Hoắc Phi Đoạt dùng tay vuốt nhẹ cằm đẹp, sau khi suy nghĩ xong, nói: “Chỉ hi vọng, Ngũ Nhân Lệ vì tính trẻ con mà hành động, dù sao cô ta cũng là chị của Y Y, hai người lại có quan hệ huyết thống. Như vậy đi, cậu tự mình tìm cách cảnh cáo cô ta, để cho cô ta sau này không dám làm những chuyện bất lợi với Y Y.”
A Trung cúi đầu trả lời: “Vâng.”
Sau đó hắn lui ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt đôi mày kiếm, thở dài, màn hình vi tính xuất hiện hình ảnh Ngũ Y Y đi trong sân trường.
Tấm hình được chụp ở một góc độ, nhìn vào nhất định là chụp lén.
Ngũ Y Y đang vẫy tay chào hỏi với các bạn học cùng lớp.
Nụ cười của cô ngây thơ, ánh mắt long lanh giống như vầng trăng sáng. Hàm răng nhỏ trắng bóng, rất đều.
Cả người cô tràn đầy sức sống.
Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, vẫn có thể duy trì được sự ngây thơ và lạc quan, thật không dể dàng chút nào.
Cửa thư phòng chợt mở ra, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng duy chuyển con trỏ chuột đem màn hình bảo vệ xóa bỏ.
Màn hình bảo vệ máy tính của hắn là hình Ngũ Y Y.
“Anh Phi Đoạt, đồ của em đã thu dọng xong rồi, anh vẫn còn đang bận sao? Có phải anh đang xem lén phim gì không?
Phúc Hi chạy đến bên người Hoắc Phi Đoạt, ngồi ở trên đùi hắn, đùa nghịch với máy tính.
Hoắc Phi Đoạt vỗ tay Phúc Hi nói: “Phúc Hi mau xuống đi, đây là những số liệu quan trọng của anh.”
Hắn vừa nói, vừa đưa tay tắt máy tính.
Mười một giờ đêm, rốt cuộc Ngũ Nhân Lệ cũng được tiêm xong mũi thuốc cuối.
Ngũ Nhân Ái nói với Ngũ Nhân Tâm: “Em ở lại giúp đỡ Nhân Lệ, chị đến bãi đậu xe lấy xe, chị ở dưới lầu chờ các em.”
Nhân Tâm nói với Nhân Lệ: “Nhân Lệ em đi về trước, chị đi nhà vệ sinh xong lập tức quay trở lại.”
Ngũ Nhân Lệ gật đầu, cúi xuống mang giày chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, Ngũ Nhân Lệ nghĩ là Ngũ Nhân Tâm trở lại liền nói: “Chị hai, chị đi nhà vệ sinh thật nhanh.”
Vừa ngẩng đầu lên, Ngũ Nhân Lệ bị dọa sợ hít một ngụm khí lạnh.
Là mấy người đàn ông có vẻ mặt âm u thật đáng sợ!
“Anh, các anh là…”
A Trung lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Lệ nói: “Ngũ Nhân Lệ, sau này không cho cô làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến Ngũ Y Y, nếu không, cô cùng với tên đồng lõa kia sẽ có kết quả giống nhau. Lời của tôi, cô nghe hiểu không?”
Sắc mặt Ngũ Nhân Lệ tái nhợt, cả người run rẩy nói: “Tôi…tôi không hiểu mấy người ở đây đang nói những gì, tôi không có…”
“Tự mình giải quyết cho tốt.” A Trung nói xong, rất tàn khốc dẩn mọi người rời đi.
Ngũ Nhân Lệ cắn môi, lập tức ôm cánh tay khóc nức nở. Giờ phút này cô rất sợ.
Bọn họ vì Ngũ Y Y mà tới uy hiếp cô.
Ngũ Nhân Tâm từ nhà vệ sinh trở lại, hoảng sợ nói: “Nhân Lệ! Em sao vậy? Tại sao lại khóc? Có chỗ nào không thoải mái không? Chị đi gọi bác sĩ đến.”
“Chị hai, không cần, hu hu….” Ngũ Nhân Lệ gọi Ngũ Nhân Tâm lại.
Một lúc sau Ngũ Nhân Lệ mới nói được: “Vừa rồi có người đã tới cảnh cáo em, không được làm chuyện gì với Ngũ Y Y nữa.”
“A.” Ngũ Nhân Tâm nghe xong cũng bị dọa sợ.
“Ai, là ai?”
“Không biết, em cũng không biết. Hu hu, chị hai, em rất sợ.”
Ngũ Nhân Lệ nhào vào lòng Ngũ Nhân Tâm khóc rống lên, Ngũ Nhân Tâm lấy tay vuốt ve sau lưng Ngũ Nhân Lệ khuyên nhủ: “Không sao, không sao, bọn họ không dám làm gì đâu, chỉ hù dọa em chút thôi. Đi, chúng ta đi tìm chị cả bàn bạc lại.”
Ngũ Nhân Ái ngồi trong xe hơi, thấy hai em gái mình đều có vẻ mặt hoảng sợ đi ra.
A Trung cúi đầu trả lời: “Vâng.”
Sau đó hắn lui ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt đôi mày kiếm, thở dài, màn hình vi tính xuất hiện hình ảnh Ngũ Y Y đi trong sân trường.
Tấm hình được chụp ở một góc độ, nhìn vào nhất định là chụp lén.
Ngũ Y Y đang vẫy tay chào hỏi với các bạn học cùng lớp.
Nụ cười của cô ngây thơ, ánh mắt long lanh giống như vầng trăng sáng. Hàm răng nhỏ trắng bóng, rất đều.
Cả người cô tràn đầy sức sống.
Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, vẫn có thể duy trì được sự ngây thơ và lạc quan, thật không dể dàng chút nào.
Cửa thư phòng chợt mở ra, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng duy chuyển con trỏ chuột đem màn hình bảo vệ xóa bỏ.
Màn hình bảo vệ máy tính của hắn là hình Ngũ Y Y.
“Anh Phi Đoạt, đồ của em đã thu dọng xong rồi, anh vẫn còn đang bận sao? Có phải anh đang xem lén phim gì không?
Phúc Hi chạy đến bên người Hoắc Phi Đoạt, ngồi ở trên đùi hắn, đùa nghịch với máy tính.
Hoắc Phi Đoạt vỗ tay Phúc Hi nói: “Phúc Hi mau xuống đi, đây là những số liệu quan trọng của anh.”
Hắn vừa nói, vừa đưa tay tắt máy tính.
Mười một giờ đêm, rốt cuộc Ngũ Nhân Lệ cũng được tiêm xong mũi thuốc cuối.
Ngũ Nhân Ái nói với Ngũ Nhân Tâm: “Em ở lại giúp đỡ Nhân Lệ, chị đến bãi đậu xe lấy xe, chị ở dưới lầu chờ các em.”
Nhân Tâm nói với Nhân Lệ: “Nhân Lệ em đi về trước, chị đi nhà vệ sinh xong lập tức quay trở lại.”
Ngũ Nhân Lệ gật đầu, cúi xuống mang giày chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, Ngũ Nhân Lệ nghĩ là Ngũ Nhân Tâm trở lại liền nói: “Chị hai, chị đi nhà vệ sinh thật nhanh.”
Vừa ngẩng đầu lên, Ngũ Nhân Lệ bị dọa sợ hít một ngụm khí lạnh.
Là mấy người đàn ông có vẻ mặt âm u thật đáng sợ!
“Anh, các anh là…”
A Trung lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Lệ nói: “Ngũ Nhân Lệ, sau này không cho cô làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến Ngũ Y Y, nếu không, cô cùng với tên đồng lõa kia sẽ có kết quả giống nhau. Lời của tôi, cô nghe hiểu không?”
Sắc mặt Ngũ Nhân Lệ tái nhợt, cả người run rẩy nói: “Tôi…tôi không hiểu mấy người ở đây đang nói những gì, tôi không có…”
“Tự mình giải quyết cho tốt.” A Trung nói xong, rất tàn khốc dẩn mọi người rời đi.
Ngũ Nhân Lệ cắn môi, lập tức ôm cánh tay khóc nức nở. Giờ phút này cô rất sợ.
Bọn họ vì Ngũ Y Y mà tới uy hiếp cô.
Ngũ Nhân Tâm từ nhà vệ sinh trở lại, hoảng sợ nói: “Nhân Lệ! Em sao vậy? Tại sao lại khóc? Có chỗ nào không thoải mái không? Chị đi gọi bác sĩ đến.”
“Chị hai, không cần, hu hu….” Ngũ Nhân Lệ gọi Ngũ Nhân Tâm lại.
Một lúc sau Ngũ Nhân Lệ mới nói được: “Vừa rồi có người đã tới cảnh cáo em, không được làm chuyện gì với Ngũ Y Y nữa.”
“A.” Ngũ Nhân Tâm nghe xong cũng bị dọa sợ.
“Ai, là ai?”
“Không biết, em cũng không biết. Hu hu, chị hai, em rất sợ.”
Ngũ Nhân Lệ nhào vào lòng Ngũ Nhân Tâm khóc rống lên, Ngũ Nhân Tâm lấy tay vuốt ve sau lưng Ngũ Nhân Lệ khuyên nhủ: “Không sao, không sao, bọn họ không dám làm gì đâu, chỉ hù dọa em chút thôi. Đi, chúng ta đi tìm chị cả bàn bạc lại.”
Ngũ Nhân Ái ngồi trong xe hơi, thấy hai em gái mình đều có vẻ mặt hoảng sợ đi ra.
/660
|