“Không sao, anh cũng vừa thức dậy, tay em thế nào? Còn đau không?”
Tiêu Lạc làm món bánh trứng rất khéo léo , món mì xào hải sản thơm phức đã làm xong được đặt trên bàn ăn.
Ngũ Y Y cúi xuống ngửi mùi thơm của mì xào, trả lời “Ừ, thật sự nó không đau nữa, yên tâm đi.”
Nhìn kĩ, mùi vị của mì cũng rất ngon.
Lúc Tiêu Lạc không để ý, Ngũ Y Y cầm lên một miếng bỏ vào miệng ăn.
Ôi, Tiêu Lạc có thể làm đầu bếp cao cấp nha.
Mùi vị của mì xào này thật là quá tuyệt vời.
Tiêu Lạc dáng người thon dài đang mặc tạp dề bưng bánh trứng đi ra, nhìn như thế thật dễ thương ấm áp làm sao.
“Em rửa tay chưa?”
“Sạch rồi.” Ngũ Y Y giơ móng vuốt nhỏ lên: “Không tin anh ngửi thử xem, vẫn còn mùi thơm của nước rửa tay nha.”
Ngũ Y Y chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Tiêu Lạc lại đến gần ngửi tay của cô, chóp mũi của hắn chạm vào ngón tay cô, làm cô hoảng sợ rút tay lại.
Tiêu Lạc cười yếu ớt nói: “Ừ, thật sự rửa sạch. Được rồi, rửa tay xong em có thể ăn.”
“Vậy! Rốt cuộc có thể hoạt động. Thật ra em muốn ăn lâu rồi, bởi vì không có đũa thôi.”
“Thôi nào! Em nghĩ rằng anh không thấy gì à? Nhưng mà em lại lén trộm lấy tay cầm lên ăn.”
“Không có nha. Thật không có.”
Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ. Tuy là bửa ăn sáng đơn giản nhưng ấm áp.
Ăn cơm xong, Tiêu Lạc rửa chén, quét dọn vệ sinh phòng bếp.
Ngũ Y Y cầm điện thoại nói chuyện với Hàn Giang Đình.
“Đi đi, tên Hàn Giang Đình chết tiệt, sớm muộn gì cậu cũng chết trên tay con gái. Tôi và cậu đoạn tuyệt.” Ngũ Y Y tức giận gào thét, cúp điện thoại Hàn Giang Đình.
“Sao vậy? Ai chọc giận em?” Tiêu Lạc vừa lau tay vừa hỏi.
“A, Em muốn đi mua một đôi che tai hình con thỏ nhỏ và khăn choàng cổ, nhưng cái tên Hàn Giang Đình kia nói không rảnh đi với em, hắn lại đi tán gái, Thật ghê tởm! Ngày mai gặp hắn, trước tiên em sẽ cắt hắn.”
Ngũ Y Y híp mắt sau nghĩ, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau giống như Lý Tiểu Long.
Tiêu Lạc cười khẽ đứng dậy: “Khụ khụ, anh tưởng rằng có chuyện gì lớn, không phải là mua đồ che tai và khăn choàng cổ sao? Anh đi với em, chúng ta đi mua nó.”
Ngũ Y Y mở to mắt, không dám tin nói lắp bắp: “Không, không phải đâu?”
Cô không biết xấu hổ làm phiền Hàn Giang Đình, nhưng có tuyệt đối ngại làm phiền Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cúi người, gương mặt anh tuần kề gần sát gương mặt Ngũ Y Y, cười nói: “Thế nào? Anh không đủ tư cách sao? Anh cam đoan sẽ làm một tùy tùng không oán trách một câu nào được chưa? Tuyệt đối không sợ mệt mỏi, không sợ bị làm phiền.”
“Việc của anh còn nhiều như vậy….”
Tiêu Lạc đưa tay nhéo nhéo gương mặt Ngũ Y Y, cười sủng ái nói: “Bất cứ chuyện gì của em đều quan trọng cả. Đi thôi nào.”
Trái tim Y Y đập loạn lên, cô bị Tiêu Lạc kéo ra khỏi nhà.
Hai người đến chỗ hai cô gái trẻ trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Nơi đó có bán rất nhiều đồ trang sức dành cho các cô gái trẻ, nào là đồ trang sức, túi xách, mỹ phẩm.
“Oa, cậu xem cậu xem, người nam sinh kia rất đẹp trai.”
“Ánh mắt thật mê người.”
“Giống như minh tinh điện ảnh của Hàn Quốc vậy, có phải là minh tinh không?
Rất nhiều cô gái nhìn Tiêu Lạc tự nhiên, phóng khoáng rối rít bàn luận.
Ngũ Y Y ho khan một tiếng, cô dựa sát vào người Tiêu Lạc nói: “Ai ai, anh thấy không? Mọi người phụ nữ ở đây đều nhìn anh.”
Đi ra ngoài cùng người đàn ông đẹp, trai áp lực thật là lớn, làm hại cô muốn xem thứ gì đó cũng rất xấu hổ không dám đứng lại xem quá lâu, sợ rằng nếu ở đó thêm lúc nữa giao thông thật sự sẽ tắc ngẽn mất.
Tiêu Lạc làm món bánh trứng rất khéo léo , món mì xào hải sản thơm phức đã làm xong được đặt trên bàn ăn.
Ngũ Y Y cúi xuống ngửi mùi thơm của mì xào, trả lời “Ừ, thật sự nó không đau nữa, yên tâm đi.”
Nhìn kĩ, mùi vị của mì cũng rất ngon.
Lúc Tiêu Lạc không để ý, Ngũ Y Y cầm lên một miếng bỏ vào miệng ăn.
Ôi, Tiêu Lạc có thể làm đầu bếp cao cấp nha.
Mùi vị của mì xào này thật là quá tuyệt vời.
Tiêu Lạc dáng người thon dài đang mặc tạp dề bưng bánh trứng đi ra, nhìn như thế thật dễ thương ấm áp làm sao.
“Em rửa tay chưa?”
“Sạch rồi.” Ngũ Y Y giơ móng vuốt nhỏ lên: “Không tin anh ngửi thử xem, vẫn còn mùi thơm của nước rửa tay nha.”
Ngũ Y Y chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Tiêu Lạc lại đến gần ngửi tay của cô, chóp mũi của hắn chạm vào ngón tay cô, làm cô hoảng sợ rút tay lại.
Tiêu Lạc cười yếu ớt nói: “Ừ, thật sự rửa sạch. Được rồi, rửa tay xong em có thể ăn.”
“Vậy! Rốt cuộc có thể hoạt động. Thật ra em muốn ăn lâu rồi, bởi vì không có đũa thôi.”
“Thôi nào! Em nghĩ rằng anh không thấy gì à? Nhưng mà em lại lén trộm lấy tay cầm lên ăn.”
“Không có nha. Thật không có.”
Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ. Tuy là bửa ăn sáng đơn giản nhưng ấm áp.
Ăn cơm xong, Tiêu Lạc rửa chén, quét dọn vệ sinh phòng bếp.
Ngũ Y Y cầm điện thoại nói chuyện với Hàn Giang Đình.
“Đi đi, tên Hàn Giang Đình chết tiệt, sớm muộn gì cậu cũng chết trên tay con gái. Tôi và cậu đoạn tuyệt.” Ngũ Y Y tức giận gào thét, cúp điện thoại Hàn Giang Đình.
“Sao vậy? Ai chọc giận em?” Tiêu Lạc vừa lau tay vừa hỏi.
“A, Em muốn đi mua một đôi che tai hình con thỏ nhỏ và khăn choàng cổ, nhưng cái tên Hàn Giang Đình kia nói không rảnh đi với em, hắn lại đi tán gái, Thật ghê tởm! Ngày mai gặp hắn, trước tiên em sẽ cắt hắn.”
Ngũ Y Y híp mắt sau nghĩ, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau giống như Lý Tiểu Long.
Tiêu Lạc cười khẽ đứng dậy: “Khụ khụ, anh tưởng rằng có chuyện gì lớn, không phải là mua đồ che tai và khăn choàng cổ sao? Anh đi với em, chúng ta đi mua nó.”
Ngũ Y Y mở to mắt, không dám tin nói lắp bắp: “Không, không phải đâu?”
Cô không biết xấu hổ làm phiền Hàn Giang Đình, nhưng có tuyệt đối ngại làm phiền Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cúi người, gương mặt anh tuần kề gần sát gương mặt Ngũ Y Y, cười nói: “Thế nào? Anh không đủ tư cách sao? Anh cam đoan sẽ làm một tùy tùng không oán trách một câu nào được chưa? Tuyệt đối không sợ mệt mỏi, không sợ bị làm phiền.”
“Việc của anh còn nhiều như vậy….”
Tiêu Lạc đưa tay nhéo nhéo gương mặt Ngũ Y Y, cười sủng ái nói: “Bất cứ chuyện gì của em đều quan trọng cả. Đi thôi nào.”
Trái tim Y Y đập loạn lên, cô bị Tiêu Lạc kéo ra khỏi nhà.
Hai người đến chỗ hai cô gái trẻ trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Nơi đó có bán rất nhiều đồ trang sức dành cho các cô gái trẻ, nào là đồ trang sức, túi xách, mỹ phẩm.
“Oa, cậu xem cậu xem, người nam sinh kia rất đẹp trai.”
“Ánh mắt thật mê người.”
“Giống như minh tinh điện ảnh của Hàn Quốc vậy, có phải là minh tinh không?
Rất nhiều cô gái nhìn Tiêu Lạc tự nhiên, phóng khoáng rối rít bàn luận.
Ngũ Y Y ho khan một tiếng, cô dựa sát vào người Tiêu Lạc nói: “Ai ai, anh thấy không? Mọi người phụ nữ ở đây đều nhìn anh.”
Đi ra ngoài cùng người đàn ông đẹp, trai áp lực thật là lớn, làm hại cô muốn xem thứ gì đó cũng rất xấu hổ không dám đứng lại xem quá lâu, sợ rằng nếu ở đó thêm lúc nữa giao thông thật sự sẽ tắc ngẽn mất.
/660
|