Hoắc Phi Đoạt nhìn Tiêu Lạc lạnh thấu xương, "Có buông tay ra không, cậu muốn làm cái gì. Tiêu Lạc, vừa rồi tại sao cậu khoanh tay đứng nhìn? Nha đầu này đi theo cậu, luôn bị ủy khuất, cậu luôn làm cho tôi nhìn không quen. Làm sao bây giờ đây? Cậu luôn cho là tôi thừa dịp ra tay."
Ngũ Y Y thay Tiêu Lạc cãi lại, "Không có ai bảo chú ra tay có được không? Tôi còn chưa nói đây, tại sao vừa rồi chú đánh hai cô nàng họ Ngũ đó mạnh như vậy? Sau khi trở về, ông ta lại mang tôi ra trút giận."
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nói, "Ông ta dám đem chuyện hôm nay tính trên đầu em, tôi lập tức làm cho công ty của ông ta đóng cửa."
Ngũ Y Y bĩu môi.
Được rồi, Hoắc lão đại nói gì thì chính là như vậy đi.
Tiêu Lạc giải thích, "Nhân Tâm nói thế nào cũng là chị của Y Y, các cô ấy đều phải sống dưới một mái hiên, tôi không muốn đem chuyện trở nên bế tắc."
Hoắc Phi Đoạt mạnh mẽ áp bức, "Tôi và cậu vĩnh viễn khác biệt. Tôi sẽ không lựa chọn hòa bình, mà để cho người của tôi chịu một chút xíu ủy khuất cùng tổn thương. Người nào đắc tội với người của tôi một phần, tôi sẽ không khách khí trả lại cho hắn mười phần, hai mươi phần!"
Ngũ Y Y thầm thì, "Quả nhiên, ông chủ hung ác chó trông nhà cũng không thể chọc."
Phi phi, cô làm sao lại đem mình so sánh với chó trông nhà?
Đần chết!
Hoắc Phi Đoạt thản nhiên liếc Tiêu Lạc và Ngũ Y Y, đánh giá, "Quần áo này thật khó nhìn, nhanh đổi lại."
Ngũ Y Y kéo áo tình nhân, vểnh môi nói, "Khó coi sao? Ánh mắt của chú thật xoi mói nha. Áo này kẻ sọc trắng đen lúc nào cũng mốt, sẽ không bị lạc hậu."
Cô không thấy, trong mắt Hoắc Phi Đoạt ẩn ẩn vị chua.
Hoắc Phi Đoạt quay mặt đi nơi khác, chua giọng nói, "Hai người mặc áo giống nhau, như thế nào cũng thấy không hợp."
Lông mày A Trung run lên, làm như không nghe được, cúi đầu, thiếu chút nữa bật cười.
Không trách được lúc nãy lão đại giống như nhanh chóng lên dây cót, bỏ lại Phúc Hi tiểu thư đang chọn đồ, không giống bình thường vội vàng đuổi theo hướng này.
Thì ra là thấy được Ngũ Y Y ăn mặc giống như tình nhân.
Ngũ Y Y kiếng chân, mặt không phục.
Nói lầm bầm, chú Hoắc chính là nhìn cô không vừa mắt! Cô mặc như thế nào, hắn đều chê cười cô.
Ngay cả mặc quần áo tình nhân đều bị hắn chê cười, thật đáng ghét! Chú Hoắc thật đáng ghét.
Hoắc Phi Đoạt khom lưng, phun khí nóng trên mặt Ngũ Y Y, "Thế nào? Không phục?"
Ngũ Y Y giật mình, lập tức nặn ra một chút tươi cười, như con chó nhỏ cọ có trong ngực Hoắc Phi Đoạt, "Nào có a, tôi tâm phục khẩu phục! Hoắc lão đại chú nói cái gì cũng là khuôn vàng thước ngọc, lời nói ngàn vàng."
Hoắc Phi Đoạt mắng, "Kẻ lừa đảo!"
Trong giọng nói, lại tràn đầy yêu thương.
Bàn tay cưng chiều vuốt đầu Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y quắt mặt, một đầu đầy sọc đen kêu lên, "Ai nha! Nói bao nhiêu lần! Không phải là không muốn chú nhu tóc tôi sao! Vốn là rất xơ, để cho chú nhu, lại càng thêm rối!"
Hoắc Phi Đoạt cười khẽ, tiếp tục nhéo gương mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giận đến phát điên.
Tiêu Lạc mặt lạnh lùng, nhìn hai người quen thuộc đùa giỡn, đáy lòng vô cùng khó chịu.
"Anh Phi Đoạt! Anh Phi Đoạt!"
Từ phía sau bọn họ truyền đến tiếng kêu nũng nịu của một cô gái.
Hoắc Phi Đoạt lập tức nhăn mặt.
Ngũ Y Y tò mò xoay người, liền thấy một cô gái ăn mặc giống như công chúa đang chạy về phía bọn họ.
"Anh Phi Đoạt!" Phúc Hi lập tức nhảy vào giữa Ngũ Y Y cùng Hoắc Phi Đoạt, ôm chặt lưng Hoắc Phi Đoạt, đề phong nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, hỏi Hoắc Phi Đoạt, "Anh Phi Đoạt, tại sao anh không đợi em? Em mua đồ xong ra ngoài tìm không thấy anh! Còn có, cô ta là ai? Dáng vẻ khó nhìn như vậy! Giống như là con ruồi đực thu hút mấy con ếch lớn!"(Ặc, ai không hiểu câu này hỏi lại tác giả, mình cũng không hiểu, rõ ràng Y Y là giống cái)
Ngũ Y Y thay Tiêu Lạc cãi lại, "Không có ai bảo chú ra tay có được không? Tôi còn chưa nói đây, tại sao vừa rồi chú đánh hai cô nàng họ Ngũ đó mạnh như vậy? Sau khi trở về, ông ta lại mang tôi ra trút giận."
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nói, "Ông ta dám đem chuyện hôm nay tính trên đầu em, tôi lập tức làm cho công ty của ông ta đóng cửa."
Ngũ Y Y bĩu môi.
Được rồi, Hoắc lão đại nói gì thì chính là như vậy đi.
Tiêu Lạc giải thích, "Nhân Tâm nói thế nào cũng là chị của Y Y, các cô ấy đều phải sống dưới một mái hiên, tôi không muốn đem chuyện trở nên bế tắc."
Hoắc Phi Đoạt mạnh mẽ áp bức, "Tôi và cậu vĩnh viễn khác biệt. Tôi sẽ không lựa chọn hòa bình, mà để cho người của tôi chịu một chút xíu ủy khuất cùng tổn thương. Người nào đắc tội với người của tôi một phần, tôi sẽ không khách khí trả lại cho hắn mười phần, hai mươi phần!"
Ngũ Y Y thầm thì, "Quả nhiên, ông chủ hung ác chó trông nhà cũng không thể chọc."
Phi phi, cô làm sao lại đem mình so sánh với chó trông nhà?
Đần chết!
Hoắc Phi Đoạt thản nhiên liếc Tiêu Lạc và Ngũ Y Y, đánh giá, "Quần áo này thật khó nhìn, nhanh đổi lại."
Ngũ Y Y kéo áo tình nhân, vểnh môi nói, "Khó coi sao? Ánh mắt của chú thật xoi mói nha. Áo này kẻ sọc trắng đen lúc nào cũng mốt, sẽ không bị lạc hậu."
Cô không thấy, trong mắt Hoắc Phi Đoạt ẩn ẩn vị chua.
Hoắc Phi Đoạt quay mặt đi nơi khác, chua giọng nói, "Hai người mặc áo giống nhau, như thế nào cũng thấy không hợp."
Lông mày A Trung run lên, làm như không nghe được, cúi đầu, thiếu chút nữa bật cười.
Không trách được lúc nãy lão đại giống như nhanh chóng lên dây cót, bỏ lại Phúc Hi tiểu thư đang chọn đồ, không giống bình thường vội vàng đuổi theo hướng này.
Thì ra là thấy được Ngũ Y Y ăn mặc giống như tình nhân.
Ngũ Y Y kiếng chân, mặt không phục.
Nói lầm bầm, chú Hoắc chính là nhìn cô không vừa mắt! Cô mặc như thế nào, hắn đều chê cười cô.
Ngay cả mặc quần áo tình nhân đều bị hắn chê cười, thật đáng ghét! Chú Hoắc thật đáng ghét.
Hoắc Phi Đoạt khom lưng, phun khí nóng trên mặt Ngũ Y Y, "Thế nào? Không phục?"
Ngũ Y Y giật mình, lập tức nặn ra một chút tươi cười, như con chó nhỏ cọ có trong ngực Hoắc Phi Đoạt, "Nào có a, tôi tâm phục khẩu phục! Hoắc lão đại chú nói cái gì cũng là khuôn vàng thước ngọc, lời nói ngàn vàng."
Hoắc Phi Đoạt mắng, "Kẻ lừa đảo!"
Trong giọng nói, lại tràn đầy yêu thương.
Bàn tay cưng chiều vuốt đầu Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y quắt mặt, một đầu đầy sọc đen kêu lên, "Ai nha! Nói bao nhiêu lần! Không phải là không muốn chú nhu tóc tôi sao! Vốn là rất xơ, để cho chú nhu, lại càng thêm rối!"
Hoắc Phi Đoạt cười khẽ, tiếp tục nhéo gương mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giận đến phát điên.
Tiêu Lạc mặt lạnh lùng, nhìn hai người quen thuộc đùa giỡn, đáy lòng vô cùng khó chịu.
"Anh Phi Đoạt! Anh Phi Đoạt!"
Từ phía sau bọn họ truyền đến tiếng kêu nũng nịu của một cô gái.
Hoắc Phi Đoạt lập tức nhăn mặt.
Ngũ Y Y tò mò xoay người, liền thấy một cô gái ăn mặc giống như công chúa đang chạy về phía bọn họ.
"Anh Phi Đoạt!" Phúc Hi lập tức nhảy vào giữa Ngũ Y Y cùng Hoắc Phi Đoạt, ôm chặt lưng Hoắc Phi Đoạt, đề phong nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, hỏi Hoắc Phi Đoạt, "Anh Phi Đoạt, tại sao anh không đợi em? Em mua đồ xong ra ngoài tìm không thấy anh! Còn có, cô ta là ai? Dáng vẻ khó nhìn như vậy! Giống như là con ruồi đực thu hút mấy con ếch lớn!"(Ặc, ai không hiểu câu này hỏi lại tác giả, mình cũng không hiểu, rõ ràng Y Y là giống cái)
/660
|