩ.
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Cậu nói trọng điểm có được không? Mình bên này thật sự rất bận."
Bận cái rắm! Hàn Giang Đình cậu bận còn không phải là chuyện tán gái sao?
"Xe leo núi của mình bị mất....... Ngày mai mình không biết làm sao đi học, cậu tới đón mình đi, có được không?"
"Cái gì? Mất xe leo núi? Chiếc xe kia cậu ngồi dưới mông mà cũng có thể làm mất? Cậu nửa người mất cảm giác nửa còn lại bị liệt hả? Đần độn!"
Bên cạnh Hàn Giang Đình dường như có tiếng phụ nữ cười. Cái đồ dâm - côn!
Kiên nhẫn của Ngũ Y Y cũng đã dùng hết, phát cáu nóng nảy nói, "Không đến đón mình thì thôi! Tự mình đi! Không dám làm phiền đại thiếu gia Hàn! Đại thái tử Hàn!"
Nghe ra Ngũ Y Y đang tức giận, Hàn Giang Đình lập tức cười cợt dụ dỗ. "Đón mà, đón mà! Lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ! Không đón cậu chính là cháu trai của cậu, được không? Cậu nhờ vả người khác như vậy sao? Phùng mang trợn mắt! Ngày mai gặp!"
Ngũ Y Y ngắt điện thoại, một tay ôm bụng, thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại.
**
Ngũ Y Y sửa soạn xong xuống lầu, ba chị em Ngũ gia vẫn còn đang ăn điểm tâm, mỗi người đều bôi bôi trét trét dày một thước, giống như mấy nữ quỷ.
Thấy Ngũ Y Y xuống lầu, cả ba chị em Ngũ gia nhất trí xem nhẹ, không để ý đến Ngũ Y Y.
Leng keng! Một tiếng, cái muỗng trong tay Ngũ Nhân Tâm lập tức rơi xuống, cô ta trợn to hai mắt, mồm há hốc nửa ngày, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Các chị xem, đó là Hàn Giang Đình a!"
Chị cả, chị ba cũng nhìn theo ngón tay của Ngũ Nhân Tâm ra ngoài, quả nhiên, một chiếc Ferrari màu bạc dừng ở trong sân, một người con trai cực kỳ anh tuấn sang trọng bước xuống.
Đó là hình ảnh một gia đình hạnh phúc đầm ấm!
Có liên quan gì với cô đâu?
Cô xem là ai?
Ngũ Y Y im lặng cười khổ.
Ngũ Phong Tập nghe được âm thanh, nhìn về phía Ngũ Y Y, không vui hỏi, "Y Y, sao lại về trễ như vậy? Có chút khái niệm về thời gian không! Con gái nhà này không nên chạy loạn ngoài đường, sau khi tan học thì phải về nhà ngay!"
Ngũ Nhân Lệ lập tức nũng nịu, "Ba ba, con rất ngoan nha, con trở về rất sớm."
Ngũ Y Y khẽ nhếch khóe miệng. Hừ, ba cô con gái ngoan? Các chị cô sao không tự kiểm điểm bản thân! Các chị ấy không phải đều thích đi đêm sao!
Chẳng qua là biết trước hôm nay Ngũ Phong Tập sẽ về nhà ăn cơm, ba người mới ngoan ngoãn về sớm, trước mặt Ngũ Phong Tập giả bộ một chút.
Người ta cha con tình cảm sâu nặng, cô có là cái gì?
Ngũ Y Y không lên tiếng, đổi giày, mang túi xách, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi một chút.
"Ta đang nói chuyện với con đấy! Con còn giả vờ câm điếc?" Ngũ Phong Tập tức giận, vỗ bàn gào thét, "Con bây giờ không phải như trước kia, con bây giờ là tiểu thư Ngũ gia, không thể như trước kia láo xược bừa bãi, nghe chưa?"
Ngũ Nhân Ái nhíu mày nói, "Đúng vậy, em tư, chúng ta mỗi hành vi lời nói đều liên quan đến danh dự Ngũ gia. Ngũ gia chúng ta không phải đám dân thường nghèo khổ, không phải giống như hoàn cảnh trước kia của em."
Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, không nói lời nào, đi lên lầu.
Ngũ Nhân Lệ thừa cơ thêm dầu vào lửa, "Ba ba, em ấy không đem lời của người để vào tai a, ba xem em ấy, không đem người đểvào mắt, tại sao lại vậy nha!"
Ngũ Phong Tập mặt đen lại vỗ mạnh xuống bàn, "Y Y! Con đứng lại! Ba nói với con, con sao lại không biết lý lẽ? Mẹ con đã dạy con như thế sao, không biết lúc người lớn nói chuyện phải kính cẩn lắng nghe sao? Thái độ của con như vậy là sao hả?"
Ngũ Nhân Tâm chậc chậc quệt miệng.
Ngũ Y Y thực sự tức giận, thở hồng hộc thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Ngũ Phong Tập, lạnh lùng nói, "Đúng vậy, mẹ tôi không có dạy tôi, bản thân bà gặp một người xa lạ, lại đem tấm lòng chân thành trao hết cho người vô tình vô nghĩa, bà sao còn tâm trí đi dạy tôi?"
Đôi mắt Ngũ Y Y sáng ngời, không nháy mắt hung dữ nhìn chằm chằm Ngũ Phong Tập.
Ngũ Phong Tập cũng là một người coi trọng thể diện, lại bị con gái nói đến đứng ngồi không yên, cả người tức giận.
Ông mơ hồ khoát tay áo, "Tốt lắm tốt lắm, con sau này đi theo mấy chị học thêm nhiều quy củ lễ nghĩa đi."
"Không có gì hay để học!" Ngũ Y Y lạnh lùng nói xong, liền đùng đùng lên lầu.
Vào phòng cô, vừa đóng cửa, nước nhanh chóng chảy xuống.
Ngũ Y Y dựa vào cánh cửa, cả người không còn chút lực, từ từ trượt xuống sàn nhà, ôm đầu gối, không tiếng động khóc thút thít.
Mẹ mẹ, sao người lại sinh ra con chứ?
Tại sao lại bỏ lại con, một mình ra đi trước?
Mẹ có biết không, sau khi người đi, con rất khổ sở, thật khổ sở, thật khổ sở..........
Lầu dưới, mấy người chị em tiếp tục dùng cơm, muỗng, nĩa phát ra những âm thanh thanh thúy.
"Ai, đứa nhỏ Y Y này tính tình giống ai, mẹ của nó cũng không ngang ngược như vậy a!"
Ngũ Phong tập thở dài, đặt chén xuống, ăn không vào, suy nghĩ một chút nên đối xử với Y Y như thế nào mới tốt, dường như có phần hơi quá.
Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 11
Ngũ Phong Tập thở dài, buông chén xuống, ăn không vào nữa, suy nghĩ một chút về thái độ vừa rồi với Ngũ Y Y, dường như có chút quá, đứa nhỏ này tính tình cứng rắn, không nên dùng thái độ như vậy đối xử với cô, phải mềm mại uyển chuyển mới đúng, Ngũ Phong Tập lo lắng nói, "Đứa nhỏ Y Y này còn chưa ăn cơm liền lên phòng rồi, Nhân Lệ con lên kêu Y Y xuống dùng bữa tối."
Ngũ Nhân Lệ chu miệng, vô cùng không vui.
Tại sao lại phải quan tâm cái đồ tạp chủng đó?
Ngũ Phong Tập trừng mắt nhìn cô ta, "Còn chưa đi? Sững sờ cái gì? Đó là em con đó!"
Ngũ Nhân Ái cười nói, "Ba ba, người đừng lo lắng, Y Y cũng không phải đứa bé ba tuổi, em ấy nếu muốn ăn tối chẳng lẽ không biết xuống ăn sao? Em ấy về trễ như vậy, chắc là đã ăn ở ngoài, ba không cần lo lắng."
Chị hai Ngũ Nhân Tâm lập tức tiếp lời, "Đúng vậy, ba ba, thật ra thì chúng con không muốn nói cho người biết, nhưng Y Y ngày nào cũng ăn tối ở ngoài. Đây cũng không phải mới lần một lần hai."
Ngũ Phong Tập sắc mặt tối tăm, nặng nề thở dài, không nói thêm gì nữa.
Ba chị em Ngũ gia khẽ hạ mắt, len lén cười.
Ba ba là của các cô, sẽ không để cho cái loại con riêng đó cướp mất!
Ngũ Y Y tắm xong nằm trên giường, lúc này không còn chút sức lực.
Hôm nay đã vận động quá nhiều, mệt mỏi gần chết, bụng đói đến da bụng dính vào da lưng, về nhà cũng chưa ăn tối, hiện tại đói đến đau cả mật.
"Giang Đình......." Ngũ Y Y hữu khí vô lực gọi điện cho Hàn Giang Đình.
"A? Em gái, chuyện gì?"
Miệng Hàn Giang Đình thật không biết ngượng, không nên gọi Ngũ Y Y là "Em gái". Đây là xưng hô Y Y vô cùng ghét, quá kinh tởm.
Nhưng bây giờ, Ngũ Y Y không còn chút sức lực lắm lời với Hàn Giang Đình, nhíu mày nói, "Giang Đình, bên ngươi sao lại ồn ào như vậy."
Cũng không biết cái tên phá gia chi tử Hàn Giang Đình đang ở chỗ tiêu khiển nào, âm thanh cực kỳ huyên náo, kêu la ầm ĩ.
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Cậu nói trọng điểm có được không? Mình bên này thật sự rất bận."
Bận cái rắm! Hàn Giang Đình cậu bận còn không phải là chuyện tán gái sao?
"Xe leo núi của mình bị mất....... Ngày mai mình không biết làm sao đi học, cậu tới đón mình đi, có được không?"
"Cái gì? Mất xe leo núi? Chiếc xe kia cậu ngồi dưới mông mà cũng có thể làm mất? Cậu nửa người mất cảm giác nửa còn lại bị liệt hả? Đần độn!"
Bên cạnh Hàn Giang Đình dường như có tiếng phụ nữ cười. Cái đồ dâm - côn!
Kiên nhẫn của Ngũ Y Y cũng đã dùng hết, phát cáu nóng nảy nói, "Không đến đón mình thì thôi! Tự mình đi! Không dám làm phiền đại thiếu gia Hàn! Đại thái tử Hàn!"
Nghe ra Ngũ Y Y đang tức giận, Hàn Giang Đình lập tức cười cợt dụ dỗ. "Đón mà, đón mà! Lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ! Không đón cậu chính là cháu trai của cậu, được không? Cậu nhờ vả người khác như vậy sao? Phùng mang trợn mắt! Ngày mai gặp!"
Ngũ Y Y ngắt điện thoại, một tay ôm bụng, thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại.
**
Ngũ Y Y sửa soạn xong xuống lầu, ba chị em Ngũ gia vẫn còn đang ăn điểm tâm, mỗi người đều bôi bôi trét trét dày một thước, giống như mấy nữ quỷ.
Thấy Ngũ Y Y xuống lầu, cả ba chị em Ngũ gia nhất trí xem nhẹ, không để ý đến Ngũ Y Y.
Leng keng! Một tiếng, cái muỗng trong tay Ngũ Nhân Tâm lập tức rơi xuống, cô ta trợn to hai mắt, mồm há hốc nửa ngày, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Các chị xem, đó là Hàn Giang Đình a!"
Chị cả, chị ba cũng nhìn theo ngón tay của Ngũ Nhân Tâm ra ngoài, quả nhiên, một chiếc Ferrari màu bạc dừng ở trong sân, một người con trai cực kỳ anh tuấn sang trọng bước xuống.
/660
|